Thần bí lão công không thấy mặt
Chương 142 : bí mật trong tủ bảo hiểm
Một bữa tiệc đính hôn cứ không giải quyết được như vậy, cả bữa tiệc cũng không thấy Doãn Tử Nhiên xuất hiện, cũng không biết trong ngày anh trai đính hôn cậu ta đi đâu.
Ngày hôm sau, tất cả các phương tiện truyền thông tin tức lần lượt đưa tin, tối hôm qua đột nhiên mưa to, ở phố Tây xảy ra vụ án bắn nhau. Hiện trường vụ án nhặt được nhiều vỏ đạn, có vết máu kéo dài đến cầu, đoán chừng người trúng đạn rơi xuống sông, sống chết chưa biết, mà căn cứ chiếc xe ở hiện trường vụ án, bước đầu xác định người bị thương chính là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị - Doãn Tiêu Trác.
Lãnh Ngạn thấy tin tức lập tức điều động thế lực của anh điều tra chuyện này, bởi vì cảnh sát không thể cung cấp nhiều đầu mối hơn, ngay cả tính chất vụ án cũng không thể xác định, Lãnh Ngạn chỉ có thể hoàn toàn dựa vào mình.
Qua quá trình Lãnh Ngạn điều tra, vụ án này do mấy tên côn đồ làm, hình như là vì cướp bóc, cuối cùng, cảnh xác cũng xác định là vì cướp bóc, nhưng vì không rõ tung tích Doãn Tiêu Trác, cho nên vụ án bị treo.
Duy Nhất dựa nghiêng trên đùi Lãnh Ngạn, thảo luận chuyện vụ án với Lãnh Ngạn, rất lo lắng cho Doãn Tiêu Trác.
Lãnh Ngạn vuốt tóc cô an ủi, “Đừng cuống, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, chứng minh cậu ấy bình an vô sự, nói không chừng gặp được công chúa Bạch Tuyết và cô bé lọ lem, đang trôi qua thoải mái!”
“Cũng phải, nói như vậy khiến cảm giác của em tốt hơn nhiều!” Cô nghĩ tới tham gia cuộc thi thiết kế búp bê, đứng lên khỏi đùi Lãnh Ngạn, “Em đi lấy búp bê của em, anh ngủ sớm mộ chút, mấy ngày nay tinh thần tốt hơn rất nhiều!”
“Đương nhiên là tốt rồi!” Lãnh Ngạn tươi cười nhìn cô, “Em quản anh nghiêm như vậy, không tốt mới lạ!”
“Dường như anh rất uất ức? Vậy em mặc kệ anh!” Duy Nhất cau mày.
“Đừng! Được em trông nom là một hạnh phúc!” Hai cánh tay Lãnh Ngạn quấn lấy cô, “Nhưng mà, bà xã, chúng ta có mấy ngày không hạnh phúc!”
Duy Nhất gạt cánh tay của anh, “Cái gì mà mấy ngày? Tối hôm qua còn… Không được! Ngủ sớm dậy sớm, về phần này phải có điều độ, mau ngủ đi! Em lập tức tới cùng anh!”
Lãnh Ngạn đành giương mắt nhìn cô mở cửa đi ra ngoài, nằm trên giường không ngủ được, tâm sự chậm rãi nổi lên từ đáy lòng, chân mày nhíu lại.
Duy Nhất tới phòng bếp pha một ly sữa tươi trước, trở về phòng đặt vào trong tay anh, “Lãnh Ngạn, uống sữa tươi trước.”
Kể từ sau khi phát hiện tinh thần Lãnh Ngạn không tốt, lại nghe nói anh mất ngủ, mỗi đêm cô cho anh uống sữa nóng, nghe nói sữa tươi có trợ giúp cho chất lượng giấc ngủ.
“Anh không muốn uống!” Lãnh Ngạn như đứa bé, đầu nghiêng sang bên cạnh.
“Nghe lời! Đừng giống như con nít, chú!” Duy Nhất đút sữa tươi tới bên miệng anh.
Lãnh Ngạn uống sữa tươi ừng ực ừng ực, rồi nói, “Uống rồi anh vẫn không ngủ được!”
“Vậy anh muốn như thế nào mới ngủ được?” Duy Nhất càng ngày càng cảm thấy anh giống như muốn người khác dỗ dành.
“Uống thuốc ngủ!” Không biết Lãnh Ngạn giận dỗi hay như thế nào, nói ra những lời này.
Duy Nhất giật mình, “Anh uống thuốc ngủ? Uống thật rồi? Thuốc gây nghiện đó! Không được, không cho phép uống!”
“Thuốc ngủ của anh chính là em!” Lãnh Ngạn đột nhiên nổi tính trẻ con cười một tiếng, “Ôm anh em cũng ngủ rất dễ dàng.”
Duy Nhất thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng không biết làm sao với Lãnh Ngạn, thôi, thiết kế đó vẫn nên làm trong giờ làm việc thôi!
“Được rồi! Chúng ta ngủ chung, được chưa?” Cô dịu dàng nói, cũng tắt đèn lên giường.
Lãnh Ngạn lập tức ôm cô vào trong ngực, bắp thịt kiên cố vừa dày vừa nặng vừa ấm áp khiến cho Duy Nhất ở trong bóng tối cảm thấy yên bình, cô khẽ mỉm cười, ôm lại anh.
“Lãnh Ngạn, ngày mai đến ngày chúng ta lấy ảnh cưới hả?” Duy Nhất nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, tan việc anh tới đón em, chúng ta cùng đi!” Lãnh Ngạn dùng ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cô.
Duy Nhất thuộc kiểu người vô tâm lúc gối đầu là có thể ngủ, trong vòng ôm ấm áp của Lãnh Ngạn, mỏi mệt nhanh chóng dâng trào.
“Duy Nhất, chuyện lần trước anh nói với em có thể phải chậm lại rồi!” Lãnh Ngạn thử hỏi dò.
“Chuyện gì cơ?” Duy Nhất buồn ngủ mông lung, mơ mơ màng màng hỏi.
“Chính là sau khi ly hôn tái giá với em! Thủ tục hơi phiền toái.” Anh hôn khẽ lên môi cô.
Duy Nhất đẩy mặt anh ra, “Chậm không sao, qua lâu như vậy rồi, đừng làm rộn, em buồn ngủ quá!”
Lãnh Ngạn lại không nghe cô nói, chỉ lo đặt dấu ấn của anh lên cổ cô, đồng thời tay áo luồn theo vạt áo vào trong áo ngủ của cô.
Duy Nhất vỗ mạnh lên tay anh, “Nói đừng làm rộn! Anh không thể ngừng nghỉ một ngày sao? Mỗi đêm em đều mệt đến chết đi được!”
Tay Lãnh Ngạn run lên, ưu thương thoáng hiện lên trong mắt, “Xin lỗi!” Anh buông tay ra, để Duy Nhất yên bình, để cho cô chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Duy Nhất hô hấp dần đều đặn, nhưng anh làm thế nào cũng không ngủ được, sau mấy lần đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc đứng dậy, mở chốt tủ bảo hiểm.
Trong tủ bảo hiểm có thứ gì đó giống như có sức mê hoặc chết người, anh nuốt nước bọt, tay khẽ run, đưa vào trong tủ bảo hiểm.
Cầm thứ gì đó trong tủ bảo hiểm do dự hồi lâu, cuối cùng dưới sự nhẫn tâm, đóng cửa tủ bảo hiểm, đi ra khỏi phòng ngủ…
Sáng ngày hôm sau, khi Duy Nhất tỉnh dậy phát hiện Lãnh Ngạn không ở bên cạnh, hơn nữa chăn lạnh…
Cô hoảng hốt trong lòng, mơ hồ nhớ tối qua cô cự tuyệt anh thì giống như anh hơi không vui, sẽ không nhân cơ hội này mà tức giận chứ? Vội vàng nhảy xuống giường, chân trần chạy xuống tầng dưới. Cảnh trong phòng khách khiến lòng cô đau nhói…
Chỉ thấy Lãnh Ngạn co ro lộn xộn trên ghế sa lon, không có chăn, hai vỏ chai rượu trên đất, tiếng ti vi vẫn rên rỉ mệt mỏi…
“Ngạn!” Cô rưng rưng chạy tới, nằm trong ngực anh, thân thể anh hơi lạnh…
Lãnh Ngạn lắc lắc đầu, tỉnh lại từ trạng thái ngủ gật, hốc mắt hơi sưng.
“Tại sao không ngủ trên giường? Sẽ cảm đấy!” Duy Nhất đau lòng ôm anh, muốn dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm anh.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
45 chương
11 chương
36 chương
41 chương
33 chương
10 chương
48 chương