Thần bí lão công không thấy mặt
Chương 141 : Tiệc đính hôn của tiêu
Duy Nhất níu chặt tay Lãnh Ngạn xuất hiện trong vườn hoa lớn nhà họ Doãn
Lãnh Ngạn vẫn phong cách quen thuộc của anh, bộ lễ phục màu đen, mặt mũi lạnh lùng, mà Duy Nhất mặc một bộ lễ phục là sườn xám tơ lụa màu đỏ thẫm, cổ áo thiết kế cài kín, che cả ngực và cổ, tơ lụa màu đỏ mềm mại che phủ đường cong lả lướt dáng người uyển chuyển của cô, cộng thêm áo lông cáo cộc tay khoác bên ngoài, che vai trần. Phối hợp đen và đỏ, làu màu sắc có khí thế hào hùng nhất, cũng là màu sắc có lực rung động lớn nhất, sự xuất hiện của bọn họ khiến toàn bộ khách mời bị lu mờ.
Thật ra bộ lễ phục màu đỏ này chẳng qua do Lãnh Ngạn dùng một miếng tơ lụa quấn mấy vòng quanh người cô, sau đó gọi người làm may thành lễ phục cấp tốc, tổng cộng trước sau chỉ mất mười phút…
“Chị dâu thật sự quá đẹp!”
Một tiếng thán phục truyền đến, Duy Nhất nhìn lại chỗ phát ra ân thanh, Lôi Đình Ân đang đi tới chỗ bọn họ.
Bà xã mình được khen, trên mặt Lãnh Ngạn có mấy phần hài lòng, hỏi, “Tiêu đâu? Sao còn chưa xuống?”
“Chắc xấu hổ! Đúng là chú rể! Ha ha!” Lôi Đình Ân cười ha ha, đoán chừng bữa tiệc đính hôn này nếu Doãn Tiêu Trác có thể tránh nhất định sẽ tránh…
“Lãnh Ngạn!” Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Duy Nhất vừa nghe đã biết ai tới, khóe mắt liếc nhìn, quả nhiên là Cầu Chí Dương và Cầu Phỉ Nhi cùng tới.
Cô chép miệng, nói với Lãnh Ngạn, “Hai người trò chuyện đi, em đi chung quanh một chút!”
Lãnh Ngạn biết cô không thích gặp người nhà họ Cầu, cũng không miễn cưỡng cô, Lôi Đình Ân vừa thấy, lập tức đưa tay cho cô khoác, tỏ vẻ sẵn lòng cống hiến sức lực.
Dưới ánh mắt có thể giết chết người của Lãnh Ngạn, Duy Nhất khoác tay Lôi Đình Ân đi ra, vừa đi vừa hỏi, “Sao anh không theo chân bọn họ chào hỏi?”
“Người nào?” Lôi Đình Ân hỏi, tiếp theo lập tức bừng tỉnh, “Em nói Cầu Chí Dương? Cậu ta là bạn của Lãnh Ngạn, anh không quen, quen với Tiêu hơn. Em thì sao? Em không thích bạn của Lãnh Ngạn?”
Duy Nhất hít mũi một cái, “Em dị ứng với nước hoa!”
Lôi Đình Ân cười ha ha, “Vậy em đã đến nhầm nơi, chỗ nào có phụ nữ sẽ có nước hoa, mà chỗ tổ chức tiệc nhất định có phụ nữ!”
“Chẳng lẽ tổng giám đốc cho em là đàn ông sao?” Duy Nhất chép miệng.
Lôi Đình Ân thích thú nhìn cô, “Không, em là một phụ nữ thuần túy, phụ nữ thuần túy đến cực điểm, khó trách Lãnh Ngạn si mê em đến trình độ này, ngày trước cậu ta không bị Đình Nhi cuốn hút như vậy, chỉ là không muốn xa rời, cảm giác người thân, nhưng cậu ta với em thật sự là say đắm cuồng nhiệt.”
“Có không? Sao em không cảm thấy!” Ngoài miệng Duy Nhất nói lẽ hiển nhiên, nhưng trong lòng như đổ mật, cô vẫn lo lắng mình không cách nào thay thế vị trí Đình Nhi đã chết trong lòng Lãnh Ngạn, xem ra tự cô tìm phiền não.
Lôi Đình Ân cười nhạt không nói, nhân viên phục vụ bưng khay đi bên cạnh, Lôi Đình Ân cầm hai ly sâm banh, đưa cho Duy Nhất một ly, “Duy Nhất, có một cơ hội cho em, có muốn không?”
“Cơ hội gì?” Duy Nhất nhận lấy ly sâm banh hỏi.
“Sắp có một cuộc thi thiết kế búp bê, tổng công ty có một suất dự thi, Fujita đề nghị để cho em tham gia.” Lôi Đình Ân nhấp một ngụm sâm banh.
“Không thể nào!” Duy Nhất giật nảy mình, “Em? Tham gia so tài quốc tế! Đừng bôi xấu công ty!”
“Sẽ không! Fujita đánh giá em rất cao, em nhất định có thể thành công! Nào, cheers! Cầu chúc em giành giải thưởng lớn!” Lôi Đình Ân giơ ly rượu lên.
Một bóng đen đến gần bọn họ, giọng Lãnh Ngạn vang lên u oán, “Lôi Đình Ân, đừng trêu chọc xung quanh, cẩn thận Mặc Toa trở lại thu thập cậu!”
“Tôi sợ đó!” Lôi Đình Ân làm động tác đầu hàng, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
“Mặc Toa?” Duy Nhất nghĩ tới tên này, đây không phải tên công ty sao?
“Đúng vậy! Mặc Toa, là một cô gái đặc biệt thích búp bê, công ty của tụi em mở ra bởi vì cô ấy, Lôi Đình Ân này, cuối tháng sẽ kết hôn!” Lãnh Ngạn nắm tay cô, “Đi nào, chúng ta tới chào hỏi bác trai và bác gái Doãn.”
“Ồ!” Duy Nhất đáp rất không tình nguyện, mặc dù không thích ông cụ Doãn rất thế lực kia, nhưng phần lễ độ, cũng không thể để cho người khác nói phu nhân Lãnh Ngạn không biết lễ phép được?
Dưới sự thôi thúc của Lãnh Ngạn, Duy Nhất đi bước nhỏ tới trước mặt ông cụ Doãn.
“Chào bác trai bác gái!” Lãnh Ngạn chào hỏi rất lễ phép.
“Lãnh Ngạn đến rồi!” Ông cụ Doãn mỉm cười với Lãnh Ngạn, đồng thời ánh mắt rơi lên người Duy Nhất.
Duy Nhất vốn định lẫn vào không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt chào hỏi, “Xin chào bác trai Doãn, xin chào bác gái Doãn!”
Ông cụ Doãn không lên tiếng, Doãn phu nhân lại dùng ánh mắt sắc bén quan sát Duy Nhất, nói với Lãnh Ngạn, “Lãnh Ngạn, phu nhân của cháu rất đẹp!”
“Cám ơn bác gái khích lệ!” Lãnh Ngạn rất tự cho là đúng mà cười trả lời.
Duy Nhất trợn mắt nhìn hai người, người này sao không thể học chút khiêm tốn!
“Không biết tên Lãnh phu nhân là gì, có thể nói cho bác gái không?” Ánh mắt Doãn phu nhân nhìn Duy Nhất chằm chằm.
Duy Nhất bị bà nhìn rất không tự nhiên, đáp, “Cháu tên Nhiễm Duy Nhất.”
“A – tên rất hay! Cháu họ Nhiễm?” Ánh mắt Doãn phu nhân đảo qua trên người ông cụ Doãn.
“Đúng vậy, sao ạ?” Duy Nhất cảm thấy vẻ mặt Doãn phu nhân là lạ.
“Không có gì, chỉ cảm thấy họ này rất ít!” Doãn phu nhân trả lời lạnh nhạt.
Đang nói chuyện, quản gia vội vội vàng vàng chạy tới, thì thầm bên tai ông cụ Doãn, ông cụ Doãn nghe xong đứng lên, nổi giận đùng đùng, “Tên súc sinh này!”
“Sao vậy?” Doãn phu nhân hỏi.
“Tiêu Trác lại có thể đào hôn, chạy mất!” Ông cụ Doãn tức giận đến mức gào lên với quản gia, “Nhanh phái người bắt nó về cho tôi!”
“Dạ! Dạ!” Quản gia vội vã đi.
Ông cụ Doãn lắc đầu mà thở dài với Lãnh Ngạn, “Cháu ngoan, thật sự để cho cháu chê cười!”
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
45 chương
11 chương
36 chương
41 chương
33 chương
10 chương
48 chương