Thần bí lão công không thấy mặt
Chương 131 : Trời sập
Ngày hôm sau phỏng vấn thuận lợi ngoài dự kiến, Duy Nhất rất nhanh chóng trở thành một thành viên bộ phận thiết kế của công ty.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, lúc phỏng vấn, cô cũng chỉ tùy tiện vẽ mấy búp bê nhỏ trên giấy, giám khảo nhìn thấy con rối nhỏ treo trên giỏ xách của cô, đã quyết định chọn cô, cũng nói cho cô biết có thể tới làm bất cứ lúc nào.
Sau khi chính thức tiến vào công ty, cô mới biết, công ty này tên Mặc Toa chủ yếu kinh doanh đồ chơi, búp bê vải d1endanl3quyd0n của cô được công ty coi là rất có tiềm lực phát triển, cho nên mới phá cách để cô trúng tuyển đến phòng thiết kế của công ty.
Chuyện này không khác nào chuyện trời sập với cô, cô rất rõ tình huống của mình, chưa từng học đại học, lúc nộp đơn lần đầu tiên đã rất khổ sở, ban đầu cô có thể vào tập đoàn Doãn thị làm thành viên bộ phận chuyển văn kiện đã rất vui vẻ này, mà danh hiệu nhân viên thiết kế này thật sự là một danh tiếng chói mắt với cô.
Mang theo áp lực rất lớn đi làm, ở phòng thiết kế nhìn thấy lãnh đạo trực tiếp của mình, quản lý phòng thiết kế Đinh Mặc Khải, một người đàn ông nho nhã mang theo kính không gọng, người đàn ông như vậy sẽ thiết kế đồ chơi sao? Cô rất nghi ngờ…
“Cô chính là Nhiễm Duy Nhất sao? Mới tới?” Anh hỏi rất ôn hòa.
“Đúng vậy! Xin chào quản lý!” Duy Nhất gật đầu chào hỏi.
“Rất tốt!” Anh đặt một xấp tài liệu trên tay xuống,”Tôi xem lý lịch sơ lược của cô, hình như trình độ học vấn của Nhiễm tiểu thư còn cần cải thiện?”
Đây là chỗ Duy Nhất tự ti nhất, lúc này bị anh ta nhắc tới, trong nháy mắt có ý bỏ cuộc, nhưng mà tính khí quật cường trời ban khiến cô ngẩng đầu lên, “Quản lý, nếu công ty đã có ý mướn tôi, nhất định cảm thấy tôi có chỗ thích hợp, yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng học tập, dùng thành tích công việc của mình đến nói chuyện!”
Đinh Mặc Khải khẽ cười, đôi mắt sau cặp kính thủy tinh khẽ hiện một chùm sáng, “Nhiễm tiểu thư hiểu lầm, tôi không có ý này. Tôi đây có một cơ hội, không biết cô có cảm thấy hứng thú không?”
“Cơ hội?” Duy Nhất trợn to hai mắt, không biết anh ta đang nói gì.
“Đúng! Công ty có kế hoạch bồi dưỡng, sẽ phái một nhân viên thiết kế đi Nhật Bản tu nghiệp, công ty cảm thấy cô là người mới, rất có khả năng đào tạo, cho nên muốn phái cô đi, không biết có tiện không?” Đinh Mặc Khải vẫn ôn hòa lễ độ.
“Có thật không? Tốt quá! Thuận tiện! Thuận tiện!” Duy Nhất nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có chuyện tốt như vậy, cô là người mới vào công ty lại có thể nhận được ưu ái như vậy của cấp trên, lấy được cơ hội khó có như vậy, học là thứ cô thích, không cần nói học cái gì, chỉ cần nghĩ tới có thể trở lại sân trường, không khỏi hưng phấn.
“Rất tốt!” Đinh Mặc Khải gật đầu khen ngợi, đưa cho cô một đống đồ, “Ở đây có thư giới thiệu cho giáo sư trường học, địa chỉ và chìa khóa phòng ở, ngoài ra còn các khoản chi tiêu phụ khi cô ở bên đó, học kỳ một năm, toàn bộ cuối tuần bay sang học, ngày thường vẫn phải đi làm, cái này gọi là thực tế và lý luận kết hợp, như thế nào? Có thể vượt qua trở ngại không?”
“Có thể! Dĩ nhiên có thể!” Duy Nhất nhận lấy đồ trong tay Đinh Mặc Khải, trong lòng tin tưởng. Đây là thay đổi trọng đại trong cuộc đời cô!
--- ------Puck.d.đ.q.đ---- -----
Lần đầu tiên đi Nhật Bản học tập, cô hơi thấp thỏm, không hiểu tiếng Nhật, cô không biết ở Nhật Bản có thuận lợi tất cả không, nhưng khi cô ra sân bay, lại phát hiện có người giơ bảng hiệu thật to, phía trên dùng tiếng Hán viết tên cô.
Cô đi tới bên cạnh cô gái ra đón mình, “Xin chào, tôi chính là Nhiễm Duy Nhất.”
Cô gái mừng rỡ để bảng hiệu xuống, dùng một loạt tiếng Hán lưu loát nói, “Rốt cuộc chờ được cô! Tôi là học sinh của thầy Fujita, tôi là Yumiko, thầy giáo bảo tôi tới đón cô!”
Nhanh vậy sao? Duy Nhất hơi kinh ngạc, cô còn chưa tới, thầy giáo đã biết cô sắp tới sao?
Hình như Yumiko nhìn thấu nghi ngờ của cô, dịu dàng giải thích, “Công ty Mặc Toa đã gọi điện thoại tới!”
Duy Nhất thoải mái, “A, vậy cám ơn! Làm phiền cô! Thật ngại quá!”
“Khách khí rồi, xin đi bên này!” Yumiko dẫn cô lên xe.
Vốn tưởng rằng thầy giáo là một ông lão, không ngờ Fujita lại là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc dù ăn mặc giản dị, khi nhìn thấy Duy Nhất trưng khuôn mặt tươi cười hoan nghênh cô.
“Em chính là tiểu Duy Nhất sao? Quả thật rất nhỏ! Như con nít!” Fujita cũng có thể nói một tràng tiếng Trung rất tốt.
Chướng ngại ngôn ngữ ban đầu với Duy Nhất đã biến mất không còn một mống, “Xin chào, thầy Fujita, em là Duy Nhất, lần đầu tiên gặp mặt, xin chiếu cố nhiều.”
Tính cách Fujita lại không câu nệ, rất tùy ý phẩy tay, “Đừng khách sáo như vậy, cũng đừng gọi tôi là thầy giáo, khiến cho tôi cảm thấy tôi rất già! Kêu tôi là Vũ Quang đi, Fujita Vũ Quang! Rất hân hạnh được biết em!”
“Vũ Quang, nhà chúng ta có khách tới phải không?” Một người phụ nữ trẻ tuổi điển hình từ trong phòng bước ra.
Fujita đi tới kéo cô, “Đúng vậy, đây là tiểu Duy Nhất của chúng ta, Duy Nhất, đây là vợ tôi, Đình Hương.”
“Theo lý tôi phải gọi sư mẫu * mới đúng, nhưng mà, trẻ như vậy mà gọi sư mẫu thì thành già rồi! Không biết nên gọi gì mới đúng!” Duy Nhất nhìn Đình Hương nghĩ ngợi.
(*) sư mẫu: vợ của thầy.
Đình Hương ngượng ngùng cười một tiếng, người phụ nữ Nhật Bản dịu dàng hiền thục sôi nổi điển hình, “Gọi chị đi!”
“Xin chào chị Đình Hương!” Nhập gia tùy tục, Duy Nhất cúi chào.
“Được rồi! Đừng khách sáo! Vào nhà ăn cơm đi!” Fujita nhiệt tình gọi, ôm lấy Đình Hương vào nhà.
Bữa tối là đồ ăn Nhật điển hình, vốn không hợp khẩu vị của Duy Nhất, chỉ thích ăn sushi, cho nên trước khi rời đi, Đình Hương lại gói cho Duy Nhất một hộp sushi, để cho cô ăn đêm.
Vốn Fujita định lưu Duy Nhất lại nhà anh, nhưng Duy Nhất cố ý đi, anh mới buông tha ý nghĩ này.
Mặc dù nhiệt tình thái quá khiến Duy Nhất không có cảm giác xa lạ, nhưng lại khiến cho Duy Nhất không thể chống đỡ, dù sao cũng là người xa lạ mới quen.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
45 chương
11 chương
36 chương
41 chương
33 chương
10 chương
48 chương