Thần bí lão công không thấy mặt

Chương 130 : Mới bắt đầu

Rời khỏi biệt thự gần biển, Duy Nhất không biết mình nên đi đâu. Nhà cũ bị phá bỏ và rời đi nơi khác còn chưa sửa xong, cô lại không thể tìm Doãn Tử Nhiên, ngày trước khi hai người còn vô tư chưa có cảm giác, bây giờ trưởng thành, hơn nữa đã lập gia đình, có lẽ nên chú ý phương diện này. Chẳng lẽ thật sự đi tìm Dịch Hàn ăn cơm chùa? Cô cười, không thể nào! Duy Nhất chỉ trông cậy vào chính là Mỹ Mỹ rồi, tìm Mỹ Mỹ trước, ở nhờ mấy đêm, sau khi tìm được phòng thì dời đi. Điện thoại di động đã mất, chỉ có thể dùng điện thoại công cộng gọi cho Mỹ Mỹ. “Alo, Mỹ Mỹ, tớ là Duy Nhất.” “Duy Nhất? Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Núi băng nhà cậu muốn nổi điên! Đêm hôm hai giờ gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có biết cậu đang ở đâu không!” Mỹ Mỹ vừa nghe là cô thì hô to gọi nhỏ. “Tớ…” Duy Nhất hơi do dự, “Trong điện thoại nói không rõ ràng, Mỹ Mỹ, tớ có thể phải ở nhờ nhà cậu mấy đêm rồi.” “Sao vậy? Cãi nhau?” Mỹ Mỹ nhỏ giọng hỏi. “Gặp mặt rồi hãy nói! Tớ chờ trong tiệm cà phê bên cạnh nhà cậu, khi tan việc cậu vào đó!” Duy Nhất vội vã cúp điện thoại. Bây giờ vẫn là buổi sáng, sau khi sinh non, thân thể Duy Nhất vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, quan trọng hơn là, tâm tình không tốt, cũng không muốn đi đâu, sau khi ngồi xe đến quán cà phê, vẫn ngây ngốc đến tận hoàng hôn. Mỹ Mỹ vừa tiến đến đã trợn mắt với Duy Nhất, “Duy Nhất, cậu cúp điện thoại cũng quá nhanh đó!” “Sao nào?” Duy Nhất nhếch cằm lên không còn hơi sức mà trừng mắt lại với cô ấy, “Chẳng lẽ còn muốn tớ nấu cháo điện thoại với cậu? Tớ sắp hết lương thực rồi, không có tiền nói chuyện phiếm với cậu.” “Duy Nhất, đừng như vậy, thật ra thì Lãnh Ngạn đối xử với cậu rất tốt, đàn ông mà, đều như vậy, chỉ cần anh ta nhớ về nhà là được rồi, gặp dịp thì chơi ở bên ngoài cũng chỉ bình thường, huống chi anh ta còn là người đàn ông ưu tú như vậy, cậu vừa đi lập tức đã có người muốn dán lên, cậu cam lòng chắp tay đưa anh ta cho người khác sao?” Mỹ Mỹ khuyên Duy Nhất. Duy Nhất đột nhiên trưng một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ với Mỹ Mỹ, “Bây giờ tớ chỉ muốn ăn no một bữa, sau đó ngủ một giấc thật ngon, đây chính là hạnh phúc lớn nhất rồi, không muốn thứ khác!” Mỹ Mỹ nhíu mày, “Không tim không phổi! Chỉ có điều, tớ đã dọn nhà! Không ở bên này! Đi với tớ tới nhà mới!” Duy Nhất chợt nhớ tới cậu bạn trai nước Mỹ của bạn mình, “Đúng rồi, có phải cậu ở chung với bạn trai bác sỹ không? Vậy tớ không tiện quấy rầy!” “Đi chết đi! Tớ không có! Nhà này tớ dùng tất cả tiền lương cộng thêm vay ngân hàng để mua, định sau này đón mẹ lên ở cùng, bản thân ở trước! Đi thôi!” Mỹ Mỹ tính tiền cho cô, kéo tay cô ngồi lên tắc xi. Nhà Mỹ Mỹ khiến Duy Nhất hoảng sợ, lại có thể là một căn biệt thự nhỏ! “Mỹ Mỹ! Cậu phát tài khi nào!” Duy Nhất thấy mặc dù thiết bị lắp đặt bên trong đơn giản, nhưng đều dùng vật liệu cầu kỳ, làm thư ký ở tập đoàn Doãn thị lâu như vậy, vẫn có thể phân biệt được. “Không phải! Nhà này do tập đoàn Doãn thị bán theo giá của bộ phận nhân viên cho tớ, coi như Tử Nhiên nhân tình đi! Vẫn tương đối tiện nghi, chỉ có điều, cũng đủ cho cả đời tớ!” Mỹ Mỹ cầm đồ trong tay bỏ vào tủ lạnh, trong tủ lạnh rỗng không. Duy Nhất nhìn tủ lạnh, quan sát bốn phía, “Mỹ Mỹ, đây là nhà mới, ở chưa tới vài ngày! Tớ thật may mắn!’ “Đúng vậy! Nói cho cậu đây là nhà mới mua! Dẫn cậu vào phòng!” Mỹ Mỹ nắm tay Duy Nhất lên tầng hai, đi thẳng vào một phòng ngủ. “Ở đây! Vốn là phòng của tớ, cho cậu ở là được! Tớ ở phòng sát vách!” Duy Nhất phát hiện đây là phòng ngủ chính, mở tủ treo quần áo ra, quần áo bên trong được treo rất chỉnh tề. “Quần áo này do cậu mua?” Duy Nhất nhìn những bộ quần áo vẫn còn mới kia. “Bạn trai tớ mua! Tớ mặc rất ít, dù sao hai chúng ta cũng không khác nhau lắm, cậu mặc đồ của tớ đi, nhìn cậu kia, trốn nhà mà một bộ quần áo cũng không mang theo! Những đồ lót kia đều còn mới, còn chưa mặc một lần!” Mỹ Mỹ gõ lên trán cô. Trong lòng Duy Nhất dâng lên cảm động ấm áp, “Mỹ Mỹ, cậu thật tốt!” Mỹ Mỹ vỗ tay cô, “Được rồi, đừng nói lời chán ghét, hai chúng ta là ai chứ! Bây giờ thỏa mãn nguyện vọng của cậu, dẫn cậu đi ăn no một bữa!” Duy Nhất ở trong nhà Mỹ Mỹ mấy ngày, thân thể dần khôi phục. Cuộc sống trở nên đơn giản, thời gian cũng trở nên dư thừa, lúc ngồi một mình, nhìn núi xa ngoài cửa sổ, trái tim lại vô duyên vô cớ dâng lên đau đớn, bi thương khó tả, làm thế nào cũng không xóa khuôn mặt tối tăm trong trí nhớ đi được, như hình với bóng, gần như mỗi đêm đều tỉnh dậy trong nước mắt… Lúc rảnh rỗi nhàm chán, sẽ tìm một chút vải thô, làm từng con rối nhỏ, bé gái nhất định là tóc đen thẳng tắp, chỉnh tề, hai mắt thật to, chu môi; mà bé trai, không có ngũ quan… Mỗi một lần nhìn khuôn mặt trống không của bé trai, nước mắt lại không giải thích được mà rơi xuống từng giọt lớn… “Duy Nhất, cậu cần gì phải làm vậy! Nếu nhớ anh ta thì về đi!” Mỹ Mỹ nhỏ giọng đến gần, phát hiện Duy Nhất đang ngồi bên giường rơi lệ. Duy Nhất lau khô nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười, “Ai nói nhớ anh ta chứ? Vừa rồi cát bay vào mắt.” Mỹ Mỹ không thể làm gì khác hơn là thở dài, “Ngày hôm qua không phải cậu nói muốn tìm việc sao? Tớ tìm được một việc cho cậu!” “Thật sao? Nhanh như vậy? Không phải trở về tập đoàn Doãn thị chứ?” Duy Nhất quả thật muốn ra ngoài làm việc, trên tay còn mấy tấm card của Lãnh Ngạn, lúc ra đi quên trả lại, nhưng cô sẽ không tiêu tiền của anh, về sau có cơ hộ gặp lại sẽ trả cho anh. Chỉ có điều, mình phải ra ngoài làm việc thôi, cứ nhờ vả Mỹ Mỹ hoài cũng không hay! Cô lại không muốn trở lại tập đoàn Doãn thị, quan hệ của Doãn Tiêu Trác và Lãnh Ngạn rất thân, cô không muốn giao thiệp với người có quan hệ với Lãnh Ngạn. Mỹ Mỹ lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô, “Không phải, là một công ty mới, do người Nhật Bản mở, bạn tớ giới thiệu, ngày mai cậu cầm danh thiếp đi phỏng vấn đi!” “Quá tuyệt vời! Mỹ Mỹ, cám ơn cậu! Cậu thật sự quá tốt!” Duy Nhất nhận lấy danh thiếp, cho Mỹ Mỹ một cái ôm thật chặt.