Bế Trầm Thược về phòng cậu, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, Trầm Tĩnh lo lắng hỏi: “Tiểu Thược, em có mệt lắm không? Còn muốn ăn chút gì không?” Trầm Thược không mở miệng, chỉ khẽ lắc đầu. Bộ dạng này của cậu, thực khiến Trầm Tĩnh lo lắng phải chết. Sớm đã quên béng chuyện mình đã quyết định sẽ không làm ra những cử chỉ thân thiết vượt quá tình anh em với Tiểu Thược nữa, Trầm Tĩnh cũng ngồi xuống bên giường, kéo Trầm Thược vào trong ngực, một tay vỗ về lên lưng cậu, dịu dàng nói: “Tiểu Thược, nếu có khó chịu ở đâu thì cứ nói cho anh hai, dù là chuyện phức tạp thế nào anh cũng sẽ giúp em giải quyết, đừng giữ ở trong lòng, nhỡ buồn bực làm bảo bối của anh sinh bệnh thì biết làm sao, hửm?” Trầm Thược vẫn không nói lời nào, Trầm Tĩnh cũng không thúc giục, lại ôm lấy cậu khẽ vuốt. Lát sau, anh chợt nghe thấy một giọng nói lí nhí truyền đến từ sâu trong lồng ngực: “Người anh hai thích… là người thế nào?” Tuy rằng kinh ngạc vì cậu đột nhiên hỏi về vấn đề chẳng hề liên quan này, nhưng Trầm Tĩnh vẫn là đáp: “Người đó ư, em ấy là một người rất đáng yêu, cũng là đứa nhỏ thực thiện lương và thuần khiết, không có chút tâm cơ nào, dù phải chịu thương tổn lại chưa bao giờ hận kẻ thương tổn đến bản thân. Anh chỉ hy vọng người ấy sau này luôn được vui vẻ hạnh phúc, cho dù có một ngày người ấy không còn ở bên anh, anh cũng sẽ gắng hết sức để bảo hộ người ấy, đứng tại nơi xa xa mà dõi theo người ấy…” Nghĩ về người trong lòng, Trầm Tĩnh không kìm lòng được liền đem những lời mình vẫn muốn thổ lộ với cậu nói hết ra, tuy rằng cậu vĩnh viễn sẽ không biết, những lời này là nói về chính cậu… Nghe anh hai dùng ngữ khí dịu dàng như vậy, nói ra câu nào cũng tràn ngập tình yêu, lòng Trầm Thược đau đớn tựa như bị ai đó nhào nát, cắn môi, không muốn để nước mắt trào ra, chỉ là không được như mong muốn, một đứa nhỏ vốn luôn vô ưu vô lự như cậu sao có thể khống chế cảm xúc mãnh liệt như vậy? Giọt lệ trong suốt lăn xuống theo hai gò má, khiến Trầm Tĩnh lại lần nữa luống cuống đến nhảy dựng, nâng mặt cậu lên, thật cẩn thận lau đi những giọt nước mắt, thanh âm của Trầm Tĩnh mang theo chút thống khổ: “Tiểu Thược! Em rốt cục làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại khóc? Nói cho anh hai đi!” Không có biện pháp nào khác, đành phải đem bé con đang không ngừng thấp giọng nức nở vùi thật sâu vào lòng mình, một lần lại một lần vỗ nhẹ, một tiếng lại một tiếng trấn an. Cảm nhận được sự thương yêu của anh hai, Trầm Thược càng thấy tủi thân, nước mắt lại tuôn không ngừng. Cậu biết mình nhịn không được, cậu không thể chịu nổi anh hai ở trước mặt mình nói về người mà anh ấy thích, hơn nữa còn là bộ dáng thâm ái tình si như thế này! “Anh hai… Anh hai… Em… thích anh… Em thích anh a… Hức… Sao anh có thể thích người khác chứ……” Trầm Tĩnh nghe được lời Trầm Thược nói, lập tức tựa như bị sét đánh ngang tai, nửa ngày cũng không có phản ứng gì, phải qua một hồi lâu mới tiêu hóa được nội dung mà chính mình vừa nghe thấy! Xoay vai Trầm Thược lại, làm cho cậu mặt đối mặt với mình, chăm chú hỏi lại: “Tiểu Thược, em vừa nói cái gì?” Chứng kiến thái độ của anh, Trầm Thược có chút sợ hãi, co rụt người, Trầm Tĩnh lại chặt chẽ ôm lấy cậu không cho cậu lui về phía sau. Có chút tức giận, rõ ràng là anh hai không đúng, thích người khác, hại mình đau lòng muốn chết, tại sao chính mình lại phải sợ?! Trầm Thược ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào người mà cậu toàn tâm toàn ý yêu thương kia, từng chữ từng chữ một, rành mạch nói: “Em, thích, anh! Anh nghe rõ chưa? Không phải kiểu em trai thích, mà là..” Cậu không nói tiếp được nữa, không phải không dám, mà là không thể, bởi vì miệng cậu hiện giờ đã bị lấp kín. Trầm Thược mở to hai mắt nhìn, không dám tin, người anh trai mà cậu yêu, đang… hôn cậu!! Trầm Tĩnh nghe được câu nói mà anh tưởng rằng cả đời này mình không bao giờ có thể nghe được! Bảo bối của anh cư nhiên cũng thích anh! Không kịp suy nghĩ, Trầm Tĩnh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mà mình đã bao lần hưởng thụ trong mộng kia, đôi môi khẽ nhếch vừa hợp để cho đầu lưỡi bá đạo có cơ hội tiến quân thần tốc, luồn vào khoang miệng ấm áp của Tiểu Thược, vừa tìm được chiếc lưỡi đang run rẩy liền quấn lấy, không muốn buông ra nữa. Trầm Thược chỉ cảm thấy không khí trong phổi mình đều sắp bị rút cạn, một trận đầu váng mắt hoa, không có cách nào vận động trí óc, chỉ biết đến… anh hai là đang hôn chính mình… Trầm Thược nhu thuận mặc cho Trầm Tĩnh hôn, đợi cậu sắp mất đi hơi thở, Trầm Tĩnh mới buông ra cậu, nhưng môi lại không chịu rời, vẫn ve vuốt trên bờ môi nhỏ xinh của Trầm Thược, lưu luyến mãi. Hôn đủ, Trầm Tĩnh mới ngẩng đầu, dùng cặp mắt hàm đầy tiếu ý nhìn Trầm Thược. Trầm Thược bị anh hôn đến đỏ ửng hai má, nhãn thần mơ màng, đôi môi khẽ nhếch, tỏa ra hương tình sắc ngọt ngào. Mất một lúc lâu mới tìm lại được hô hấp, cậu cắn cắn môi, nhẹ nhàng hỏi: “Anh hai… Tại sao anh lại hôn em?” Trầm Tĩnh nhìn bảo bối đỏ mặt hỏi mình, lại nhịn không được cúi đầu khẽ thơm bờ môi cậu, thở dài: “Bé ngốc, còn có thể là vì cái gì? Anh hai cũng thích em a!” Nâng mặt cậu lên, làm cho cậu thấy rõ bản thân anh giờ phút này là cỡ nào nghiêm túc, cỡ nào thành kính: “Anh yêu em.” Tường tận cảm nhận được tình yêu của anh hai, Trầm Thược gắt gao ôm lấy cổ anh, lại cúi đầu khóc nấc. Trầm Tĩnh biết bảo bối của mình lần này là vui sướng đến phát khóc, cho nên chỉ dịu dàng ôm cậu, hôn lên mặt cậu. Khóc đủ rồi, Trầm Thược cựa cựa trong lòng anh hai, tìm cái tư thế thoải mái, giương cặp mắt hồng hồng, đô miệng: “Anh hai, không phải anh nói đã có người mình thích rồi sao!” Khấu khí y như đang khởi binh vấn tội, rất giống người vợ nhỏ chất vấn chồng mình xem có lăng nhăng bên ngoài hay không. Cúi đầu cắn cắn cánh mũi xinh xắn cùng cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên, Trầm Tĩnh lắc đầu cười nói: “Cục cưng thực ngốc, người anh hai nói đến không phải là em thì còn ai!” Không cam lòng bị mắng ngốc, Trầm Thược nâng tay anh hai lên cắn, bộ dáng người nào đó ngược lại chẳng hề có vẻ gì đau đớn, chỉ là cười, biểu tình cũng không biến đổi. Thở phì phì nhả tay anh hai ra, Trầm Thược sửa thành dùng mắt trừng nhìn. Nhìn bé nhóc này: “Bảo bối, sao em lại có thể đáng yêu như vậy…” Nói xong lại lần nữa kịch liệt hôn xuống, lưỡi hai người dây dưa không ngớt, Trầm Thược bị hôn đến mềm nhũn cả người, không còn chút khí lực. Mơ hồ cảm thấy bàn tay của anh hai đang cởi áo mình ra, lần vào bên trong tìm kiếm… Điều này khẽ khơi dậy ý thức của Trầm Thược, đoán biết anh hai muốn làm gì, cậu xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đành phải cất tiếng ngăn trở: “Anh, đừng……” Ngừng động tác, thoáng chăm chú nhìn bảo bối, Trầm Tĩnh thở dài, giúp cậu kéo lại quần áo, lại cho cậu một cái hôn sâu. Ôm Trầm Thược đang xụi lơ trên người mình, Trầm Tĩnh khẽ cắn cái vành tai nho nhỏ của cậu, dùng loại thanh âm mị hoặc Trầm Thược chưa từng nghe qua mà nói: “Hôm nay coi như xong, ngày mai sau khi về nhà, anh quyết sẽ không bỏ qua cho em nữa!” Biết anh đang nói về cái gì, Trầm Thược không chỉ mặt, phỏng chừng ngay cả thân thể đều hồng thấu. Một đêm này, Trầm Tĩnh vẫn như thường ngày ôm Trầm Thược ngủ, thế nhưng tâm tình lại hoàn toàn bất đồng. Cậu, không còn chỉ là em trai anh, mà đã là người yêu bé nhỏ của anh rồi. Nhìn bộ dáng tinh thuần của cậu, Trầm Tĩnh không khỏi miên man, cậu đối với loại tình cảm đi ngược với luân thường này lại hiểu được bao nhiêu đây? Nhưng dù có thế nào, nếu cả hai người bọn họ đều đã hiểu được tâm tình của mình, đã nguyện ý trao lòng cho đối phương, như vậy, anh quyết sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới cậu. Anh yêu em, cho nên, anh nhất định sẽ bảo vệ em. Sáng sớm hôm sau, khi bọn họ xuất hiện ở đại sảnh, bà Trầm trước hết là vội vã hỏi tình trạng thân thể của Trầm Thược, Trầm Thược mặt đỏ hồng, luống cuống nói không sao không sao, ánh nhìn lại chỉ hướng về phía anh hai, dường như trong mắt chỉ có mình ảnh. Bà Trầm lại chuyển sang hỏi Trầm Tĩnh, Trầm Tĩnh ôm vai Trầm Thược, giải thích rằng cậu chỉ là đau đầu, hôm qua ngủ một giấc giờ đã vô sự, bất quá phải về sớm một chút, để Trầm Thược nghỉ ngơi thêm. Bà Trầm định giữ bọn họ lại, muốn tự mình chăm sóc Trầm Thược, nhưng thấy hai người không chịu, ngẫm lại con cả của mình cũng sẽ chiếu cố đứa con út chu đáo, đành không cố chấp nữa, ăn sáng xong liền tiễn bọn họ về.