Lạc Chỉ kéo chiếc vali lớn đến cổng ký túc cùng Bách Lệ rồi quẹt thẻ ra vào giúp cô ấy. “Đi đường cẩn thận.” Lạc Chỉ vẫy tay. “Chúc mừng năm mới sớm nhé.” Bách Lệ cười vẫy tay lại rồi kéo chiếc vali màu đỏ khuất dần sau màn sương mù. Cố Chỉ Diệp đưa cô ấy đến ga tàu, vì thế từ sáng sớm đã lái xe đến trường, đứng hút thuốc ở ngã tư đường cách đó không xa, chỉ gật đầu chào hỏi với Lạc Chỉ. Lạc Chỉ không đặt vé tàu hạng sinh viên theo trường. Lần nào về nhà cô cũng đến điểm đặt vé gần trường trước một tuần, thế thì mới mua được vé giường nằm. Nhưng năm nay người tham gia giao thông dịp Tết đông hơn năm trước nên vé hết rất nhanh. Ngay sau khi Bách Lệ vừa đi, Lạc Chỉ cũng vội đến ga Bắc Kinh thử xem có may mắn mua được vé không. Vào khoảnh khắc đi ra khỏi hầm đường sắt, lòng cô bỗng nhiên hốt hoảng. Mỗi lần đến ga Bắc Kinh, cô luôn cảm thấy trong lồng ngực trái có một cảm xúc vô danh dâng lên, hòa cùng nhịp đập của trái tim mình. Trong sân ga là đoàn người đen kịt, trông xa như nét mực vương vãi của Thượng đế, không thể nhìn rõ mặt ai, nhưng bầu không khí sốt ruột nôn nóng thì vô cùng rõ nét. Lạc Chỉ đưa mắt nhìn những người phụ nữ nông thôn ôm một loạt bọc to túi nhỏ ngồi bệt trên sàn. Họ quấn chiếc khăn lên đầu, nơi khóe mắt in hằn những nếp nhăn. Cô chỉ dám nhìn vẻ khắc khổ ấy vài giây rồi vội quay mặt đi nơi khác. Lạc Chỉ hít sâu một hơi, đi về phía quầy bán vé. Người ở sảnh này rất có trật tự, xếp thành những hàng rất dài. Cô tìm hiểu tình hình một chút mới phát hiện vé giường nằm về quê cô đã bán hết rồi. Thôi thì cứ thử vận may xem sao, cô nghĩ, sau đó đứng vào cuối hàng ngắn nhất. Nỗi buồn chán được tiếng nhạc từ loa phát ra làm tiêu tan, phòng bán vé tẻ ngắt dường như cũng được dòng nhạc tô màu, hệt như được xử lý qua bộ lọc của ống kính máy quay, mà bản thân cô cũng trở thành một phần trong bộ phim đó. Lạc Chỉ đợi một lúc mới nhận ra hàng không xê dịch chút nào. Cô đi lên mấy bước sang bên cạnh, mới thấy ở trước quầy bị chặn bởi bốn năm người, thỉnh thoảng lại có người định chen ngang. Vậy là đội ngũ xếp hàng liền bị xáo trộn. Quy tắc là thứ rất dễ bị phá bỏ. Không tuân thủ quy tắc có thể mang đến lợi ích cho cá nhân. Lợi ích không bằng nhau sẽ dễ làm nảy sinh bất mãn, phá vỡ sự công bằng vốn có, cuối cùng chỉ còn lại lớp vỏ ngoài trống rỗng của luật lệ. Giống như lúc này đây. Lạc Chỉ nhếch môi cười, dùng ánh mắt mỉa mai nhìn nhân viên ga lề mề đi đến chỉnh lý hàng ngũ, lúc này đã có mấy người bắt đầu làm ầm lên. “Lạc Chỉ?” Cô đang háo hức đợi xem kịch hay thì bị tiếng gọi này kéo lại. Ngoảnh đầu nhìn, Thịnh Hoài Nam đang đứng ngay trước mắt. Anh mặc một chiếc áo khoác trắng, dáng rất cao, mái tóc được cắt gọn gàng, trên môi là nụ cười dịu dàng ấm áp. Nơi anh đứng giống như chỗ trống mà nét mực của Thượng đế bỏ sót, ở giữa phòng bán vé đông người, nơi ấy dường như đang tỏa ra một thứ ánh sáng không chân thực. Trong mắt cô, anh luôn được bao phủ bởi một lớp màn che. “Sao cậu lại ở đây?” “Mình vừa tiễn con trai thầy Lục bên đoàn ủy lên tàu. Hôm nay đoàn ủy có việc, thầy ấy không đi được, nhưng để con nhỏ đi một mình thì lại lo, thế nên mới nhờ mình đưa thằng bé đi. Đang định về ngủ bù một giấc, tự dưng lại nghĩ thôi đã mất công ra ga thì hay là đến phòng bán vé xem không khí người ta mua vé về quê ăn Tết một chút, không ngờ lại gặp cậu.” Anh nói một tràng, sau đó nhìn cô chăm chú: “Sáng định tới mua vé sao không bảo với mình? Mình đi với cậu không được à?” Từ cái đêm ở vườn Viên Minh hôm đó, ngoài buổi thi Pháp luật ra thì cô chưa hề gặp anh, chỉ liên lạc qua điện thoại và tin nhắn. Thịnh Hoài Nam trả lời tin nhắn rất nhanh, không thưa thớt như lúc trước nữa, nhưng Lạc Chỉ sợ làm ảnh hưởng đến chương trình học GRE của anh nên rất hiếm khi nói chuyện lâu. “Mình là bạn trai cậu mà, cậu phải gọi mình chứ.” Người phụ nữ trung niên xếp hàng phía trước nghe vậy liền quay lại. Bà ta mặc một chiếc áo khoác da, quần bò họa tiết, quấn nhiều đồ khiến thân hình trở nên vừa đen vừa mập. Bà ta nhìn họ, vừa cười vừa dùng móng tay xỉa răng. Lạc Chỉ sửng sốt. Một giây sau cô đã bị Thịnh Hoài Nam kéo ra khỏi hàng. Bác gái xếp hàng ngay phía sau cũng không khách khí, lập tức tiến lên thay vào vị trí của cô. Nhờ Lạc Chỉ mà hàng người cả buổi không xê dịch chút nào giờ đã bắt đầu chuyển động. Cô tiếc nuối ngoảnh đầu nhìn dòng người: “Mình vất vả xếp hàng cả buổi đấy…” Lời vừa thốt ra miệng, quay lại quả nhiên nhìn thấy Thịnh Hoài Nam cau mày, trên mặt lộ rõ vẻ chịu thua. “Xếp cái gì mà xếp? Trên bảng tin báo hết vé rồi kia kìa.” “Lỡ như trong lúc mình đang xếp hàng có người trả vé thì sao?” Thịnh Hoài Nam nhìn cô với biểu cảm “Cậu ngốc à?”. Lạc Chỉ bị nhìn đến mức nóng bừng cả vành tai, cuối cùng cũng ngoan ngoãn cúi đầu xuống: “Thôi được rồi. Mình đành đi máy bay về vậy.” “Đi gì về thì để mình lo.” Thịnh Hoài Nam đặt hai tay lên đôi vai cô: “Bây giờ nói cho mình nghe xem, sao không bảo với mình là sáng nay cậu muốn đến đây?” Lạc Chỉ bị ánh mắt bức bách của anh làm cho chột dạ. Cô chuyển tầm nhìn xuống khóe miệng anh, nghĩ đến kinh nghiệm leo tường hoang đường kia, và nụ hôn dưới ánh nắng đầu tiên của ngày mới, cùng với tràng cười thoải mái của mình khi đó, nhịp tim thoáng chốc tăng lên thật nhanh. Khi tỉnh táo, cô chưa bao giờ ở gần anh đến vậy. “Mình quen một mình rồi. Không muốn phiền đến cậu.” “Nhưng mình là bạn trai…” “Chuyện đó thì càng không quen!” Cô bắt đầu hoảng, lớn tiếng quát lên, khiến rất nhiều người xung quanh nhìn về phía họ. Thịnh Hoài Nam yên lặng nhìn cô, biểu cảm trên mặt không phải hoang mang, cũng chẳng là tức giận. Cô trông thấy nhưng không hiểu được, chỉ có thể mềm giọng xuống, thật thà nói: “Mình thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc nếu bên nhau thì sau này sẽ thế nào.” Trong quyển nhật ký gắn bó cùng mình suốt thời thiếu nữ, có đôi khi cô cũng dùng ngôi thứ hai để viết ra cuộc trò chuyện tưởng tượng với anh. Cô khinh thường hành động này, nhưng cũng không thể ngăn trái tim mình đập mạnh lên từng nhịp, như một vệ tinh cô độc giữa không gian, ngày ngày truyền tín hiệu của người Trái đất cho những người ngoài hành tinh chẳng biết ở nơi nào. Nhưng cho dù thời cấp Ba cô thường xuyên “trò chuyện” với anh, cho dù cô từng nghĩ họ có duyên phận, cho dù đã từng tin vào câu “chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau” – thì cô cũng chưa từng nghĩ tới ở việc ở bên nhau rồi sau đó sẽ thế nào. Không giống như những lần cô tìm mọi cách, chuẩn bị mọi điều để tiếp cận anh, bây giờ họ đã ở gần nhau, rất thật. “Mình không biết yêu đương thì sẽ ra sao. Tự dưng cậu nói cậu là… bạn trai của mình… nói dễ dàng như vậy. Nhưng mình thật sự không biết bạn gái thì phải làm thế nào, có phải hai người sẽ cùng nhau làm mọi chuyện, có phải sẽ cần mè nheo bắt cậu giúp cả những chuyện mà bản thân có thể tự giải quyết, có phải…” Thịnh Hoài Nam chợt phá lên cười ngay giữa sảnh lớn đông người, cười đến mức đôi mắt cũng cong lại thành đôi vầng trăng khép. Anh dùng một tay kéo Lạc Chỉ vào lòng, khiến cô va vào lồng ngực mình. Trong thoáng chốc thế giới trước mắt Lạc Chỉ trở nên mơ hồ, những ánh nhìn của người xung quanh khiến cô phải vội nhắm mắt, vùi đầu vào lồng ngực anh, chìm trong mùi hương thơm dịu của quần áo mới giặt mà cô vẫn luôn mê say từ thuở thiếu thời, thứ mùi bị anh cho rằng được sinh ra vì quần áo giặt không sạch. “Chưa yêu bao giờ à? Không sao. Mình yêu rồi. Mình sẽ dạy cậu.” Giọng anh tràn đầy ý cười, dịu dàng mà kiên định. Lạc Chỉ sững người, ban đầu chỉ mỉm cười e thẹn, lúc phản ứng kịp mới đạp cho anh một cái thật mạnh. “Yêu rồi thì giỏi lắm sao?” Nụ cười của Thịnh Hoài Nam càng rạng rỡ hơn: “Ghen đấy à? Tốt lắm, bắt đầu nhập vai rồi đấy.” Họ rời khỏi phòng bán vé để đến ngồi ở cửa hàng KFC bên cạnh, khó khăn lắm mới chiếm được chỗ ngồi sau khi có khách rời đi. Thịnh Hoài Nam ấn Lạc Chỉ xuống ghế, sau đó đứng lên hỏi: “Ăn sáng chưa? Muốn ăn gì cứ gọi, mình trả tiền.” “Ừ.” Cô gật đầu. Thịnh Hoài Nam nhất định không cho cô mua vé đứng, nói người bình thường mà đứng hơn mười tiếng đồng hồ trên con tàu đông nghịt người vào dịp về ăn Tết thì nhất định sẽ chết mất. Lạc Chỉ ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy quả thật không ổn, cho nên cũng từ bỏ ý định. “Đừng uống coca. Mình gọi cacao nóng cho cậu đây. Hôm nay lạnh quá.” Anh ngồi vào phía đối diện, lúc cử động, vải vóc quần áo ma sát tạo ra âm thanh lạ tai giữa dòng người huyên náo. “Hay để mình nhờ Lạc Dương hỏi giúp vé dự phòng của công ty họ? Kiểu này là chỉ còn cách đi máy bay về rồi.” “Lạc Dương?” Lạc Chỉ cười giải thích: “À, anh trai mình. Con nhà ông cậu.” “Con nhà ông cậu sao hai người lại cùng họ?” “Tới giờ chưa từng có ai hỏi mình chuyện này đâu. Sinh viên học Tự nhiên suy nghỉ chặt chẽ thật đấy. Mình theo họ bà ngoại. Cả thế hệ này của nhà mình đều theo họ bà ngoại.” Lạc Chỉ thấy miệng của Thịnh Hoài Nam thậm chí đã lộ ra khẩu hình khi phát âm câu hỏi “Vì sao?”. Nhưng anh vẫn nuốt xuống câu hỏi đó, còn cô cũng chẳng định giải thích nguyên nhân dài dòng cho anh. Hoặc có lẽ là cô không quen được khi đột ngột thân thiết như vậy. Nhưng anh đã nói là sẽ dạy cô. Dù sao cũng phải từ từ. “Vậy lần này cậu đừng nhờ anh cậu giúp được không?” Cô đang xé gói đường, nghe thấy câu hỏi này liền nghiêng đầu nhìn anh: “Thế phải làm sao?” “Cho mình chút thời gian, mình hỏi bạn của bố mẹ mình ở Bắc Kinh xem có cách nào không. Thường họ đều để lại vé nội bộ, có lẽ có thể lấy được, để mình thử xem. Nếu quả thật không được thì đưa chứng minh thư cho mình, mình đi hỏi ông anh làm ở sân bay. Đợi mình học xong GRE, chúng mình về quê cùng nhau nhé.” Lạc Chỉ mở to mắt nhìn anh: “Vì sao?” “Vì sao cái gì?” Giọng của Thịnh Hoài Nam khiến Lạc Chỉ nhớ lại chàng trai ngang ngạnh từng không chịu trả vali quần áo cho cô trong một cuộc điện thoại trước kia: “Mình là bạn trai cậu, việc này tất nhiên phải để mình giải quyết. Với lại mình muốn đi cùng cậu, vậy thôi. Sao cậu cứ hỏi vì sao thế?” Lạc Chỉ vội vã giải thích, Thịnh Hoài Nam lại tỏ vẻ giận dỗi, cắn một miếng hamburger lớn, không thèm nói chuyện với cô. Cô quýnh lên, vội lấy chứng minh thư ra đập lên bàn: “Cho cậu đấy. Chúng mình về cùng nhau.” Tới lúc này Thịnh Hoài Nam mới tươi tỉnh cầm lấy chứng minh thư của cô. Anh nhìn lướt qua một cái, biểu cảm khuôn mặt chợt trở nên khó tả. “Thưa cô, xin hỏi đây có đúng là chứng minh thư của cô không?” Anh chỉ vào tấm ảnh thẻ: “Làm sao mình có thể nói với anh ấy rằng đây là bạn gái mình? Đến lúc gặp người thật, anh ấy sẽ tưởng mình giả mạo chứng minh thư lừa bán con gái nhà lành mất.” Lạc Chỉ đạp vào bắp chân anh. Hai người không về thẳng trường. Sương tan, thời tiết trở nên đẹp hơn nhiều, thế nên họ đi tàu điện ngầm đến thư viện Vương Phủ Tỉnh. Vừa vào cửa đã thấy một bản sách mới của Trương Ái Linh, tấm poster thiết kế cầu kỳ được dán ngay cạnh cầu thang. Thịnh Hoài Nam cũng nhìn thấy. Biểu cảm của anh đặc một vẻ hoang mang đúng như Lạc Chỉ dự đoán. Điều này khiến cô nhớ tới chuyện điền từ thơ cổ nổi tiếng hồi cấp Ba. “‘Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng’ là của bà ấy viết đấy à? Quyển sách tẻ ngắt đó.” “Ô kìa, cậu cũng biết cơ đấy.” Lạc Chỉ giả bộ nhịn cười. Nhưng trong thoáng chốc, cô chợt nhớ tới Lạc Dương. Một đàn em khóa dưới học nửa chừng mà thôi. Các em nghĩ nhiều rồi. Thực ra cô vẫn luôn không dám kiểm chứng chuyện mình đoán được. Hẳn là Lạc Dương cũng biết cô đã phát hiện ra điều gì. Nếu chuyện này xảy ra ở người khác, cô ắt hẳn sẽ đòi công bằng thay Trần Tĩnh. Nhưng bây giờ cô thực sự không biết phải làm gì. Cô không hiểu Lạc Dương, cũng không hiểu Trần Tĩnh, càng chẳng hiểu chuyện tình yêu. Cô chỉ tìm cách hiểu anh trai mình theo bản năng mà thôi. Thịnh Hoài Nam đứng phía sau nói luyên thuyên, cắt Lạc Chỉ khỏi dòng suy tưởng: “Mình vẫn biết chút văn thơ đấy nhé. Trừ cái này ra mình còn biết tám chữ ‘năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an’.” Trên mặt anh viết rõ ba chữ “Khen mình đi”. Lạc Chỉ chợt thấy hoang mang. Cô chưa bao giờ thấy một Thịnh Hoài Nam như thế. Sau chuyến đi Hậu Hải, anh cũng từng thoải mái thể hiện nét tính cách trẻ con và sự thân thiết vượt mức bình thường, nhưng lúc đó cô chẳng dám phản ứng gì, luôn cảm thấy nặng nề như đang gánh thứ gì trên vai. Anh thế này cũng rất đẹp, khiến cô đột nhiên rất muốn đến gần và… hôn anh. Lạc Chỉ bị suy nghĩ này làm giật mình, sợ hãi cúi vội đầu xuống. Cảm giác này là yêu đấy sao? Cô thích anh bao nhiêu năm, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ này. “Cậu sao thế?” Cô vội vã nói lảng sang chuyện khác: “Tám chữ này không phải của bà ấy.” “Vậy là ai? Họ đều nói là Trương Ái Linh mà.” Lạc Chỉ cười: “Họ là ai? Diệp Triển Nhan nói với cậu thế à?” Tám chữ này từng khiến đám bạn nữ hồi cấp Ba của cô vừa cảm khái vừa muộn phiền, mà người quan tâm nhất chính là Diệp Triển Nhan. Khi đó họ yêu nhau, nhưng trong thời học sinh chẳng thể xác định được gì ngoài chuyện học hành, tám chữ này chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, đẹp đấy nhưng không thể nắm bắt được. Thịnh Hoài Nam có vẻ xấu hổ và tự giễu, tuy nhiên vẻ mặt anh chẳng có dù chỉ một chút hoài niệm hay xót xa. Thấy được điều đó, trái tim đang nghẹn cứng của Lạc Chỉ cũng dần bình tĩnh lại. “Mình kể chuyện bạn gái trước với cậu, cậu không giận chứ?” Lạc Chỉ cười: “Cậu bảo muốn dạy mình yêu cơ mà. Cậu nói xem mình có nên giận không?” “…Lần này không được giận.” “Ừ.” Trên mặt cô tràn đầy ý cười. Đó là cuộc họp phụ huynh sau kỳ thi tháng đầu tiên của năm lớp Mười hai. Một cậu em khóa dưới học lớp Mười một tên Lâm Dương gọi điện cho Thịnh Hoài Nam nói: “Anh, anh đừng mắng em nhé. Em cũng không biết làm sao mà mẹ em biết được, chắc là mẹ nghe trộm em nói chuyện điện thoại. Tóm lại là trong buổi họp phụ huynh hôm nay, mẹ em đã buôn chuyện của anh và chị Diệp với mẹ anh rồi. Người lớn nói chuyện, em ở cạnh cũng không nói được gì. Có thể về nhà mẹ anh sẽ tra hỏi anh, anh chuẩn bị tâm lý nhé.” Lạc Chỉ mỉm cười. Khi đó rất nhiều phụ huynh của học sinh có thành tích tốt đã trao đổi liên hệ với nhau, cùng nhau trông chừng những đứa con đang tuổi lớn của họ, xảy ra chuyện như vậy cũng là bình thường. Thịnh Hoài Nam đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối với chuyện này. Anh không che giấu gì, Diệp Triển Nhan lại phô trương, chuyện tình cảm của họ sớm muộn gì cũng bị thầy cô và phụ huynh biết. Nhưng lúc về nhà mẹ anh không hề nói câu nào. Anh biết mẹ luôn thầm giải quyết mọi chuyện sau lưng mình. Anh bảo với Diệp Triển Nhan rằng nếu mẹ gọi điện cho cô thì mong cô hãy hiểu cho, đồng thời không cần bận tâm gì cả. Phải kể lại với anh tất cả những điều mà mẹ nói với cô, sau đó anh sẽ xử lý. Anh bình tĩnh nói rằng anh sẽ bảo vệ cô ấy. Sự can thiệp của phụ huynh khiến những đứa con yêu sớm vừa sợ lại vừa hưng phấn. Ban đầu Diệp Triển Nhan khóc nói rằng mình đã gây phiền phức cho anh, rồi ôm anh cảm ơn vì đã bảo vệ cô ấy. Ngay sau đó cô ấy lại khôi phục vẻ tươi tắn, ngồi ở bệ cửa sổ trên hành lang cười đến rạng ngời.  Tẩy trôi hết những màu sắc lấp lánh của tình cảm khi ấy, bây giờ nhớ lại, Thịnh Hoài Nam cảm thấy cảnh đó ấu trĩ và tẻ nhạt chẳng khác nào màn kịch của lũ trẻ con. Diệp Triển Nhan khóc nhưng mặt tràn đầy hưng phấn, và cả vẻ giả vờ bình tĩnh cùng câu nói “Anh sẽ bảo vệ em” của chính mình, tất cả đều thật nực cười. Giọng kể của Thịnh Hoài Nam rất bình thản nhưng Lạc Chỉ vẫn nghe ra được một chút buồn thương. “Nhưng như vậy mới là tuổi trẻ chứ.” Cô an ủi anh, nghe tim mình nhói lên. Khi biết tin mẹ đang ở phòng giáo viên, Thịnh Hoài Nam đã chạy đến đó gõ cửa, hỏi mẹ sao lại can thiệp vào chuyện của anh, làm mẹ mất mặt ngay trước mặt giáo viên chủ nhiệm. Lúc đó mẹ im lặng nhìn anh, rồi tỏ ra cực kỳ giận, không hề quát tháo cũng chẳng dạy dỗ gì, chỉ đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng, muốn đi tìm Diệp Triển Nhan. Anh chặn mẹ lại ở cửa. Đến bây giờ Thịnh Hoài Nam vẫn nhớ rõ lòng bàn tay đầy mồ hôi của mình khi ấy. Dù anh không hoàn toàn là đứa con ngoan, bố mẹ bảo gì nghe nấy, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ xung đột gay gắt với họ. Mẹ anh cuối cùng cũng bỏ đi. Không biết tại sao chuyện này lại truyền ra ngoài. Thịnh Hoài Nam đột nhiên thành anh hùng, mỗi ngày Diệp Triển Nhan gặp anh đều nở nụ cười tươi tắn như hoa đào đầu xuân. Nhưng điều anh nhớ nhất là lời mẹ nói sau khi về nhà. “Thịnh Hoài Nam.” Mẹ gọi: “Không phải mẹ cố ý làm khó hai đứa.” “Con phải nhớ kỹ ngày hôm nay, nhớ kỹ lời con nói khi ấy và cô gái sau lưng con, cũng nhớ kỹ tất cả những người vây quanh xem trò vui, dù là họ khen con hay chê con ngu xuẩn. Rồi một năm sau con sẽ biết, tại sao mẹ lại muốn kết thúc mối quan hệ không phù hợp này. Con lớn rồi, nhưng vẫn chưa chín chắn.” Lạc Chỉ thở dài không nói. Lời này giống hệt người phụ nữ cao giọng với mẹ trong trí nhớ của cô. Nhưng là một người ngoài, khi nghe những câu này, cô có thể nhận ra nỗi bất lực và nản lòng rất sâu được bao bọc bởi thái độ cứng rắn. Hoặc có lẽ chỉ là ảo giác thôi. Khi Thịnh Hoài Nam chia tay với Diệp Triển Nhan, anh khó chịu đến mức không muốn đối mặt với mẹ. Nhưng vào kỳ nghỉ đông, người mẹ nhạy bén của anh đã nói: “Đăng ký với bên công ty du lịch cho con rồi, visa thì con tự liên hệ với họ.” Chuyến du lịch mười ngày ở Đan Mạch và Na Uy. “Đi giải sầu đi.” Mẹ nói. Có lẽ những nhân vật trong truyền thuyết đều thế này, sau khi sáng lập cơ nghiệp vĩ đại khiến đời sau hết lời tán dương, họ sẽ lui vào những góc nhỏ không ai biết đến, rồi dần dần phát hiện ra cuộc sống của mình không thể thoát khỏi con đường mòn xưa cũ, sau đó sẽ không nông nổi, cuồng nhiệt đến ngốc nghếch nữa. Anh bước qua con đường gạch cổ xưa ở Copenhagen, thoáng mê mải trong không gian cổ tích ấy, cảm thấy thời gian dường như ngừng lại. Rồi khi ngẩng đầu lên nhìn đoàn khách du lịch ồn ào trò chuyện và chụp ảnh ngay trước cửa hàng bánh mì, tạo dáng tay chữ V cũ rích, anh lại thấy tức cười. Lúc này anh mới nhớ tới, Diệp Triển Nhan đã dùng ánh mắt ngưỡng mộ và cảm kích nhìn anh, bảo anh nhớ kỹ câu này: Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an. Chẳng dễ gì mới đi được đến đây, chúng ta nhất định phải hạnh phúc. Cô viết để anh đọc, cho nên anh đã nhẩm đi nhẩm lại rất nhiều lần, tự nhiên nhớ thật. “Thực ra câu này là của Hồ Lan Thành.” Lạc Chỉ mỉm cười nói: “Khi bọn họ kết hôn đã viết hai câu lên giấy đăng ký kết hôn, ‘Hồ Lan Thành và Trương Ái Linh kết làm vợ chồng, trọn đời bên nhau. Mong từ nay về sau năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.’ Câu trước do Trương Ái Linh viết, còn câu sau được lưu truyền rộng rãi khắp nơi thật ra là của Hồ Lan Thành nghĩ ra. Nhưng đoạn sau câu chuyện của cặp đôi này lại không như ước nguyện thuở ban đầu của họ. Cô vẫn còn đang cảm khái, đột nhiên nghe thấy tiếng của Thịnh Hoài Nam vang lên bên cạnh: “Thật ra mình vẫn không hiểu câu này có ý gì.” Anh bị ép học thuộc thơ văn rất nhiều lần. Anh bỏ cả nửa bài điền từ, nhưng lại đọc đi đọc lại và thuộc lòng tám chữ vốn không phải của Trương Ái Linh này. Ánh mặt Lạc Chỉ như mềm đi. Một chút đố kị tích tụ thành nỗi ghen tuông phút chốc được dòng chảy êm đềm trong tim hòa tan. Lần đầu tiên cô chủ động tiến lên, vòng hai tay ôm lấy anh. Anh ôm lại cô, rất chặt. “Có biết lúc trông thấy dáng lưng cậu ở phòng bán vé, mình có cảm giác gì không?” Anh hỏi. Lạc Chỉ không nói gì. “Cậu làm chuyện gì cũng không gọi, không chủ động liên lạc với mình. Mình nhìn cậu đứng xếp hàng ở đó, đột nhiên cảm thấy hóa ra mình cách cậu xa đến vậy.” “Từ lúc mình hỏi cậu có phải hồi cấp Ba cậu… yêu thầm mình hay không, cho đến tận bây giờ, phản ứng của cậu khiến mình không biết làm sao mới phải. Cậu luôn khiến mình nghĩ, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến mình.” “Ngoài tám chữ này, mình còn biết một câu nữa, cũng là câu mà rất nhiều người truyền miệng cho nhau nghe, ‘Khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian là em ở cạnh anh, yêu anh nhưng anh không biết’. Mình không rõ cậu có nghĩ thế không, nhưng mình nghĩ còn có khoảng cách xa hơn thế, đó là mình biết cậu thích mình, nhưng lại không dám chắc người cậu thích rốt cuộc có đúng là mình hay không.” “Cho nên cậu không muốn ở cạnh mình, cũng không cần mình đi cùng cậu. Mình chỉ là một hình nhân giả do cậu tượng tượng ra mà thôi.” “Búp bê bơm hơi à?” Cô chen vào một câu, muốn làm dịu bớt bầu không khí, nhưng chẳng thấy được nụ cười của anh như mong đợi. Đồ ngốc này. Cô không biết làm sao để có thể cho anh biết rằng nỗi lo lắng và sợ hãi của anh thực ra đã khiến lòng cô không còn hoang mang nữa. Bao nhiêu niềm vui rốt cuộc cũng nảy nở, dâng đầy trong trái tim cô. Thế nên cô cũng thu lại nét đùa cợt trong mắt, rồi ngẩng đầu, kiễng chân lên. Anh sửng sốt, sau đó càng ôm cô chặt hơn. Một giây sau, cô cắn thật mạnh vào môi dưới của anh. Anh bị đau nhưng không hề buông tay, thậm chí còn mạnh mẽ đáp trả. “Cuối cùng chúng ta vẫn trở thành loại người trước đây mình coi thường nhất, một đôi tình nhân ôm ấp nhau giữa chốn đông người.” “Lặp lại lần nữa.” “Chúng ta rốt cuộc…” “Chỉ cần hai chữ ở giữa.” Lạc Chỉ bật cười. Bị anh ôm chặt quá lâu, đến tiếng cười của cô cũng khàn khàn, nghe như tiếng ho khan. “Tình nhân.”