Năm giờ sáng, Lạc Chỉ bị tiếng chuông điện thoại của Bách Lệ đánh thức. Nhưng chủ nhân của chiếc điện thoại vẫn không chịu tỉnh dậy, chỉ trở mình một cái rồi hất chiếc điện thoại ồn ào kia xuống rơi đập vào bụng Lạc Chỉ. Lạc Chỉ nghiến răng, đang muốn đập giường thì chợt nhìn thấy ba chữ “Trần Mặc Hàm” hiện lên trên màn hình điện thoại. Cô suy nghĩ mấy giây, quyết định gọi Giang Bách Lệ dậy để cô ấy xử lý chuyện này. Nhưng lúc cầm điện thoại trèo lên thang giường, ngón cái không cẩn thận trượt vào nút trả lời. Máy không bật loa ngoài, tuy nhiên cô vẫn có thể nghe thấy tiếng quát tháo rất rõ: “Tự anh nói với đứa con gái đê tiện đó đi, đặt tôi lên bàn cân ngang hàng với cô ta, tôi thấy mất mặt lắm.” “Cô thôi đi.” Lạc Chỉ ngơ ngác nghe tiếng cãi vã gay gắt của Trần Mặc Hàm và Qua Bích trong điện thoại. Cô vội leo thêm hai bậc thang nữa, đập mạnh vai Giang Bách Lệ, kêu lớn: “Này, dậy đi.” Đúng lúc này điện thoại lại tắt. Lạc Chỉ không nghe được hết câu cuối cùng: “Giang Bách Lệ, cô nghe rõ cho tôi…” Cô đoán Trần Mặc Hàm đang nói dở thì Qua Bích đã giật điện thoại ném đi. Giang Bách Lệ lúc này mới bò dậy, mặt còn nguyên vẻ ngái ngủ: “Cái gì đấy?” Lạc Chỉ nhét điện thoại vào tay cô ấy: “Có điện thoại, cậu…” Còn chưa dứt lời, Giang Bách Lệ đã ngả vào tường rồi từ từ trượt xuống, tiếp tục giấc ngủ. Cô yên lặng một lát rồi đặt điện thoai vào túi váy ngủ Bách Lệ, sau đó leo xuống chui vào chăn, lấy điện thoại của mình bấm gọi cho cô ấy. Lại một hồi chuông đinh tai nhức óc vang lên xé toạc không gian yên lặng, chỉ khác là lần này có kèm theo tiếng hét của Bách Lệ. Điều này làm Lạc Chỉ thoải mái hơn nhiều. “Xem ra kế hoạch bạn gái cũ trả đũa rất thuận lợi nhỉ?” Lạc Chỉ đùa. Cô đã tỉnh táo hẳn. Giấc mơ khi còn ngủ bị cắt đứt rồi biến mất nhanh như thủy triều, không sao giữ lại được. Thế nhưng cô vẫn nhớ mình đã mơ đến người phụ nữ mặc đồ đỏ trong nhà tang lễ. Dung nhan đó như những vỏ sò bị mắc lại sau khi thủy triều rút đi, rõ nét và trơ trọi. Lạc Chỉ đang ngơ ngẩn thì nghe thấy tiếng khóc của Giang Bách Lệ từ giường trên. “Dù sao mình cũng thấy phiền phức lắm.” Bách Lệ liên tục đạp chăn. “Thôi đi, mình biết thực ra cậu rất vui.” Giang Bách Lệ vội nói: “Không phải đâu, không phải thế… Tuy là… Nhưng không phải thế.” Giường trên yên lặng một lúc lâu, sau đó Giang Bách Lệ mới nhỏ giọng lên tiếng: “Thực ra đúng là do mình gây rối. Có lẽ Qua Bích thấy thương hại nên mới chủ động tìm mình nhiều lần, chắc là muốn làm bạn với mình. Nhưng đến giờ mình cũng không nói được câu nào dễ nghe với anh ấy, luôn luôn tìm mọi cách chọc tức, mỉa mai anh ấy. Chỉ không ngờ anh ấy lại không nóng nảy mà trở mặt với mình như trước kia, cứ để kệ cho mình nói. Cậu đừng cười mình, mình chưa bao giờ thấy anh ấy cam chịu như vậy, mình thực sự…” Lạc Chỉ nhìn lên ván giường tầng trên, gõ ngón tay lên mép giường mình, nhẹ nhàng đáp lời: “Mình nghĩ sau khi chia tay, chỉ có người không chịu cam lòng thì mới có thể nói ra những lời gai góc.” Tiếng khóc của Giang Bách Lệ ngừng lại. “Anh ta nhường cậu, có lẽ là bởi vì vẫn còn thích cậu. Nhưng mình nghĩ điều đó chỉ là tượng trưng thôi. Anh ta đã không cần phải giành lấy phần thắng trong những cuộc cãi vã để tỏ rõ ưu thế của mình. Giờ không giống lúc hai người yêu nhau nữa, anh ta đã thắng lâu rồi. Nhường cậu có lẽ là để cậu không tiếp tục gây thêm phiền hà, hòa hoãn mối quan hệ của đôi bên, thậm chí có thể khiến cậu yêu anh ta thêm một thời gian nữa.” Lạc Chỉ không biết mình có nên tiếp tục không. Thầm ép mình phải nhẫn tâm, cô nói tiếp: “Mình không biết thời gian yêu thêm đó có ý nghĩa gì với anh ta, nhưng với cậu thì chắc chắn là vô nghĩa.” “Lạc Chỉ.” Giọng Giang Bách Lệ tràn đầy bất lực: “Có đôi khi cậu nghĩ về Qua Bích quá xấu rồi.” “Nào có.” Lạc Chỉ cười: “Chỉ là mình hiểu rõ về sức hút của cậu thôi.” “Biến!” Giang Bách Lệ ló đầu khỏi mép giường, ném điện thoại về phía Lạc Chỉ. Đúng lúc này, tiếng chuông lanh lảnh lại vang lên. Sắc mặt Giang Bách Lệ trắng bệch, mái tóc rũ xuống hệt như một nữ quỷ, bất ạn nhìn Lạc Chỉ đang quan sát màn hình di động của mình. Lạc Chỉ ngẩng đầu cười nhạt rồi nhận điện thoại. “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đang bực mình.” Bách Lệ thiếu chút nữa là lăn xuống. Lạc Chỉ nghe đối phương nói mấy câu rồi trả lời: “Tôi sẽ nói với cô ấy. Cúp đây.” “Ai vậy?” “Chú Cố nhà cậu. Anh ta nói mong là không quấy rầy cậu. Hiện tại anh ta đang ở Paris, trời về đêm rồi, vừa mới tiếp khách xong. Ngoài cửa sổ là tháp Eiffel, chợt nhớ ra cậu rất thích Paris nên chẳng suy nghĩ gì mà gọi cho cậu. Có điều không ngờ người nghe máy lại là mình, bảo mình đừng làm ảnh hưởng đến cậu, chuyển lời giúp anh ta là được.” Giang Bách Lệ ngây người, vội rụt đầu lại, không biết có phải đang đỏ mặt hay không. “Lãng mạn thật.” Lạc Chỉ híp mắt, tức giận nhìn chằm chằm chiếc di động dán hình mèo Kitty đính đầy đá, thầm nghĩ, những kẻ thần kinh năm giờ sáng gọi điện thoại đều có quan hệ phức tạp với bạn giường trên của mình. “Bọn mình không có gì đâu.” Giang Bách Lệ phân trần: “Cố Chỉ Diệp chưa từng nói gì cả.” Lạc Chỉ mất một lúc mới hiểu được ý nghĩa của cụm từ “chưa từng nói gì”. Cô cho rằng anh ta thân với Giang Bách Lệ, cũng tận mắt nhìn thấy sự quan tâm và che chở mà anh ta dành cho cô ấy, nhưng suy cho đến cùng, đó cũng chỉ là chút mờ ám nhẹ như gió thoảng mà thôi. “Ôi, người lớn mà.” “Ừ, một người lớn ba mươi mấy tuổi, con một gia đình giàu có danh giá.” Lạc Chỉ trở mình: “Sống lâu hơn cậu mười năm, đương nhiên là nhiều thủ đoạn hơn. Đây chính là hình mẫu trước kia cậu rất thích còn gì?” Giọng Bách Lệ mềm mỏng: “Nhưng mình không hiểu anh ấy. Rõ ràng là đang ở trước mắt mà lại không biết phải đến gần thế nào, mình lại lo rằng mình tưởng bở, cho nên tất cả đều để anh ấy chủ động.” “Cậu nhàn nhã thật nhỉ? Nhưng coi chừng đấy. Cậu tưởng mấy cô tiểu thư con nhà giàu trong tiểu thuyết đều ngồi không à?” Lạc Chỉ bị cô ấy chọc cười: “Chỉ thấy cuộc sống giàu sang bên ngoài mà không biết đằng sau đó họ phải cố gắng thế nào.” Giang Bách Lệ gào lên, ném cái bịt mắt xuống. Ầm ĩ một trận, Giang Bách Lệ mới nhỏ giọng thỏ thẻ tiếp: “Mình thừa nhận mình thích anh ấy, nhưng không thích đến mức đó. Có thể là do điều kiện của anh ấy quá tốt, đến giờ mình vẫn không muốn bị rơi vào loại cám dỗ này.” Nhưng khoảnh khắc trái tim rung động như không thở nổi của cô ấy, có lẽ sẽ mãi mãi dừng lại ở hình ảnh chàng trai đứng dưới ánh đèn đường, dựa vào chiếc xe mà mỉm cười năm xưa. Không phải là không thể yêu thêm, chỉ là đã trưởng thành, hiểu nhiều hơn, sẽ không bao giờ gặp được tình yêu theo cách như vậy nữa. Lạc Chỉ nghĩ tới Thịnh Hoài Nam. “Cậu biết không? Qua Bích nói với mình rằng ở cạnh Trần Mặc Hàm, anh ấy không hạnh phúc như từng tưởng tượng, không có cảm giác… như khi ở bên mình.” “Thế thì còn lắm lời làm gì? Bảo anh ta chia tay Trần Mặc Hàm đi. Còn không chia tay thì anh ta không phải đàn ông.” Giang Bách Lệ lần thứ hai cúi đầu xuống giường dưới nhìn: “Cậu nuốt phải thuốc nổ đấy à?” Lạc Chỉ ngẩn người, phát hiện ra hình như mình kích động hơn bình thường. “Thực ra mình cũng biết anh ấy nói dối.” Giang Bách Lệ thì thào: “Cậu biết không, Cố Chỉ Diệp nói với mình, khi phụ nữ nghĩ đàn ông đang nói dối thì nhất định là anh ta đang nói dối thật. Mình bảo anh ấy không quen Qua Bích, không hiểu được Qua Bích đâu. Anh ấy nói có quen hay không cũng như vậy cả.” Sao lại không quen được? Lạc Chỉ nhíu mày, lời này của Cố Chỉ Diệp thú vị thật. “Tại sao?” “Anh ấy bảo, vì anh ấy chính là Qua Bích.” Trái tim Lạc Chỉ như nghẹn lại. Cô cũng không biết mình lo lắng điều gì. Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, cũng hợp cảnh hợp tình. Khi đang mải suy nghĩ, cô chợt nghe thấy giọng cười thoải mái của Giang Bách Lệ từ giường trên. “Nhưng Lạc Chỉ à, bây giờ mình vui lắm. Thi xong rồi, giai đoạn khó khăn khi vừa chia tay cũng đã qua, sắp năm mới rồi, còn có Cố… Nói chung là mình nghĩ mình nên tự thấy hài lòng. Thực ra cuộc sống của mình rất tốt đẹp, chẳng thiếu thốn gì.” Lạc Chỉ tiếp lời: “Người nghĩ được như vậy thường là không có đầu óc.” Một chiếc gối lập tức bay xuống từ giường trên. Khi vào phòng thi Pháp luật đại cương, Lạc Chỉ nhận ra mấy chiếc bàn cuối bình thường chẳng ai thèm ngồi giờ đã chật kín. Thậm chí ba hàng cuối đã được chiếm chỗ xong hết, một đám người ở đó đang điên cuồng lật sách. Đúng lúc này cô thấy Trương Minh Thụy đang vẫy tay liên tục với mình. “Giữ chỗ cho cậu này.” Trương Minh Thụy chiếm cả một dãy bàn, lúc này Lạc Chỉ mới biết hóa ra ở trong lớp này anh có rất nhiều người quen. “Vị này là chị gái học ban Xã hội, mau tận dụng thời gian mà bái sư đi.” Mấy cậu trai ngồi gần đó nghe vậy lập tức làm động tác chắp tay, miệng lẩm bẩm khấn rồi hướng về phía cô mà vái. Lạc Chỉ dở khóc dở cười, để túi xuống, sau đó quay sang phía Trương Minh Thụy hỏi: “Ôn đến đâu rồi?” Trương Minh Thụy nhún vai: “Mình mà không thi được thì sẽ bỏ luôn văn bằng kép, không học nữa. Cậu nhìn thấy gì không?” Anh vừa nói vừa chỉ vào cằm: “Mình ôn đến gầy cả người, cậu xem đi, mặt trái xoan đây này.” “Đỉnh nhọn của hình trái xoan quay xuống dưới hay hướng lên trên?” Trong lúc một đám con trai đang chỉ vào Trương Minh Thụy mà cười điên cuồng sau câu nói của cô, Lạc Chỉ chợt cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình. Cô quay đầu lại, thấy Thịnh Hoài Nam mỉm cười đứng ở bậc thang trên, vẫn cầm cặp vắt ra sau vai hệt như thời học sinh. “Ôn đến đâu rồi?” Lạc Chỉ yên lặng nhìn bàn tay cầm cặp của anh, đột ngột lên tiếng: “Mình từng viết rất nhiều lần.” Về thói quen của cậu, ở trong nhật ký. “Gì cơ?” Cô lấy lại tinh thần, cười lắc đầu. Thịnh Hoài Nam cũng không hỏi thêm, chỉ xoa đầu Lạc Chỉ rồi đi xuống đặt cặp bên cạnh túi của cô. Mấy cậu trai kia lập tức ồn ào: “Hóa ra là dâu nhà cậu. Tốt quá rồi, bảo người ta cho bọn này chép với được không…” Dâu nhà cậu. Lạc Chỉ thấy Trương Minh Thụy mở miệng rồi khép lại, sau đó lại mở miệng. Cô quay đầu tránh nhìn vẻ bối rối của anh rồi ngồi xuống ghế. Thịnh Hoài Nam ngồi bên tay trái cô, Trương Minh Thụy vốn đang ngồi bên phải chợt đứng dậy cầm lấy cặp, động tác kéo theo một làn gió. Sau đó lại ngồi xuống. Anh mở khóa cặp, lấy ra một túi snack Lay’s đầy màu sắc. Bắt gặp cái nhìn chăm chú của Lạc Chỉ, anh chỉ cười giải thích: “Sáng vội đến chiếm chỗ nên chưa ăn gì.” Lạc Chỉ lặng lẽ gật đầu, hít sâu một hơi, không lên tiếng nữa. Trương Minh Thụy loay hoay cả buổi mới bóc được gói snack, ăn được hai miếng thì bật cười. “Tại sao vậy chứ?” “Hả?” Trương Minh Thụy nghiêm túc nhìn Lạc Chỉ, chậm rãi nhả từng từ: “Tại sao mỗi lần bóc gói vị dưa chuột ra thì mình bỗng nhiên lại muốn ăn vị cà chua?” Lạc Chỉ chỉ gật đầu, trong lòng thầm hiểu rõ. Buổi thi kết thúc khá êm đềm. Sinh viên khoa Xã hội Lạc Chỉ trước buổi thi liên tục được nhờ giúp nhưng rốt cuộc cũng chẳng giúp được gì. Có tới sáu đề, chỗ trống cần điền dày đặc trên tờ trả lời. Mọi người dù gặp câu không biết cũng viết linh tinh vào, hy vọng có thể làm người chấm thi hoa mắt mà ăn may được chút điểm. Tuy nhiên vào giữa buổi thi, cửa sau đột nhiên bị đẩy ra, hai nữ giám thị đeo băng đỏ ở tay bước vào, đi thẳng đến chỗ một nam sinh trong phòng, dứt khoát lôi một quyển sách từ ngăn bàn của cậu ta ra, vứt lên trên. Nam sinh để lại bài thi trên bàn, cúi đầu thu dọn đồ rồi rời khỏi phòng theo hai giám thị nghiêm nghị kia. “Cậu ấy tiêu rồi.” Thịnh Hoài Nam nhìn lên bục giảng khẽ nói, giọng còn hàm chứa vẻ tiếc nuối: “Nội quy quy định, chỉ cần bị một lần sẽ không được lấy bằng.” Sự cố này nhanh chóng bị mọi người bỏ qua. Lạc Chỉ hơi hoảng hốt, càng thêm nghiêm túc, viết đến mỏi nhừ tay. Thi xong, Lạc Chỉ đi theo dòng người về phía cửa sau. Cô cúi đầu, tập trung cài khuy áo khoác, vừa ngẩng lên đã thấy khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của Trịnh Văn Thụy. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Trịnh Văn Thụy quay đầu, thẳng lưng bỏ đi. Trong tiếng người ồn ào, bóng dáng Trịnh Văn Thụy đi xuống bậc thang lướt nhanh qua cô, dường như chỉ cần ngước lên một chút thôi là sẽ đụng mũi vào. Đúng lúc này Thịnh Hoài Nam bật một truyện cười trên điện thoại, đưa đến cho cô đọc: “Mình nhận được lúc vừa mở máy. Cậu đọc đi này.” Cô nhìn anh, anh lại nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng sáng: “Đọc đi. Còn có bảy bậc nữa là hết cầu thang rồi.” Lạc Chỉ hiểu ý anh, gửi lại cho anh một nụ cười cảm kích. Buổi chiều Thịnh Hoài Nam đi học GRE. Lạc Chỉ bắt Giang Bách Lệ dọn phòng ký túc một lần trước khi cô ấy rời trường. Họ quét ra được rất nhiều những món đồ nho nhỏ đầy bụi bặm từ dưới gầm giường, toàn là những thứ bình thường tìm mãi mà không được. Lạc Chỉ cầm một hộp thuốc lá Marlboro hỏi Bách Lệ: “Cậu không hút, mà thứ này cũng có hại cho sức khỏe. Mình vứt đi nhé.” Giang Bách Lệ đang ngồi bệt dưới đất đọc một quyển tiểu thuyết ngôn tình vừa mới quét ra, chẳng buồn ngẩng đầu mà đồng ý luôn, một lúc sau mới kêu lên, chạy đến thùng rác nhặt lại. “Khó khăn lắm mới gom được dũng khí để mua. Tuy không biết hút những cũng đừng ném đi chứ. Phí lắm.” “Cái kiểu hút thuốc của cậu mới phí ấy.” “Cậu thì biết gì?” Lạc Chỉ buông chổi xuống: “Bình thường người ta hút thuốc đều hít sâu vào trong phổi, sau đó cả mũi và miệng đều cùng nhả khói. Cậu chẳng qua chỉ ngậm trong miệng.” “Cậu hút rồi à?” “Mình xem phim.” Lạc Chỉ nhớ đến Lạc Dương. Vào kỳ nghỉ hè trước, cô kết thúc năm nhất đại học, còn Lạc Dương vừa mới đến Bắc Kinh ổn định việc làm. Lạc Dương ra ga tiễn cô về quê. Khi đoàn tàu chầm chậm chuyển bánh, cô nhìn thấy anh cúi đầu châm một điếu thuốc, hít vào thật sâu rồi nhả khói, làn khói bị gió thổi thành một sợi dây bạc thật dài. Đó là lần đầu tiên cô thấy Lạc Dương hút thuốc, cũng là lần đầu tiên cô nhận ra những con sóng cuộn trào mãnh liệt trong đôi mắt anh. Anh không nhìn cô, chỉ chăm chú dán ánh mắt vào đường ray, không biết đang nghĩ ngợi gì. Trần Tĩnh cũng không biết Lạc Dương hút thuốc. Lạc Chỉ chưa bao giờ thấy anh hút thuốc trước mặt họ, thậm chí chưa bao giờ ngửi được mùi thuốc lá. Nhưng dáng vẻ cúi đầu châm thuốc của anh lúc ấy rất thuần thục mà tự nhiên, dường như thuốc lá từ lâu đã là vật bất ly thân của anh. Năm rưỡi chiều, Lạc Chỉ đến căng-tin số Ba, vòng qua một hàng người mua đồ nướng đang xếp hàng chặn ở cửa, dừng cách chỗ bán bánh mì vài mét. Trương Minh Thụy mặc chiếc áo khoác mà tuần trước Hứa Nhật Thanh trả, chỉ để lộ vùng cổ ngăm đen. Cô nhớ tới cái hôm ở Dairy Queen, họ trông thấy đôi vợ chồng ngồi bàn bên bế đứa trẻ khoảng mười bốn tháng. Trương Minh Thụy khen đứa bé đáng yêu, còn lớn tiếng nói sau này nhất định cũng phải có một đứa con dễ thương như thế. Lạc Chỉ đang dùng muỗng nhỏ đào xới hộp Tornado, nghe vậy liền cười phá lên. “Cậu đừng tìm cô nào trắng quá đấy nhé.” “Vì sao?” Anh ngờ nghệch hỏi. “Sẽ sinh ra ngựa vằn mất.” Chưa nói hết câu, cô đã bò ra cười. Lạc Chỉ nhớ lại từng chút từng chút một, tim bỗng nhiên đau nhói. Cô không biết khi Thịnh Hoài Nam đối mặt với tình cảm mà bản thân không thể đáp lại, anh sẽ có cảm giác thế nào. Có lẽ sẽ không như cô bây giờ, day dứt và xót xa. Vậy nên mới có rất nhiều người vì chút day dứt này mà làm chuyện ngốc nghếch, chẳng hạn như không thể dứt khoát cắt đứt, cứ tiếp tục làm bạn, cho đối phương hy vọng mong manh và cảm giác dễ chịu vô ích. Có lẽ sự xoa dịu ngắn ngủi đó có thể làm họ bớt áy náy. Dĩ nhiên là cô biết Trương Minh Thụy không cần sự cảm thông của cô, cũng như cô nhất quyết sẽ không nhận sự thương hại của Thịnh Hoài Nam. Nghĩ đến bản thân mình đi. Nghĩ đến bản thân mình đi. Chuyện này cũng đâu có gì. - Cô liên tục lẩm nhẩm trong lòng. Vào lúc Trương Minh Thụy quẹt thẻ mua cơm rồi bưng khay thức ăn lên, Lạc Chỉ nhanh chân chạy đến nấp sau cây cột lớn. Cô định đợi Trương Minh Thụy tìm được chỗ ngồi ăn thì sẽ chọn chỗ khuất tầm nhìn của anh mà rời đi. Nhưng Trương Minh Thụy vẫn bưng khay cơm đi qua đi lại. Lúc này trong căng-tin cũng không có nhiều người, chỗ trống còn rất nhiều, nhưng anh cứ ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh, dường như không làm sao tìm được chỗ ngồi vừa ý. Lạc Chỉ ngẩn ngơ nhìn lén một lúc, lòng chợt rõ ràng hết thảy. “Bao giờ cậu chán hẳn món bánh mì và căng-tin số Ba, không muốn đến đây nữa thì nhớ nói cho mình biết nhé.” Trương Minh Thụy đã nói rất nhiều điều. Không phải anh đang tìm chỗ ngồi.  Mà anh đang tìm cô đấy thôi. Lạc Chỉ nhắm mắt, để mí mắt chặn lại dòng nước ấm đang chực trào ra khỏi làn mi. Chàng trai kia tìm đến mệt nhoài, trên mặt đã lộ rõ vẻ mất mát nhưng ánh mắt vẫn không ngừng kiếm tìm. Lạc Chỉ không thể tưởng tượng nổi, khi cô không đến căng-tin số Ba, rốt cuộc anh phải mất bao nhiêu thời gian mới chịu ngồi xuống ăn. Trương Minh Thụy nhìn về phía cửa chính, một thoáng đó, anh chợt nở nụ cười. Trên gương mặt ưa nhìn của chàng trai vẫn là vẻ quật cường, nhưng khóe miệng cười lại vô cùng miễn cưỡng. Và vẻ tự giễu kia chỉ duy trì đúng một giây, sau đó anh cúi đầu, bỏ bánh mì trong khay vào bàn thức ăn thừa bên cạnh rồi bỏ đi. Lạc Chỉ nghĩ, có lẽ đến bây giờ anh cũng chưa bao giờ thích ăn bánh mì ở căng-tin số Ba. Cô vẫn nhớ rõ hai câu cuối trong quyển nhật ký thời cấp Ba. Đó là hai câu trích dẫn mà cô đã không còn nhớ rõ nguồn gốc. Two strangers fell in love. Only one knows it wasn t by chance. Hai người xa lạ yêu nhau Chỉ một người biết đó không phải tình cờ Sẽ chẳng bao giờ có chàng trai bưng khay bánh mì: “tình cờ” xuất hiện trước mặt cô cười nói: “Trùng hợp thật.” Cô cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong khu bán bánh mì của căng-tin số Ba nữa.