Edit: Michellevn &quot;Giang Mạn!&quot; Chiều thứ bảy, tại bãi đậu xe bên ngoài phòng tập tennis, Giang Mạn vừa xuống xe đã gặp người quen. Văn Hạo đeo kính râm, trên lưng mang theo đồ tập, hiển nhiên cũng là tới đây chơi bóng, trông thấy cô thì mỉm cười vẫy tay chào cô. Giang Mạn mỉm cười tiến lên phía trước chào hỏi:&quot; anh Văn, anh cũng đến chơi bóng hả?&quot; Văn Hạo gật gật đầu và hỏi:&quot; một mình em sao?&quot; Giang Mạn:&quot; Hẹn bạn rồi ạ, em đến trước tìm huấn luyện làm nóng người.&quot; Văn Hạo cười bảo:&quot; Đúng lúc đấy, anh cũng đã hẹn huấn luyện, chúng ta đánh trước một trận nhé.&quot; &quot; Được ạ.&quot; Giang Mạn và Trình Khiên Bắc hẹn nhau ba giờ, lúc này mới hai giờ, lâu rồi cô không vận động như này, nên hoạt động một chút trước, đến lúc đó mới chơi thỏa thích được. nói về điều này, mấy năm cô ở bên Trình Khiên Bắc, đầu tiên là vì mối quan hệ không chắc chắn, tiếp đó thì lại cả đống chuyện lộn xộn, phạm vi hoạt động của hai người về cơ bản là ở chung cư của cô và anh, hiếm khi ra ngoài làm chút chuyện gì đó mà nam nữ bình thường vẫn hay làm, thậm chí đến cả ăn cơm bên ngoài cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội. Theo một nghĩa nào đó, đây có lẽ cũng là dấu hiệu không bình thường lắm trong mối quan hệ của hai người. Cuối cùng là do đã lâu không vận động, cô và Văn Hạo đánh xong một ván thì có chút mệt, hai người ngồi xuống chỗ bên cạnh uống nước nghỉ ngơi. &quot;Gần đây trong cơ quan rất nhiều người nói về em đấy, em không bị ảnh hưởng chứ?&quot; Văn Hạo nhìn cô, cười hỏi. Giang Mạn nhún nhún vai, lơ đễnh trả lời:&quot; Miệng mọc trên mặt người ta, thích nói gì thì nói thôi, dù sao thì bị nói một chút cũng chẳng đau được.&quot; Văn Hạo bị cô làm cho buồn cười, thoáng dừng lại rồi hỏi:&quot; Em có biết anh ngưỡng mộ em điều gì nhất không ?&quot; Giang Mạn cười:&quot; Em mà vẫn có chỗ để anh Văn ngưỡng mộ á?&quot; Văn Hạo cười:&quot; Cơ quan của chúng ta, nịnh nọt kéo bè kết phái ngày càng nghiêm trọng. Hồi anh mới tốt nghiệp vào trong Đài, chưa làm được MC, chỉ có thể ra làm phóng viên xuất hiện trước máy quay. Động đất, bão bùng đều phải xông lên tuyến đầu. Có một lần đang quay trực tiếp, suýt chút thì bão thổi bay cả người. Lúc đầu anh cảm thấy mình vô cùng lợi hại, nhưng rồi nhận ra dù có làm tốt thế nào, vất vả ra sao, thì công lao vẫn không bằng một câu buột miệng nịnh nọt của MC trong phòng thu, lãnh đạo như hạt vừng cũng có thể tùy tiện sai khiến em. Sau đó anh bắt đầu làm tốt quan hệ với lãnh đạo, được như ý nguyện mà bắt đầu sự nghiệp làm MC. Lúc nổi tiếng rồi, một số lãnh đạo từng khinh thường anh, trông thấy anh cũng phải gọi anh một tiếng &quot;anh Văn&quot;. Nhìn họ, đôi khi anh sẽ nhớ tới ngày trước, để vượt trội mà sắc mặt nịnh bợ của mình có phải cũng khó coi như vậy hay không ?&quot; anh dừng lại một chút, nhìn sang Giang Mạn và nói,&quot; Cho nên anh đánh giá cao dáng vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì của em. Lúc mới đầu anh tưởng là em thanh cao, sau đó phát giác chẳng có liên quan gì đến thanh cao, chính là đơn thuần không sao cả. Bất luận đứng trước mặt nhân vật lớn thế nào, em cũng sẽ không cố tình hạ thấp phong thái để nịnh bợ, không giống những người đi nịnh nọt lãnh đạo như anh và một số kẻ khác. “ Giang Mạn buồn cười:&quot; Đây có thể là năng lực xã giao của em yếu kém thì sao?&quot; Văn Hạo bật cười lắc đầu:&quot; Đương nhiên không phải, người xã giao kém sẽ cảm thấy không biết làm thế nào, nhưng từ lúc mới tốt nghiệp em đã không có phản ứng như vậy. Đến cả viên kim cương lớn Trình Khiên Bắc, không phải em nói bỏ cái là bỏ luôn hay sao?&quot; &quot; không phải ạ!&quot; Giang Mạn sửng sốt nhìn anh ta, cười hỏi:&quot; Sao anh lại cho là em bỏ anh ấy? Mà không phải là anh ấy vứt bỏ em?&quot; Văn Hạo cười:&quot; Tốt xấu gì anh cũng đã sống hơn ba mươi tuổi rồi, gặp qua biết bao nhiêu là dạng người, mặc dù không biết rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhìn ra được cậu ấy đối với em là thật lòng.&quot; đang nói chuyện thì điện thoại di động của Giang Mạn rung lên, cô lục trong túi xách ra xem, là tin nhắn của Trình Khiên Bắc, nói là đã tới rồi. cô nhắn trả lời rằng mình đang ở bên trong phòng rồi, rồi để điện thoại xuống, mỉm cười nói với Văn Hạo:&quot; Bạn em tới rồi!&quot; Văn Hạo gật gật đầu:&quot; OK em, vậy anh đi tìm huấn luyện đây!&quot; Giang Mạn đứng lên, nghĩ nghĩ rồi bảo:&quot; anh Văn, em không bỏ Trình Khiên Bắc. Chỉ là đối với em mà nói, anh ấy không phải kim cương gì cả, chỉ là một người đàn ông mà em muốn sau này cùng sống cuộc sống của nam nữ bình thường.&quot; Văn Hạo ngẩn người, tựa như không hiểu được ý cô, nhưng dù sao cũng là người đàn ông kiến thức sâu rộng, cũng chỉ ngây ra một lát thì lập tức mỉm cười gật gật đầu. cô vẫy vẫy tay với anh ta, rồi đi đến sân tập bên cạnh. Lúc Giang Mạn đang đi ra ngoài đón người, thì Trình Khiên Bắc đã đi từ cổng vào, còn nhìn ra cô rất nhanh. Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trong tay mang theo một chiếc túi thể thao và chân đi đôi giày chơi bóng màu trắng. // <img alt=IMG data-cfsrc="https://www.upsieutoc.com/images/2020/05/04/bong.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt=IMG src="https://www.upsieutoc.com/images/2020/05/04/bong.jpg" data-pagespeed-url-hash=3646200741 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> ​Ngày thường anh hay mặc những bộ đồ nghiêm túc như quần tây áo sơ mi, Giang Mạn đã không còn nhớ rõ lần trước nhìn thấy anh mặc như thế này là khi nào, có lẽ chính là ở sân tập tennis của trường học, cái lần bị anh đánh cho đi nhặt bóng suốt cả buổi chiều. Khí chất cả người anh rất lạnh lùng chín chắn, nhưng nói cho cùng thì tuổi còn trẻ, lại có gương mặt sáng sủa, thay đổi trang phục một cái là có phần khác biệt hẳn. Giảm đi mấy phần nghiêm túc ông cụ non, tăng thêm mấy phần rạng ngời đẹp trai. &quot; Đến lúc nào vậy?&quot; Trình Khiên Bắc đi tới, đặt cái túi lên băng ghế bên cạnh và hỏi. Giang Mạn đáp:&quot; Đến một lúc rồi, đã đánh được một ván khởi động với anh Văn.&quot; Văn Hạo được cô nhắc đến, đang ở cách một cái sân nhìn qua bên này, trông thấy người bạn trong miệng Giang Mạn là Trình Khiên Bắc thì rõ ràng có hơi kinh ngạc, rồi sau đó giơ tay lên vẫy vẫy. Trình Khiên Bắc phất tay đáp lại, nói với Giang Mạn:&quot; Quan hệ của em và MC Văn khá tốt nhỉ?&quot; &quot; Đối với thế hệ sau chúng em, anh Văn đều rất quan tâm.&quot; Trình Khiên Bắc gật gù, hỏi tiếp:&quot; hiện giờ anh ta vẫn độc thân sao?&quot; Giang Mạn nhìn anh cười như không cười, không có trả lời ngay. Trình Khiên Bắc sờ sờ mũi có phần mất tự nhiên:&quot; Chỉ là anh có hơi tò mò, anh ta chắc cũng ba sáu ba bảy tuổi rồi mà? Hình như đã từng nghe một vài tin đồn bên lề, trước giờ không nghe nói anh ta có bạn gái.&quot; Giang Mạn khẽ bật cười:&quot; Người nổi tiếng ấy mà, đều kết hôn khá muộn.&quot; Xong lại nói tiếp,&quot; Cho dù tuổi của anh ấy có lớn nữa, cũng không tới lượt người bình thường như chúng ta.&quot; Trình Khiên Bắc gật gật đầu:&quot; Đúng vậy! Suy nghĩ của anh ấy khẳng định là khác với người bình thường chúng ta.&quot; Khóe miệng Giang Mạn khẽ co rút, xem ra đối với việc làm người bình thường, người này còn khá cố chấp. Mặc dù với người ngoài, có lẽ anh cũng chẳng bình thường tẹo nào. &quot; Chúng ta bắt đầu chứ? anh có muốn làm khởi động một chút không ?&quot; Giang Mạn nói Trình Khiên Bắc lất cây vợt từ trong túi ra:&quot; không cần đâu.&quot; Giang Mạn nhớ lại lần cuối cùng cũng là lần duy nhất đánh bóng cùng anh, cười bảo:&quot; anh cũng đừng có mà giống như hồi đại học đó, xem em như kẻ thù, để em nhặt bóng suốt buổi chiều.&quot; Thời điểm đó không biết, nhưng giờ nghĩ lại, khẳng định là anh cố ý. Trình Khiên Bắc cũng nhớ lại chuyện lần đó, khẽ cười bảo:&quot;Biết em đi học tennis là vì Hứa Thận Hành, nên có hơi khó chịu. Nhìn lại, đúng là hơi quá ấu trĩ.&quot; Giang Mạn có chút bất ngờ khi anh nhắc đến Hứa Thận Hành một cách thản nhiên như vậy, lại còn thẳng thắn thừa nhận mình ấu trĩ. một người trở nên bình tĩnh, cũng có nghĩa là tâm tính của anh bắt đầu trở nên ổn định và yên bình. Giang Mạn cảm thấy trong lòng dễ chịu đi nhiều. Đương nhiên nói nhặt bóng cũng chỉ là cô nói nói chút mà thôi, năm đó vì theo đuổi Hứa Thận Hành, cô đã học thêm kỹ năng hai môn nhiếp ảnh và tennis, về sau nhiếp ảnh thì đã bỏ phế, nhưng tennis thì vẫn cùng bạn bè chơi thường xuyên, hai năm này khả năng chơi đã được nâng lên vững vàng, vượt xa trước kia. Lúc bắt đầu Trình Khiên Bắc còn nhường nhường cô, về sau nhận thấy hoàn toàn không cần thiết. Cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ thế này, khiến hai người càng đánh càng hăng, đánh liền ba ván, sảng khoái tràn trề. Ngày mùa xuân se lạnh, cả người ra mồ hôi dễ chịu vô cùng, tắm rửa xong rồi đi, hai người dứt khoát đến tiệm thịt nướng bên cạnh ăn vui vẻ xong bữa tối, sau đó thì tự lái xe về nhà mình. Kiểu bên nhau tự nhiên này, có vẻ dễ chịu thoải mái hơn bất cứ ngày bình thường nào. Cuối tuần cứ trôi qua như vậy, đi làm lại, Giang Mạn nhận được một nhiệm vụ đi công tác, tổ chuyên mục tham gia vào một dự án xóa đói giảm nghèo cấp quốc gia, tạm thời phái một nhóm nhỏ đến khu vực miền núi xa xôi của tỉnh Tây Nam để làm điều tra nghiên cứu. Loại chuyện vặt này, về cơ bản không ai muốn làm, nhưng dù sao cũng là nhiệm vụ cấp trên đưa xuống, không dám làm qua loa xong chuyện. Do đó tổ biên kịch bên này, Giang Mạn, người không có bối cảnh nhưng năng lực làm việc lại khá xuất sắc, đã trở thành lựa chọn đầu tiên làm thành viên cho nhóm nhỏ này. cô thì ngược lại chẳng có ý kiến gì cả, tham gia hạng mục cấp quốc gia này, là một điều khoản rất quan trọng nằm trong lý lịch, nếu sau này giành được giải thưởng, cô cũng sẽ nhận được một vinh dự, vẫn rất có ích cho việc thăng chức. Văn Hạo nói rằng cô không hề quan tâm đến bất cứ điều gì, thực ra có phần không đúng, tuy cô không đến mức chỉ vì cái trước mắt, nhưng đối với công việc vẫn ôm một chút mưu đồ, không mong muốn hơn ba mươi tuổi mà vẫn là một biên đạo nhỏ. Vì vậy, trái ngược với những kêu than không ngừng của mấy người trong đội thì cô khi xuất phát lại rất phấn khích. nói cho cùng họ là người của đài truyền hình tỉnh, ở vùng núi cao nào, thì toàn bộ quá trình đều có phó chủ tịch huyện phụ trách về văn hóa và sức khỏe nơi đó tiếp đón, xuống nông thôn cũng tự mình đưa xuống. Khổ cái là môi trường trong núi khổ cực, lại đúng lúc vấp phải cái rét tháng ba, mấy người trẻ tuổi thành thị sống trong nhà thôn quê, tối nào cũng bị đông lạnh thành con cẩu, khổ không nói hết. May là công việc đã diễn ra suôn sẻ, có thể thấy được sắp kết thúc rồi, mọi người thu xếp quay về thì đột nhiên trời đổ cơn mưa to, con đường duy nhất từ trong núi đi đến thị trấn bị chia cắt bởi sạt lở núi đá, không thể lái xe qua được, vì vậy cả nhóm cứ như vậy bị mắc kẹt trong thôn. Cũng không phải là không thể đi bộ được, nhưng cơn mưa xuân mưa hoài không dứt, thực sự là không an toàn nếu đi qua đoạn đường sạt lở, chỉ có thể chờ thêm vài nữa. Trong núi không có tín hiệu internet, đến cả tín hiệu điện thoại thì những ngày mưa cũng lúc có lúc không. Vào mùa này, thức ăn trong thôn cũng thiếu thốn, chẳng có gì khác ngoài bắp cải, cà rốt và khoai tây. Nhóm nhỏ tổng cộng có năm, sáu người, không tới hai ngày ăn mấy món quê, ăn đến sắp khóc luôn. Đến ngày thứ ba vừa lạnh vừa đói này, cuối cùng thì thời tiết cũng trong xanh trở lại, nhưng để sửa đường cũng phải mất ít nhất vài ngày, lúc mọi người cho là phải tiếp tục đợi nữa, thì bỗng dưng trưởng thôn chạy đến nói bằng giọng kích động:&quot; Bay...... máy bay.....&quot; &quot; Gì chứ?&quot; Đạo diễn trưởng nhóm kỳ quái hỏi. Trưởng thôn:&quot; Có máy bay tới đón mọi người rồi.&quot; Giang Mạn nhủ thầm trong lòng, trưởng thôn này là bị mấy người họ ăn đến sợ rồi sao? Đến cả máy bay mà cũng tưởng tượng ra được. Thế nhưng vừa suy nghĩ như vậy xong thì trông thấy trên con đường thôn cách đó không xa, một bóng dáng quen thuộc đang chầm chậm bước tới. cô kinh ngạc mở to hai mắt. Cũng kinh ngạc giống cô còn có mấy đồng nghiệp trong tổ chuyên mục biết Trình Khiên Bắc. &quot;Đây là Trình Khiên Bắc của Quỹ số bảy?&quot; Đạo diễn hỏi bằng giọng khó tin, rồi giống như nhớ ra gì đó mà quay đầu nhìn về phía Giang Mạn. Giang Mạn giang giang hai tay, cũng là vẻ mặt ngạc nhiên. Trình Khiên Bắc bước chậm qua, nói với mấy người đang ngây ra:&quot; Mọi người mau thu dọn hành lý, nhân lúc trời còn trong, chúng ta tranh thủ bay về thị trấn.&quot; Đạo diễn:&quot; Trình tổng, anh lái máy bay thương vụ đến đây sao?&quot; KHóa miệng Trình Khiên Bắc co rút:&quot;.........Máy bay trực thăng.&quot; Đạo diễn có chút ngượng ngùng mà bật cười lớn. Mọi người cũng biết vì sao anh xuất hiện ở đây, lúc quay về phòng thu dọn, ai cũng không kìm được mà bắt đầu nghĩ coi trước đó mình có biểu lộ thái độ vui sướng khi người gặp họa một cách rõ rệt với Giang Mạn hay không. Giang Mạn không đi vào về phòng ngay, mà vuốt vuốt cái mũi, nhìn anh, nhỏ nhẹ hỏi:&quot; Có phải anh hơi quá khoa trương rồi không ?&quot; Trình Khiên Bắc đáp:&quot; anh đã hỏi rồi, địa phương bị sạt lở muốn sửa chửa để thông xe qua lại, mất thời gian ít nhất là một tuần. Nếu mọi người đi bộ ra, thì cũng mất hơn nửa ngày. Yên tâm đi, máy bay trực thăng rất an toàn.&quot; Dừng một chút rồi nói tiếp,&quot; Mọi người làm phiền người dân quê như vậy cũng không tốt lắm.&quot; Giang Mạn cười khúc khích, thì thầm:&quot; Cảm ơn anh nha!&quot;