Từ hôm đó về sau, Tiẻu Xuân không hề được nghỉ ngơi tử tế, gần như mỗi tối nàng đều ngồi canh bên trong vườn thảo dược. Hôm đó, kẻ kia lại đúng lúc bị Tiểu Xuân bắt được, khi nàng vừa chui ra khỏi lều, kẻ kia cũng hệt như lần trước, run rẩy cả người rồi nhảy đi đâu mất. Thế nhưng đêm hôm đó, Tiểu Xuân không giống như lần đầu tiên trở về phòng ngủ, nàng vẫn chờ. Quả nhiên, một lúc sau, hắn ta lại đến nữa. Lần này Tiểu Xuân không hề trốn tránh, trực tiếp chống gậy gỗ đứng ngay cổng vào của vườn thảo dược, hình như kẻ kia cũng phát hiện, thế nên hắn ta không dám đi vào. Lúc trời tờ mờ sáng, rốt cuộc kẻ kia cũng bỏ đi, hai mắt Tiểu Xuân đỏ rừng rực, cười ha ha. Nàng cũng không biết vì sao mình lại cười, mặc dù nhìn dáng vẻ của tên kia, Tiểu Xuân muốn bắt được hắn ta là chuyện không thể nào, dược liệu đã mất rồi cũng không thể lấy lại, nhưng nàng vẫn cứ cười, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng sung sướng. Thật ra thì, Tiểu Xuân hoàn toàn có thể tìm người đến giúp đỡ. Nàng có mấy người bạn tốt, trong đó còn có mấy người là đệ tử trên đỉnh Bạc Mang, nếu như tìm mấy người giang hồ biết võ công đến, chắc chắn có thể bắt được tên trộm dược liệu kia. Thế nhưng Tiểu Xuân lại không tìm người đến giúp, cho dù nàng đã từng nghĩ đến, nhưng sau lần đầu tiên nàng nhìn thấy kẻ kia, nàng đã bỏ đi ý nghĩ này. Tiểu Xuân muốn tự thân thắng được tên to con kia. Vào một buổi trưa, Tiểu Xuân đang ở trong sân phơi thuốc bỗng nghe thấy một tiếng hát trong trẻo, nàng lập tức cười hiểu ý, biết rằng Lưu Viễn Sơn đã đến. Lưu Viễn Sơn là bạn của Tiểu Xuân, là đệ tử của Kiếm Các, lên núi đã được ba bốn năm. Lúc mới đến, y vô cùng kiêu ngạo, sức lực cứ như dùng mãi không hết, mỗi ngày đều phải đấu võ ba bốn lần, vết thương trên người tích lũy hằng ngày. Khi đó, mấy loại dược liệu của Tiểu Xuân hơn phân nửa đều là bán cho y. Tiểu Xuân rất thích giao thiệp với y, không phải vì Lưu Viễn Sơn anh tuấn mà vì y mua thuốc không bao giờ mặc cả, Tiểu Xuân muốn bao nhiêu, y đưa bấy nhiêu. Nghe Linh Nhi ở y quán cách vách nói, Lưu Viễn Sơn là con cháu thế gia, tổ tiên đều làm quan to, đến đời y thì y lại không có hứng thú làm quan, hướng đến nghiệp hiệp khách, nên lấy không ít tiền bạc trong nhà chạy đến đây bái sư. Hơn nữa, tính cách của Lưu Viễn Sơn vô cùng cởi mở, ai cũng kết bạn được, với ai cũng có thể hàn huyên lui tới. “Tiểu Xuân!” Lưu Viễn Sơn chào Tiểu Xuân từ đằng xa. Tiểu Xuân đứng ngay chỗ hàng rào, vẫy vẫy tay với y: “Lưu đại ca.” Lưu Viễn Sơn đến gần, dùng gương mặt có một mảng bầm tím cười với Tiểu Xuân. Tiểu Xuân: “…..” Nàng chỉ chỉ mặt Lưu Viễn Sơn nói “Lưu đại ca, mặt của huynh sao vậy?” Lưu Viễn Sơn chạm chạm mặt mình, vô tình đụng đau liền xuýt xoa “Chao ôi, không sao không sao, thi đấu với các sư huynh đệ bị thương chút thôi.” Tiểu Xuân mời Lưu Viễn Sơn vào, để y ngồi vào chiếc ghế gỗ trong sân, còn nàng thì đi lấy thuốc trị thương đến. “Thi đấu võ nghệ, cần gì ra tay nặng như vậy.” “Aizzz, cũng không nói vậy được, Tiểu Xuân muội có điều không biết, kiếm khách như bọn huynh đây, nếu không đánh thật, e rằng sẽ không thể tiến bộ được.” Tiểu Xuân: “Mọi người thi đấu bằng kiếm à?” Lưu Viễn Sơn nghiêm túc nói: “Xuất thuân từ Kiếm Các, đương nhiên dùng kiếm rồi.” Tiểu Xuân chỉ chỉ mặt y: “Vậy cái vết trên mặt huynh ở đâu ra?” Lưu Viễn Sơn mở to mắt: “Đùa hoài! Trên mặt mà bị kiếm vạch một phát thì hỏng mất!” Tiểu Xuân: “…..” Tiểu Xuân nhếch môi, gật đầu. Linh Nhi ở y quán cách vách còn nói, Lưu Viễn Sơn muốn trở thành một đại hiệp khiến chính bản thân y cũng phải khâm phục, đáng tiếc, y học võ quá trễ, nhập môn quá muộn, cho nên mãi cũng không tiến triển được gì, bất quá, điều này cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình của y. Tiểu Xuân vô cùng thưởng thức sự nhiệt tình này của y, bởi vì mỗi khi y trở nên nhiệt tình, nàng lại có thêm một mối làm ăn. “Lưu đại ca, huynh ngồi đi, muội bôi thuốc giúp cho.” “Được, làm phiền Tiểu Xuân rồi.” Lưu Viễn Sơn ngồi trên ghế đẩu nhỏ, Tiểu Xuân trộn thuốc xong thì từ từ bôi lên mặt y, chỉ một lát sau, trên mặt Lưu Viễn Sơn đã dính đầy thuốc đen thùi. “Hắc, đa tạ muội, Tiểu Xuân.” Lưu Viễn Sơn nhếch miệng cười, thuốc chảy dọc xuống theo gương mặt. “Đừng nhúc nhích.” Tiểu Xuân cản y “Đợi một lúc nữa đi, cho đến khi thuốc khô, tạm thời không được động đậy.” “Được.” Lưu Viễn Sơn ngửa đầu, liếc mắt nhìn về phía Tiểu Xuân “Lại làm phiền muội rồi.” Tiểu Xuân cười cười, cũng ngồi xuống rồi nói: “Đâu có gì, mấy ngày nay Tiểu Xuân cũng gặp chuyện không tốt, Lưu đại ca đến đúng lúc giúp muội đổi vận.” “Ồ?” Lưu Viễn Sơn hỏi “Xảy ra chuyện gì?” Tiểu Xuân lắc đầu “Không có gì, đã lâu rồi muội không lên núi, dạo này trên núi thế nào rồi?” “Kiếm Các gần đây có chuyện lớn.” “Chuyện lớn gì?” “Chọn Chưởng môn!” Tiểu Xuân mở to mắt nhìn Lưu Viễn Sơn, “Chọn Chưởng môn? Không phải quy định của Kiếm Các là vĩnh viễn không lập Chưởng môn à?” Lưu Viễn Sơn nói: “Không lập Chưởng môn là ý của ba vị tông sư, bọn huynh làm đệ tử dĩ nhiên tuân theo, hơn nữa, đã nhiều năm rồi, bọn huynh cũng không hề có ý định lập Chưởng môn.” “Vậy sao đột nhiên lại đổi ý?” Nói đến đây, Lưu Viễn Sơn đột nhiên nhíu mày, thuốc trên mặt y cũng đã khô, lúc này y nhướng mày, mấy mảng thuốc khô lập tức rơi vỡ, bột thuốc rơi khắp nơi. “Aizz, đừng nói nữa.” Lưu Viễn Sơn cười khổ nói: “Trước đó không lâu Kiếm Các nhận một đệ tử mới đến, kẻ đó vừa nhập môn đã lập tức đi tìm lão tông sư, bảo muốn Kiếm Các chọn lựa Chưởng môn.” “Đệ tử mới?” Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc rồi nói “Mọi người không cần để ý đến kẻ đó là được mà.” “Thế nhưng cũng có lúc không phải muội bảo không muốn để ý là không muốn để ý được.” Lưu Viễn Sơn nói “Ban đầu bọn huynh cũng cảm thấy kẻ đó đúng là không biết trời cao đất dày, dám yêu cầu việc như thế với lão tông sư, không ngờ, lão tông sư lại đồng ý.” “Ồ?” “Lão tông sư mặc dù đồng ý nhưng các sư huynh đệ lại không chịu, vậy nên lão tông sư đã nói với kẻ đó, nếu như hắn ta có thể thắng hết tất cả những người phản đối trong Kiếm Các, cuối năm, Kiếm Các sẽ chọn một vị Chưởng môn.” “Vậy….các huynh không đi khuyên nhủ lão tông sư à? Đây dù sao cũng là ước định của ông ấy với hai người bạn tốt.” Lưu Viễn Sơn phẩy phẩy tay “Vô dụng, bọn huynh đã nói rồi, nhưng người lại vờ như không nghe thấy.” “….” Tiểu Xuân nói “Vì sao ông ấy lại nghe theo lời của một đệ tử mới đến chứ?” Lưu Viễn Sơn: “Huynh và các sư huynh đệ cũng đã từng thảo luận với nhau.” “Có kết quả không?” Lưu Viễn Sơn: “Có.” “?” Lưu Viễn Sơn thở dài, nói: “Ngài ấy già nên hồ đồ rồi.” “…..” Tiểu Xuân đứng lên nói “Mặc dù muội không phải người của Kiểm Các, nhưng lão tông sư đã ở núi Bạc Mang bốn mươi mấy năm, mấy người lớn tuổi đều bảo rằng nhờ có lão tông sư nên núi này mới có tiên khí như vậy, muội cảm thấy ông ấy cũng không phải hồ đồ, ông ấy làm như vậy tất có đạo lý của ông ấy. Cuối cùng đệ tử mới kia thắng à?” Vừa nhắc đến thắng thua, mặt Lưu Viễn Sơn lập tức đen lại — mặc dù thuốc đã vốn đen nhưng Tiểu Xuân nhạy cảm phát hiện, phần bị che bên dưới lớp thuốc cũng đen lại. Tiểu Xuân gật gật đầu: “Xem ra là hắn ta thắng thật rồi.” Lưu Viễn Sơn kiềm nén cơn bực bội nói: “Kiếm pháp của tên nhóc kia cực kì tà môn, huynh hành tẩu giang hồ lâu như vậy nhưng chưa từng thấy qua loại kiếm pháp như thế.” “….” Tiểu Xuân gượng cười nhìn Lưu Viễn Sơn “Lưu đại ca hành tẩu giang hồ được mấy năm rồi?” “Cũng được vài năm.” “À.” Tiểu Xuân lại ngồi xuống, than thở nói: “Thật đáng buồn, cả Kiếm Các lại không có ai đánh thắng được hắn ta sao, muội nghĩ người này không phải đến bái sư, dường như đến để gây rối.” Lưu Viễn Sơn căm hận nói: “Sao lại không, đại sư huynh đang bế quan, chờ huynh ấy ra ngoài, sẽ cho tên nhóc kia đẹp mặt!” “Đại sư huynh?!” Tiểu Xuân vừa nghe nhắc đến đại sư huynh, lập tức trở nên có tinh thần. Nhắc đến đại sư huynh của Kiếm Các – Vệ Thanh Phong, mấy đại cô nương tiểu tức phụ trong phạm vi năm dặm đều sẽ như nhũn ra. Vệ Thanh Phong chín tuổi đã đến núi Bạc Mang bái sư, đến bây giờ đã mười mấy năm rồi, theo lời thím Trương cách vách nói, Vệ Thanh Phong lúc còn thiếu niên cũng đã rất tuấn mĩ, oai hùng; phong vận khôn cùng, sau khi trổ mã, khí chất lại càng trở nên cao ngất lỗi lạc. Tiểu Xuân lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Thanh Phong là khi y vừa xuống núi để mặt mua dụng cụ. Khi đó là mùa xuân tháng giêng, bầu trời trong xanh, dưới chân đầy rẫy những đóa hoa nhỏ non mề, Vệ Thanh Phong cứ thế chậm rãi xuống núi. Tiểu Xuân vĩnh viễn nhớ được lần đó, nàng giơ rổ thuốc lên, Vệ Thanh Phong đi lướt qua vai nàng, nàng chợt quay đầu lại, kịp nhìn thấy sườn mặt Vệ Thanh Phong và trường kiếm đeo trên lưng y. Đây có thể xem như là hiệp khách như khúc ca, kiếm khí như cầu vồng. Tiểu Xuân thật sự rõ ràng cảm nhận được điều đó. Từ ngày đó trở đi, nàng cũng gia nhập đám người Linh Nhi, mỗi ngày, sau khi ăn xong sẽ tụ tập thảo luận về hôn sự của Vệ Thanh Phong. “Đại sư huynh đang bế quan?” “Đúng vậy.” “Đã bao lâu rồi?” Lưu Viễn Sơn tính một chút, nói: “Gần hai tháng rồi.” Tiểu Xuân hưng phấn nói: “Tốt, thật tốt quá, có đại sư huynh ở đây, ai có muốn gây rối cũng không sợ!” “Ừ.” Lưu Viễn Sơn hiển nhiên cũng nghĩ vậy “Kiếm pháp của tên nhóc kia dù lợi hại nhưng dù sao cũng là loại kiếm thuật bất chính, võ công của đại sư huynh là do chính tay lão tông sư truyền thụ, muốn giải quyết tên kia không thành vấn đề!” Hai người cứ huynh một câu muội một câu, hỉ hả thổi phồng Vệ Thanh Phong lên tận mây xanh. Sau khi bôi thuốc xong, Lưu Viễn Sơn lại mua thêm một chút về để bôi, sau đó thì định đi. Trước khi y đi mất, Tiểu Xuân chợt nhớ đến một chuyện, hỏi y: “Lưu đại ca, huynh có biết dùng khinh công?” Lưu Viễn Sơn ưỡn ngực “Dĩ nhiên.” Tiểu Xuân nói: “Vậy nếu huynh tung người một cái, xa nhất là khoảng bao nhiêu?” Lưu Viễn Sơn nghĩ một lúc rồi nói “Ba bốn trượng cũng không thành vấn đề.” Tiểu Xuân nói: “Vậy…khoảng vài chục trượng thì sao?” “Vài chục?!” Lưu Viễn Sơn kinh dị nói “Nếu không mượn lực người khác, không ai có thể tung người xa hơn vài chục trượng kia.” Tiểu Xuân do dự một lúc, lại nói: “Nhưng cái mà muội muốn nói, không phải cái đó, mà là…nhảy.” “Ha ha ha!” Lưu Viễn Sơn cười ha ha, “Tiểu Xuân, muội thật thú vị, có ai nhảy mà đi dùng khinh công chứ, đó không phải là nhảy cóc sao, sức mạnh không tốn nhiều, khoảng cách cũng không xa.” “À.” “Sao vậy, sao đột nhiên lại hỏi cái này?” “Không có.” Tiểu Xuân lắc đầu, mơ hồ nói: “Chỉ là chợt nhớ ra mà thôi.” “Được rồi, huynh đi đây, Tiểu Xuân, nếu rảnh thì lên núi chơi một chút, mấy sư huynh đệ đều rất nhớ muội.” “Được.” Đưa Lưu Viễn Sơn đi, Tiểu Xuân thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía vườn thảo dược. “Rảnh, rảnh….ta rảnh lúc nào chứ.” Nàng vừa thu dọn mấy mảng bột thuốc trên mặt đất, vừa nhớ lại mấy lời Lưu Viễn Sơn từng nói. Nếu không mượn lực người khác, ai cũng không thể tung người xa đến vài chục trượng “Không thể nào…vậy thứ mình thấy là cái gì chứ?” Tiểu Xuân bĩu môi, trong đầu hiện lên dáng vẻ cao lớn kia. Đã nhiều lần rồi, mặc dù Tiểu Xuân cách hắn rất gần nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, chớp mắt một cái hắn đã chạy rất xa rồi. Tiểu Xuân còn chưa kịp nhìn ra dung mạo của hắn, đừng nói nhìn kĩ, ngay cả dáng vẻ chung chung nàng cũng không thấy rõ. Kẻ kia luôn khiến cho nàng có cảm giác kì quái, hắn cẩn thận vô cùng, không phải là loại gian xảo, mà chỉ là một loại bản năng cảnh giác, sự cảnh giác đối với người và vật xung quanh. Hơn nữa, từ tận đáy lòng Tiểu Xuân dường như có một loại ảo giác —- Người này, hình như rất sợ nàng.