Trans: Koliz Lần này trở về chỉ được nghỉ hai ngày, khiến kẻ không kịp về nhà cũng không có bạn bè cùng giới đi dạo phố như tôi chỉ có thể lựa chọn nằm dài trong túc xá, buồn bực ngán ngẩm. Mà thôi, trong hai ngày này vẫn đã xảy ra một chuyện có thể nói thú vị — Frank nộp cho tôi một tờ kiểm điểm thật dài, toàn văn trên dưới đọc lên liền mạch, tình cảm biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn, tôi thực sự hoài nghi cậu ấy dùng hết một đời hành văn của mình để viết bản kiểm điểm này. Đương nhiên, mặc dù bức thư này khiến tôi phải dùng cụm “miệng lưỡi trơn tru” để hình dung, tôi vẫn tin cậu ấy đã nghĩ kĩ lại. Dù sao cậu ấy chẳng người thích phí sức vào mấy chuyện không cần thiết. — tuy rằng rất không muốn thừa nhận việc viết bản kiểm điểm cho tôi là một việc không có cần thiết. itsukahikari.wordpress.com Frank không phải kẻ ngốc, cũng không phải loại người cố định ấn tượng nghiên cứu viên IQ cao EQ thấp. Cậu ấy lạc quan lại cẩn thận, lớn mật lại nhạy bén, biết tiến lùi lại không dối trá. Cậu ấy có thể phân biệt được tôi đang giận thật hay chỉ hơi giận, cũng sẽ không lấy lòng tôi vì lo bị từ chối giúp đỡ sau này. Ai chẳng có lúc bị kích động đi làm chuyện choáng váng đầu óc? Chúng tôi dù sao vẫn chưa gây ra sai lầm lớn, được nhắc nhở, ăn năn nghĩ lại, lần sau không được phạm phải nữa, vậy là đủ rồi. Dù có bức thư này hay không, quan hệ giữa chúng tôi cũng sẽ không thay đổi, điểm này tôi tin Frank cũng biết. Cho nên, Frank thật sự cho là cậu ấy nợ tôi một lời xin lỗi nghiêm túc. Tôi gửi cho cậu một tin nhắn ngắn, tỏ ý tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cậu, đồng thời quyết định tha thứ cho cậu: “Chờ cậu trở lại cá của cậu đã chạy mất rồi.” Frank nhắn lại trong tích tắc: “Cút.” Cậu có lẽ cảm thấy một chữ ngắn ngủi này không thể biểu đạt hết tâm tình của mình, tin nhắn tiếp theo lập tức chen vào điện thoại tôi: “Hắn yêu tớ, yêu đòi sống đòi chết luôn.” Tôi nhịn không được cười ầm lên, vô cùng chờ mong tới lúc trở lại.