Xâm lược tựa hồ như vô chỉ vô tẫn, tình thần Mạc Kỉ Hàn cũng không còn rõ ràng không biết bản thân mình đã muốn ngất đi hay vẫn còn đang thanh tỉnh, thân thể đã muốn chết lặng, ngay cả đau đớn cũng không còn rõ ràng nữa, còn lại chỉ là một mảnh lạnh như băng. vô chỉ vô tẫn: không dừng lại, kéo dài vô tận. Ngay tại lúc y may mắn cảm thấy chính mình rốt cục nhanh chóng cũng không còn cảm giác gì nữa, lại phát giác luật động của Nhậm Cực đột nhiên ngừng lại, y mặc dù nhắm mắt không muốn để ý tới, nhưng trong lòng lại nhịn không được bắt đầu nghi hoặc. Nhậm Cực vẫn không chuyển động, nhưng cũng không rời khỏi, tình hình quỷ dị như vậy khiến Mạc Kỉ Hàn càng khó hiểu hơn, cuối cùng mở mắt. Ngón tay Nhậm Cực lần mò nơi cổ Mạc Kỉ Hàn, lấy một loại gần như có thể nói là ngữ khí ôn nhu: “Mạc Kỉ Hàn, ngươi nhớ rõ trẫm từng nói là muốn chinh phục ngươi không?” Ánh mắt Mạc Kỉ Hàn lập tức hiện lên nét sợ hãi, hương khí bá đạo của “Khỉ Mộng” vẫn còn tồn tại trong cơn ác mộng của y, mùi của loại độc dược này hết kiếp này y cũng không bao giờ… muốn ngửi thấy lần thứ hai. Nhậm Cực thấy rõ ràng sự sợ hãi trên mặt của y, rất nhanh chóng biết y đang sợ hãi chuyện gì, ngữ khí càng trở nên ôn nhu hơn: “Yên tâm, “Khỉ Mộng” vẫn còn để trong cung.” Mạc Kỉ Hàn lại cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng càng nhiều hơn, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Nhậm Cực, y đoán không được Nhậm Cực lại muốn dùng phương pháp gì để tra tấn y, hoàn toàn không có kế sách đối phó, chỉ có thể khiến ánh mắt càng trở nên hung ác hơn, trong lòng cũng không có biện pháp đành bất đắc dĩ mà sợ hãi, y lại không biết rằng, ánh mắt như vậy đối với Nhậm Cực nhìn thấy thì mãnh liệt mê hoặc đến mức nào. Không ai nói gì, chỉ có tiếng hít thở của hai người đối lập nhau, còn có, ngón tay khiến da đầu Mạc Kỉ Hàn run lên đang dần di chuyển xuống cổ y, lướt vào trong khoang ngực, dừng lại trên điểm nhỏ kia trong thoáng chốc, sau đó trượt đến bụng, vẫn tiếp tục trượt xung quanh. Mạc Kỉ Hàn không thể nhịn được nữa, tay đang nắm chặt góc vải gấm buông ra muốn hất ngón tay kia ra, Nhậm Cực thản nhiên nói: “Mạc Kỉ Hàn, ngươi làm vậy là muốn phản kháng trẫm?” Cánh tay đang nâng lên bị đông cứng lại, lại buông xuống nắm chặt góc vải sát người y, hai cánh tay đều run bần bật. Đối với hành động không kháng cử của y Nhậm Cực cảm thấy rất hài lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc y là vì ai mới cam nguyện tình nguyện như thế trong lòng lại hoàn toàn không thoải mái, rốt cuộc sự phục tùng của y cũng chỉ vì một nữ nhân mà không phải bởi vì bản thân hắn, tâm tình mâu thuẫn đến mức ngay cả chính hắn cũng không thể nắm bắt rõ ràng, dứt khoát buông thả không suy nghĩ nữa, chỉ chuyên tâm tiếp tục hành động đang làm. Ngón tay kia vẫn tiếp tục đi dần xuống, khí quan của Mạc Kỉ Hàn, lại không có bất cứ dấu hiệu hưng phấn, xuống một chút nữa, chính là nơi thiếp hợp chặt chẽ của hai người. Bất ngờ chạm mắt thấy tay đang nắm chặt góc vải của Mạc Kỉ Hàn đang run càng lợi hại hơn, tiếng vải trầm nặng do không chịu nổi áp lực mà vang lên, răng bấm sâu vào môi, thế nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt không biết là do vì tức giận hay vì cảm thấy hổ thẹn, bắt đầu ướt đẫm ửng đỏ. Màu đỏ rất nhạt, dưới ánh trăng lại càng khó thấy rõ, nhưng sự biến đổi của nhiệt độ cơ thể không thể đánh lừa người khác, cảm giác ấm áp khiến Nhậm Cực nhịn không được càng ép hạ thân sát hơn. Tư thế cơ thể do một chút biến hóa khiến vị trí của hung khí trong cơ thể Mạc Kỉ Hàn hơi chuyển động dù rất nhỏ, yết hầu Mạc Kỉ Hàn thoát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, ngón tay đột nhiên dùng sức, tiếng gấm vóc nứt rách ra. Nhưng dù như thế cũng không cách nào ngăn phần eo đang run rẩy, cảm giác tê dại vừa nhỏ vừa mảnh như hàng vạn con kiến đang bò dọc thần kinh y mà gặm cắn, nơi con kiến đi qua liền lưu lại ngọn lửa nhỏ bốc cháy hừng hực. Mạc Kỉ Hàn càng thêm sợ hãi, loại cảm giác này chỉ khi dùng dược mới có, Nhậm Cực tuy nói không dùng “Khỉ mộng”, cũng không nói rõ hắn sẽ không dùng thứ khác với mình. Nhậm Cực dựa theo phản ứng của y liền biết đó là vùng yếu điểm của y, ngón tay rời khỏi nơi thiếp hợp, lại lần theo đường cũ đi lên tìm vẽ loạn quanh vùng rốn Mạc Kỉ Hàn, thấy phản ứng của Mạc Kỉ Hàn, nheo mắt nói: “Phản ứng thân thể là trung thực nhất, trẫm từng nói không dùng dược thì tuyệt đối không dùng, thế nào? Mạc tướng quân, có cảm giác sao?” Lời nói khẽ, ba chữ “Mạc tướng quân” nhẹ nhàng len lõi vào tâm trí của Mạc Kỉ Hàn, nhưng lại chỉ có thể cắn răng nhắm mắt lại. Ngón tay Nhậm Cực lại đi hạ dần xuống một chút, bắt đầu chần chừ quanh vùng “cấm kỵ”, nói một cách tàn nhẫn: “Muốn giả chết sao? Mạc tướng quân ngươi thực khờ dại, trừ phi ngươi thật sự chết, nếu không, bất kì ai cũng sẽ có cảm giác!” Lời nói vừa dứt, không đợi Mạc Kỉ Hàn phản ứng, tay đang vẽ loạn quanh vùng trung tâm vòng qua có trụ thắt lưng y nâng lên, người thì đè bờ vai y lại, mạnh mẽ hướng nơi mẫn cảm yếu ớt kia mà đâm tới. Tiếng kêu sợ hãi vô luận như thế nào cũng áp lực không được, toàn thân Mạc Kỉ Hàn run như phong trung lạc diệp, tiếng xiềng xích vang lên giòn tan “Leng keng đang đang”, đập thật mạnh vào màng nhĩ y. phong trung lạc diệp: lá rơi trong gió, lay động kịch liệt… Nhậm Cực cố định chặt chẽ Mạc Kỉ Hàn trên tháp, nhắm ngay vị trí kia mà đâm sâu vào, thân thể dưới thân bắt đầu nóng lên, thoát ly ý thức lại khống chế không được mà tự giác dẫn dắt hành động của hắn, động tác ra vào cũng dần dần thông thuận. Tiếng rên rỉ càng ngày càng nhiều theo yết hầu Mạc Kỉ Hàn thoát ra, không rõ là do thống khổ hay vì cảm xúc khác, tiếng vang giòn tan của chuỗi xiềng xích gần như không còn nghe thấy, tiếng vang như có như không như vậy lại càng câu nhân, hung khí vốn tráng kiện chỉ va chạm vài cái lại càng hung ác hơn bao giờ hết. Nhậm Cực cơ hồ không thể khống chế được nữa, thần trí cũng nhanh chóng tán loạn cực lực duy trì một chút thanh tỉnh, tất cả bởi vì hắn muốn nhìn thấy biểu tình quật cường của nam nhân dưới thân, hắn tuyệt đối không thể lại mất khống chế như trước được. Đây là, chính là một trận chiến. Buông tay trên vai Mạc Kỉ Hàn ra, hơi thô bạo cầm khí quan vừa mới ngẩng đầu kia ma sát lên xuống, cả người Mạc Kỉ Hàn lập tức cứng ngắc, theo phản xạ tính phất tay nhấc chân vung thoát khỏi Nhậm Cực. Nhậm Cực nương theo thể trọng áp chế càng vũng chắc, Mạc Kỉ Hàn dù có duỗi chân cũng phí công vô ích, ngược lại càng khiến hắn tìm được cơ hội đem thắt lưng y nâng lên càng cao, lót một chiếc gối mềm bên dưới, tay vung ra cũng bị kiềm trụ, dùng xiềng xích trên mắt cá chân buộc chặt lại, tư thế giờ đây không thể động đậy được nữa, ngay cả hơi giãy giụa một chút cũng không thể. Hồi ức đáng sợ trước đây lập tức ồ ạt tuôn về, phản kháng vô lực cùng phí công, dây xích chặt chẽ trói da thịt y, mùi độc dược lan tỏa, còn có dục niệm mãnh liệt kia ập đến, do không tự nguyện phát sinh, càng khiến con người ta chán ghét đến cực điểm. Chỉ là do huyết khí Mạc Kỉ Hàn đang cương, lại chưa từng hữu cơ phu chi thân cùng Khinh Thường, bình thường lại tự hạn chế cực nghiêm, đối với tình hình này căn bản dốt đặc cán mai, tất cả kinh nghiệm bất quá chính là do từ hai lần Nhậm Cực mang đến cho y. hữu cơ phu chi thân:có quan hệ xác thịt…. Lần đầu tiên là trúng xuân dược rất mạnh, lần thứ hai thì hoàn toàn không biết, y tuyệt đối không cho rằng trong đó mang một phần khoái cảm chân thật, nhưng lần này, hoàn toàn không giống trước, phá vỡ tất cả nhận thức của y. Khoái cảm của thân thể bây giờ là là chuyện đáng sợ nhất đối với Mạc Kỉ Hàn, tâm lý hoàn toàn không thể tiếp nhận chuyện này lại khiến y càng kháng cự hơn, gần như tàn nhẫn mà tự ngược đãi cắn chặt môi chính mình, đến khi huyết nhục phủ đầy trên mặt mờ hồ không nhìn thấy chỗ da thịt lành lặn, còn theo lưỡi thoát ra dòng máu tươi, thấm đầy hàm dưới của y, lại chảy tiếp xuống cằm, vài giọt uốn lượn trượt xuống cổ, thấm ướt xương quai xanh. Nhậm Cực vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đang cắn chặt của y, thưởng thức vị ngọt say mê, còn không quên nói: “Mạc tướng quân, chỉ phí công thôi, trẫm không ngại tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, ngươi hiện tại có thể cảm thấy thống khổ, nhưng sau đó sẽ cảm thấy sáng khoái thôi.” Mạc Kỉ Hàn cũng không tin tưởng bất cứ lời nào của Nhậm Cực, chỉ nghĩ do hắn muốn tìm niềm vui àm thuận miệng nói bậy, bày ra sự chán ghét, một chút phản ứng cũng không thể hiện. Nhậm Cực lần mò thắt lưng Mạc Kỉ Hàn, cảm thụ được nơi đó hơi hơi rung động, thấy y phớt lờ…, hừ nhẹ một tiếng đột nhiên gia tăng lực đạo cùng tần suất, động tác trong tay cũng phối hợp mà càng nhanh hơn. Xiềng xích bởi vì kết hợp chặt chẽ kéo căng mà không thể phát ra tiếng vang, giờ phút này thanh âm “nhục thể giao hợp” lại càng lan tỏa rõ ràng trong không gian, mang theo tiếng ẩm ướt, so với tiếng vang của xiềng xích lại càng thêm phóng túng bừa bãi. Lý trí đã muốn yếu ớt như treo trên sợi tơ, thân thể càng phát ra tiếng kêu gào phải thoát ly khỏi khoái cảm đang nắm giữ lý trí kia, phần eo đã muốn đĩnh lên đón nhận từng đợt xâm lược, Mạc Kỉ Hàn hoảng sợ phát hiện những lời Nhậm Cực vừa mới đều là sự thật, cảm giác đau đớn đã bắt đầu biến đối, kích thích hòa trộn vào nhau mãnh liệt ăn mòn thần kinh y. Cảm giác đau đớn vốn khiến y thanh tỉnh hiện tại lại đồng lõa thành khoái cảm, lôi kéo lý trí đã sớm yếu ớt của y, muốn lôi kéo y hoàn toàn trầm luân trong lốc xoáy không đáy. Thời gian trôi qua đã không còn quan trọng, Mạc Kỉ Hàn đã không còn xác định được đã trải qua bao lâu, chỉ có thể một khắc hay cũng có thể là đã một canh giờ, tất cả mọi cảm xúc đều tập trung hoàn toàn vào hai nơi yếu ớt đang bị chà đạp kia, y vẫn quật cường không muốn mở miệng cầu xin tha thứ. Mồ hôi lạnh trên người đã sớm bị thân thể đun nóng, đều đang trượt trên cơ thể. Y biết Nhậm Cực đang đợi, chờ y cầu xin tha thứ cũng như chờ sự yếu thế của y, đó chính là dấu hiệu bị chinh phục, cái hắn muốn chính là sự chinh phục hoàn toàn chân chính, không dùng dược cũng không dùng sức mạnh, hắn muốn y trong tình trạng thanh tỉnh mà mở miệng cầu hắn. Đây chính là sự tra tấn mà bản thân mình chưa từng trải qua, nguyên lai chẳng những có thể đánh tan tự tôn cùng kiêu ngạo cùa con người, còn có thể là loại khổ hình vũ khí sắc bén bức người khác cúi đầu, khiến bản thân mình lột bỏ tự tôn, vứt bỏ kiêu ngạo, cái gì cũng không quan tân phủ phục dưới chân địch nhân khóc rống cầu xin tha thứ, chỉ cầu xin mong được lập tức giải phóng. Bất luận kẻ nào cũng không thể chịu nổi loại tra tấn này, huống chi là muốn y hướng một người như vậy mà cầu xin tha thứ, trên đời không sự xấu hổ nào hơn điều này cả! Luật động trong cơ thể cũng như bên ngoài cơ thể đều chuyển động cùng một tần suất, chợt nhanh chợt chậm chợt sâu chợt nông, thở hổn hển nóng rực nặng nề ngẫu nhiên dần dần trùng hợp để lộ tiếng rên rỉ, dây dưa lượn lờ, thế nhưng hàm ý trong đó vẫn là sự giằng co giao chiến không ngừng, không ai muốn chịu thua trong một trận chiến như vậy a. (.?!!!) Giao hợp như vậy đối với cả hai người mà nói thì sự thống khổ về mặt tâm lý còn nhiều hơn là sự khoái cảm mà cơ thể muốn đạt được, Nhậm Cực cũng đã bắt đầu có chút hối hận, rõ ràng không nên như vậy, lúc trước không phải quyết định như thế, thì vì cái gì sau này lại muốn nhìn thấy sự khuất phục của y, kết quả ngược lại biến thành bản thân mình thượng bất thượng hạ bất hạ, hắn chưa bao giờ kìm nén như thế này?! thượng bất thượng hạ bất hạ: không thắng không bại, lẩn quẩn không lối thoát… (khổ chưa anh ^^.) Nhưng đã đâm lao phải theo lao, hiện tại có nói cái gì cũng phải tiếp tục, thắng bại tại đây thậm chí còn trọng yếu hơn so với trên chiến trường, trên chiến trường dù bại còn có thể tìm cơ hội để phản kích, nhưng nếu bại ở đây là thất bại thảm hại, tuyệt đối không có cơ hội xoay người. Đầu Mạc Kỉ Hàn vẫn nghiêng một bên bỗng nhiên xoay lại, ánh mắt đen láy dưới ánh trăng lóe lên vầng quang chói mắt, đôi môi đầm đìa máu tươi mấp máy vài cái, mới miễn cưỡng dùng giọng nói khàn khàn: “Nhậm Cực, ngươi vĩnh viễn sẽ không được như ý!” Nhậm Cực sửng sốt, còn chưa hiểu rõ Mạc Kỉ Hàn vì sao lại nói lời đó liền phát hiện nội lực của y đang tụ tập vào vùng đan điền, trong thời gian ngắn đã lao thẳng tới tâm mạch. vùng đan điền: vùng dưới rốn. Nhậm Cực lập tức tỉnh ngộ, cấp bách đánh một chưởng vào ngực của y, gầm lên: “Ngươi đừng mơ tưởng!” Hết Chương 36 Thật là toát mồ hôi với hai chương này. Văn phong ta có hạn ko thể tường thuật rõ ràng cũng cảm xúc của phân đoạn này. Quý vị nếu cảm thấy ko hài lòng có thể dùng bản raw để cảm thụ…. ta là ta hết sức rồi…^