Mạc Ngôn bưng chậu nước ló đầu qua bức rèm nhìn vào, đến khi bên trong truyền ra tiếng nói: “Vào đi.” Nàng mới chậm rãi đi vào đặt chậu nước xuống, hàng lông mi buông rũ xuống ánh mắt lại lướt đến chỗ Mạc Kỉ Hàn. Mạc Kỉ Hàn đang đứng bên cửa sổ, tất nhiên cảm giác được ánh mắt quan sát kia, vốn không định để ý đến, nhưng ánh mắt này vẫn cứ dừng lại trên người mình, một lúc sau cảm giác không tự nhiên, quay đầu lại hỏi: “Còn chuyện gì sao?” Mạc Ngôn bị động tác của y làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa liền kêu lên, vỗ vỗ ngực đem nhịp tim đang đập nhanh trấn áp xuống, mới cẩn thận đi đến trước hai bước, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cái kia…… Ân…… Công tử, ta… nô tỳ muốn hỏi một chút công tử thích ăn chút gì không, có phải những món này không hợp với khẩu vị của ngươi?” Không nghĩ tới nàng cư nhiên hỏi chuyện này, Mạc Kỉ Hàn giật mình, Mạc Ngôn xiết chặt ống tay áo hơi khẩn trương, nói: “Bởi vì… bởi vì công tử … ngươi mỗi lần ngoài việc ăn một chút cháo cũng chưa hề đựng đến những món này……” Mạc Kỉ Hàn lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không cần, đa tạ.” Nếu không phải y vẫn còn muốn sống để ra khỏi nơi này, thì ngay cả chén cháo này cũng không muốn đụng đến. Mạc Ngôn còn muốn nói cái gì đó nhưng lại không nghĩ ra đề tài nào cả, đành phải nói: “Vậy nô tỳ xin cáo lui, Liễu tỷ tỷ một hồi sẽ dâng thức ăn sáng lên ạ.” Dùng qua loa một chút thức ăn sáng, mặt trời cũng đã lên cao, Mạc Kỉ Hàn chỉ cảm thấy trong lòng thật phiền muộn, ở trong phòng đợi chẳng được, liền bước thong thả trong viện, thế nhưng vừa ngẩng đầu nhìn sắc mặt càng tỏ ra khó coi hơn. Nóc của góc viện bố trí đầy người, chỉ e có lẽ là gấp ba lần trước kia, tuy rằng thân hình bí mật cũng đã khá hơn, nhưng y vừa mới bước ra thì có hơn mười cặp mắt tất cả đều chặt chẽ đính trên người y, hoàn toàn không phải tác phong của ám vệ bình thường. Ngoài phòng lúc này tuyết vừa mới tan, trên các cành cây trong viện đều lộ ra màu xanh nhàn nhạt, những băng tuyết tan ra hóa thành những hạt nước trong suốt theo chồi non ngưng tụ lại giọt, hơi thở đầu xuân lơ đãng rải khắp mặt đất, thế nhưng tâm Mạc Kỉ Hàn lại chỉ cảm thấy như đang ở giữa tháng 11, Nhậm Cực giám sát lộ liễu như vậy chẳng phải muốn nhắc nhở y một điều rằng —— y đừng mơ tưởng có thể trốn thoát một lần nữa! Phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, chỉ chốc lát sau Mạc Ngôn chạy nhanh đến trước mặt y tiện thể nâng tay đưa cho y cái gì đó: “Công tử… ngươi phủ thêm cái này đi, thời tiết bên ngoài vẫn còn rất lạnh.” Mạc Kỉ Hàn nhìn chiếc áo choàng lông chồn bạc trong tay Mạc Ngôn rất lâu, không nói một lời mà xoay người đi vào trong phòng, “Ba” đóng cửa lại, đem Mạc Ngôn đang ở sau lưng nhốt lại ngay ngoài cửa. Liễu Oanh đang từ tiểu trù phòng bưng mâm bánh ngọt lên, nhìn thấy nhất thanh nhị sở tình hình vừa rồi, thầm than một tiếng đi đến bên cạnh tay giữ chặt Mạc Ngôn đang hờn giận nói: “Tiểu Mạc, muội sao lại không nghe lời?” Mạc Ngôn sờ sờ cái mũi chính mình, tay ôm áo choàng bất giác nắm chặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Liễu tỷ tỷ, người nọ…… Muội cuối cùng vẫn cảm thấy nhìn thật rất ……” Nói tới đây, Mạc Ngôn ngẩng đầu chớp chớp mắt, trong giọng lộ ra ý tứ muốn làm nũng: “Liễu tỷ tỷ, muội nhớ kỹ những lời tỷ nói, không nhiều lời nữa, chỉ làm chuyện mà hạ nhân nên làm thôi, vừa rồi…… Chẳng lẽ để cho y mặc một chiếc áo đơn đứng bên ngoài hay sao?” Liễu Oanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Muội đó, tính tình này thật sự làm người ta lo lắng mà. Cũng đúng, muội cũng đã lớn, những lời tỷ nên nói đều đã nói, bản thân muội nên để ý một chút, mọi chuyện đều nhớ rõ phải để trong lòng.” Mạc Ngôn liên tục gật đầu, lại nhìn vật đang ở trên tay Liễu Oanh: “Liễu tỷ tỷ, bây giờ phải đem cái này vào sao?” Liễu Oanh nhìn nhìn cánh cửa đang đóng chặt: “Hiện tại chưa thể mang vào, đi thôi, đi vào tiểu trù phòng giúp tỷ, trước hết đem mấy cái này đi hâm lại, muội thuận tiện giúp tỷ chuẩn bị một chút thức ăn trưa.” Mạc Ngôn gật gật đầu, ánh mắt rơi xuống chiếc áo choàng trên tay, có chút khó xử nói: “Vậy bây giờ làm sao?” Liễu Oanh nghe vậy con mắt trợn trắng, nếu không phải trên tay có cái mâm có lẽ đã gõ vào đầu nàng: “Muội bị chuyện quỷ quái tinh linh này làm hồ đồ rồi, chúng ta không thể vào phòng được.” Mạc Ngôn giật mình, vỗ cái trán của mình: “Muội thật là ngốc……” Tiếp theo ngẩng đầu lại hoảng sợ, nhanh chóng kéo một góc ống tay áo của Liễu Oanh vọt tới trước viện quỳ xuống: “Hoàng Thượng.” Liễu Oanh ngay lúc Mạc Ngôn mới chạy cũng đã theo phản xạ tính quay đầu lại, nhưng nàng đang bưng đồ trên tay nên không có cách nào chạy nhanh như vậy, chỉ có thể bước thật nhanh đến bên cạnh Mạc Ngôn quỳ xuống: “Hoàng Thượng.” Ngay sau đó long lí (đôi hài của vua) liền xuất hiện ngay trước mắt: “Bình thân.” Hai người sau khi tạ ơn thì đứng lên, Nhậm Cực quét mắt những món đồ trên tay các nàng rồi nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, hỏi: “Sao lại thế này?” Liễu Oanh cũng không rõ chuyện cho lắm, vì thế dùng ánh mắt ý bảo Mạc Ngôn trả lời, đồng thời cũng cảnh cáo một lần nữa để nha đầu này không há mồm nói lung tung. Mạc Ngôn hơi khẩn trương, ngón tay cầm áo choàng bất giác vặn nhanh lại: “Nô tỳ cũng không rõ lắm, vừa rồi công tử đi ra ngoài, nô tỳ sợ y bị cảm lạnh nên mang áo choàng đến, mới cầm đến công tử liền đi vào phòng khóa trái cửa lại.” “Thật không?… Được rồi, các ngươi đi xuống đi, không có việc gì không cần đến hầu hạ.” “Dạ” Nhậm Cực hướng ánh mắt nhìn một vòng trong viện, mỉm cười: cũng đúng, giám sát như vậy, dù là ai thì tâm tình cũng không thể khá được. Nhưng mà, lại có thể làm cho tâm tình của hắn tốt hơn. Đi tới trước cửa, một chưởng đẩy cánh cửa đồng thời tung nội lực, dễ dàng làm vỡ nát cái chốt bằng lim tốt nhất, đi qua đám gỗ vụn, Nhậm Cực liếc mắt một cái liền thấy thân ảnh kia cứng ngắc như thân giáo. Sắc mặt Mạc Kỉ Hàn rất kém, ánh mắt cũng sáng lên, tất cả lửa của sự giận dữ thắp sáng con ngươi kia, khi nghe tiếng cánh cửa bị phá nát y hơi ngạc nhiên, nhưng khi xoay người thấy rõ người tới là ai, lửa giận trong mắt càng rực cháy, nóng rực đến mức hận không thể đem người kia đốt thành tro bụi. Nhậm Cực đối với lửa giận này lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại hắn lại thấy rất hưởng thụ khi lửa giận đó đang hướng vào mình: “Mạc tướng quân, xem ra tâm tình của ngươi rất không tốt.” Mạc Kỉ Hàn hô hấp đột nhiên gấp gáp, thế nhưng một lúc sau lại khôi phục vẻ bình tĩnh ngay cả lửa giận trong mắt cũng nén xuống, hơi cúi đầu nói: “Phiền Hoàng Thượng để tâm, bất quá không cần nhọc công lo lắng như vậy.” Nói xong xoay người muốn bỏ đi, ký ức khó chịu kia bình thường đều có thể áp chế được nhưng khi thấy Nhậm Cực lại trỗi dậy mãnh liệt, nơi nào có hắn thì y không muốn lưu lại dù chỉ là một khắc. Nhậm Cực hiển nhiên sẽ không để y toại nguyện, chỉ cần vài bước đã ngăn ngay trước mặt y: “Tướng quân sao lại nói vậy, ngươi chính là « khách quý » của trẫm, lo lắng là chuyện đương nhiên.” Nháy mắt Mạc Kỉ Hàn nắm tay thành quyền lui nhanh ra sau mấy bước tạo một khoảng cách, đầu vẫn cúi thấp: “Đa tạ, bất quá thật sự không cần phải như vậy. Ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, thỉnh Hoàng Thượng cho phép.” Nhậm Cực từng bước từng bước tiến sát: “Mạc tướng quân sao lại dễ mệt mỏi như vậy chắc hẳn vết thương vẫn chưa khỏi, để trẫm xem.” Mạc Kỉ Hàn tránh né bàn tay Nhậm Cực, toàn thân đều căng chặt cứng ngắc, giọng trầm lãnh: “Không cần.” Nhậm Cực chuyển chiêu nhanh như cắt, cổ tay khẽ đảo lướt qua cánh tay Mạc Kỉ Hàn chụp lấy mạch trên cánh tay xoay cả cánh tay của y ra sau lưng: “Mạc tướng quân, ý ngươi là muốn cự tuyệt ý tốt của trẫm?” Mạc Kỉ Hàn cuối cùng cũng ngẩng đầu, lửa trong mắt lại ánh lên: “Ta cự tuyệt thì sao?” Hai cánh tay thế nhưng lại bị phản công chế trụ không thể giãy dụa, như thế nào thì khí thế cũng kém hơn. Nhậm Cực nhìn chằm chằm vào cặp mắt rực cháy kia đang hơi thất thần, ánh mắt này luôn cứng rắn kiêu ngạo như vậy, cho dù vì đã từng bị khuất nhục mà thoáng hiện ra vẻ kinh hoảng sợ hãi, nhưng cũng rất nhanh bị tiêu biến đi lại một lần nữa hồi phục thần thái chói mắt. Chính là thần thái này, chết tiệt lại hấp dẫn người khác, đến mức khiến cho người ta muốn dịu dàng mơn trớt lại vừa muốn hung hăng đập vỡ. Mà khi đó, tựa hồ đập vỡ lại nhìn thấy biểu lộ của sự nhục nhã khi bị khuất nhục hoặc là lệ quang che phủ phải càng mị nhân hơn. Nghĩ như vậy, tay Nhậm Cực không thể kháng cự mà mở các nút thắt trên chiếc áo đơn, híp mắt nói: “Mạc tướng quân, ở đây không ai có thể cự tuyệt ý tốt của trẫm, ta tin ngươi cũng không thể cự tuyệt.” Thân thể trong tay bắt đầu run nhè nhẹ, tay Nhậm Cực lại gia tăng lực, đồng thời một cước chêm vào giữa hai chân Mạc Kỉ Hàn, ngón tay động khẽ kéo chiếc áo, “Bá” một tiếng đem chiếc áo kéo thẳng xuống giữa thắt lưng. Hàn ý chán ghét chạy dọc sống lưng, Mạc Kỉ Hàn cực lực khắc chế thân thể đang run rẩy, quát: “Buông!” Nhậm Cực dường như không nghe thấy, từ khi chiếc áo bị kéo rớt xuống, hơi thở nam tính sạch sẽ thanh lãnh khiến ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, ngón tay ấn lên vết roi đang khép lại trên vai Mạc Kỉ Hàn chậm rãi lần xuống dưới. Vết roi tuy cũ, nhưng dấu vết không cách nào mất đi, so với màu da có chút nhạt hơn, từ bả vai chạy dọc xuống ngực, giống như một con rết, do hô hấp mà hơi hơi phập phồng, càng thêm dữ tợn. Ngón tay đổi hướng, chạm vào một vết thương khác, ngón tay lại hướng xuống cơ thể đang căng chặt, hô hấp phập phồng càng lúc càng nhanh, Nhận Cực đối với cảm giác này lại quyến luyến không muốn buông tay, khóe miệng cong lên sung sướng, ngẩng đầu nhìn biểu cảm lúc này của Mạc Kỉ Hàn, không ngờ lại chạm phải cặp mắt đang lóe lên hận ý. Nhậm Cực cảm thấy tâm đột nhiên bị xiết chặt, cặp mắt kia khiến hắn đột nhiên muốn giữ lấy, ngón tay không thể khống chế hướng lên trên xoa nhẹ, nhẹ giọng nói: “Mạc tướng quân, ánh mắt của ngươi rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến trẫm muốn lấy xuống để cất giữ.” Đầu ngón tay quyến luyến nơi khóe mắt, mà cặp mắt kia chớp cũng không chớp mà cứ lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, làm cho hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối: “Thực đáng tiếc, nếu lấy xuống rồi thì e rằng không thể thấy được vẻ mặt như vậy nữa.” Tầm mắt lại bắt đầu trượt xuống, giống như vuốt lướt qua cằm, cổ, xương quai xanh của Mạc Kỉ Hàn mãi cho đến nhìn thấy hai hạt ngọc nho nhỏ màu đỏ sậm trước ngực đang phập phồng theo hô hấp: “Mạc tướng quân, hô hấp của ngươi hình như đang rất nhanh.” Đôi môi Mạc Kỉ Hàn mân thành một đường, tầm mắt tà ác, làm cho trong lòng y gần như càng lúc càng nổi lên sự nhục nhã không thể chịu được. Ngay lúc y đang cực lực không để cho bản thân lộ ra nhược thế, cánh môi đột nhiên bị một vật ấm áp tập kích, một lúc sau lại mãnh liệt tiến vào miệng mình. Vẻ mặt sợ hãi cả kinh, nhận ra thứ đang vòi vào miệng mình chính là ngón tay của Nhậm Cực, Mạc Kỉ Hàn vừa thẹn vừa giận, trên mặt gần như muốn xuất huyết, há miệng nhắm vào ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong miệng mình mà cắn. Nhậm Cực càng hướng đầu ngón tay tìm kiếm, gân cốt được gia tăng thêm nội lực đối với vết thương nhỏ trên da thịt do răng nanh để lại hoàn toàn không để ý, vẫn rất linh hoạt xâm nhập đến tận cùng vào bên trong bắt cho được đầu lưỡi đang cực lực tránh né trong sự hoảng loạn. Cưỡng chế cùng trêu tức, làm cho Mạc Kỉ Hàn hận không thể cứ như vậy mà chết đi, nhưng mà ngón tay đang dò xét lại càng lúc càng táo tợn hơn, bắt đầu giống như một cái gì đó co rút ra vào theo một quy luật nhất định, làm cho y không hề chớp mắt trừng lớn như không dám tin. Gầm nhẹ phẫn nộ nhưng bởi vì ngón tay đáng giận kia mà khi nói lại giống như tiếng ngân nga nức nở, nước bọt do bị bắt mở miệng nên không thể giữ càng lúc càng nhiều hơn, thấm ướt ngón tay đồng thời theo khóe miệng trược xuống tạo thành một sợi tơ nhàn nhạt, không khí bên trong càng lạnh lẻo, da thịt càng lúc càng nóng do bị kích thích. Gắt gao đóng chặt đôi mắt như muốn loại bỏ sự tiếp xúc *** tà sa đọa này, cho đến khi ngón tay cuối cùng cũng rời khỏi khoang miệng hơi thở hơi hổn hển, nhưng tay kia trong chớp mắt lại tập kích sau thắt lưng của mình, khiến cho y lần thứ hai căng cứng cơ thể, thân thể run rẩy càng ngày càng kịch liệt. Bàn tay mang theo nhiệt độ cơ thể của hai người ở phía sau lưng chạy loạn sau đó buông ra, đột ngột mất sự kiềm hãm khiến Mạc Kỉ Hàn thiếu chút nữa té ngã, Nhậm Cực từng bước thối lui: “Mạc tướng quân ngươi rất gầy, xem ra về sau phải hảo hảo tẩm bổ.” Không chờ Mạc Kỉ Hàn phản ứng, hắn đã bước ra khỏi cửa.