Thâm cung hỗn loạn
Chương 10
* Xuân phân (春分): giữa xuân, ngày dương lịch 21 tháng 3, là 1 trong 24 tiết khí.
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Mặt trời chiếu rọi, ngày xuân đẹp như vậy, đi trong thâm cung không còn cảm thấy quyền thế và phú quý bức người. Kiến trúc rộng lớn, tường cung đỏ thắm, ngói lưu ly màu vàng sáng, trong không trung có hương hoa lê thoang thoảng. Ánh mặt trời chiếu trên đỉnh điện, híp mắt nhìn, ngàn vạn điểm sáng như nhún nhảy, giống như khi đứa trẻ chơi ném đá trên sông. Gió thổi tới, hơi ấm còn mang theo chút gió lạnh, lay động cổ áo viền lông cáo của Anh Minh, cọ vào da ngứa ngứa.
Đổng Phúc Tường đi trước dẫn đường, đi qua đường hẻm phía đông Anh Hoa điện dẫn tới Thọ An cung. Gần như thế cũng có ít có cơ hội gặp phải chủ nhân trong cung, cũng tránh phải đối mặt với mấy chuyện xã giao không cần thiết.
"Anh Hoa điện này là nơi cử hành bái Phật, ngày trai giới và tắm Phật, những Thái phi và chủ nhân cũng tới nơi này. Nhưng quanh năm suốt tháng rất ít tới, bởi vì các cung đều có Phật đường nhỏ, không cần bỏ gần tìm xa." Đổng Phúc Tường giơ tay chỉ về phía tảng đá trước mặt: "Nơi này là chỗ ở cho nhóm Thái phi của Tiên đế. Khi Tiên đế băng hà, bọn họ dọn ra khỏi các cung, ngoại trừ những người được Hoàng thượng ban phong hào, còn lại đều thêm một chữ "Thái” vào đằng trước phân vị. Từ đây không còn xiêm y hoa thắm liễu xanh nữa, vào Thái Phi viện ăn chay niệm phật, sống những ngày thanh tịnh. Chúng ta đi qua đường hẻm này là đến rồi, nhưng toàn bộ cung rất rộng có khi đi mất vài ngày. Người như chúng ta chỉ có thể đi bộ, ngồi kiệu, ngồi hai người nâng đều là các chủ tử... Anh cô nương còn đi được không?"
Anh Minh nói: "Đi được nhưng thật làm phiền công công phải chạy vài lần vì ta."
Đổng Phúc Tường cảm thán: “Mỗi người một nhiệm vụ, việc của nô tài là chạy vặt mà. Tử Cấm thành lớn như vậy, một ngày chúng ta chạy qua lại mấy vòng, chạy đến mức thành vết chai dưới chân, đế giày cũng vô dụng.” Hắn vừa nói vừa cười: “Nhưng cô nương không giống như vậy, cô nương tạm thời đi bộ một lần mà thôi, tương lai ra vào chắc chắn có người phục vụ. Đến lúc đó nếu nô tài có vận may đi theo kiệu dìu đỡ cho cô nương, vậy là nô tài mãn nguyện lắm rồi.”
Thái giám đều là như vậy, tận dụng mọi cơ hội để nịnh bợ chỉ mong ngày sau có thể thăng quan tiến chức, lúc này này cũng không quên ban cho mình ân huệ. Anh Minh biết lúc này mình vào cung tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là giúp Lão phật gia giải sầu, nàng cũng sẽ không giống những cô nương khác, trong nhà có căn cơ liền tự cho mình là một nửa chủ tử. Đổng Phúc Tường nói những lời này, nàng chỉ nói công công cất nhắc: "Ta vào cung cũng để hầu hạ Lão phật gia, về lý mà nói chúng ta giống nhau. Ngài xưng nô tài trước mặt ta, ta không đảm đương nổi, mau đứng dậy đừng khiến người khác chê cười."
Vốn Đổng Phúc Tường muốn nâng nàng lên, nàng ấy xuất thân Ngạc Kỳ thị, lại là nữ nhi của Nạp công gia, Thái hoàng Thái hậu truyền tiến cung, ngày nào đó không phải Hoàng hậu cũng là Quý phi, chính mình xưng tôi tớ trước mặt nàng ấy cũng là bổn phận. Nhưng nàng ấy lại không ỷ vào thân phận mà lên mặt với mình, hắn quan sát nàng hai ngày nay, nàng là người khiêm tốn ấm áp không hề kiêu căng. Người như vậy không nhiều lắm, ngược lại giống như trời sinh lớn lên trong cung này, lúc này là đi xa trở về, tiếp tục sống những ngày vô lo vô nghĩ.
Hắn gật đầu: “Là ta hồ đồ, người như chúng ta là số mệnh nô tài, thuận miệng nói một chút mà không suy nghĩ, cô nương đừng chê cười.” Nói xong hắn nâng cằm về hướng cổng cung trước mặt: “Qua cánh cổng này là đường hẻm Từ Ninh cung, chúng ta đi mau thôi, đừng để Lão phật gia sốt ruột.”
Anh Minh chỉ đành bước nhanh hơn, may mắn người Kỳ không bó chân, đôi chân không bó nên đi lại cũng dễ dàng.
Huy Âm tả môn là cổng bên vào Từ Ninh cung, thông với Đông Khóa viện của Từ Ninh cung. Đổng Phúc Tường dẫn nàng vào nơi này, vòng vo một hồi cuối cùng đã tới bậc thang trước Từ Ninh cung.
Có người đi qua dưới hiên, liếc mắt một cái, lên tiếng: “Sao ta không thấy ngươi đi vào cổng chính?”
Đổng Phúc Tường nói: “Đi đường tắt, bớt được mấy bước chân.”
Cung nhân kia nhíu mày lắc đầu: “Công công, đây là khách lão Phật gia mời vào cung, ngài hay nhỉ lại dẫn người ta đi cửa hông!” Nàng ta vừa nói vừa quay đầu mỉm cười, hành lễ: “Nô tỳ là cung nữ chưởng sự trước mặt Thái hoàng Thái hậu, lần trước ngài tới cũng là nô tỳ dẫn vào cửa, ngài còn nhớ không?”
Anh Minh nói nhớ rõ: “Nhưng thời gian đã qua mười ngày, vừa rồi cảm thấy cô nương rất quen mặt, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại.”
Nữ tử nói chuyện với nhau, cả hai có vẻ càng thêm thân thiết. Đại cung nữ nói: “Ngài gọi ta là Thước Ấn đi, trước mặt ngài ta cũng không dám tự xưng là cô cô. Lão phật gia biết hôm nay ngài đến, sáng sớm đã kêu ta ra nhìn vài lần, cuối cùng đã đợi được ngài.”
Chỉ nghe những lời này thật sự khiến nàng tưởng như là khách. Anh Minh vẫn cười, coi như đều là nói thật đi, nàng đi theo Thước Ấn vào cửa điện, vào thiên điện của Thái hoàng Thái hậu.
Thái hoàng Thái hậu không giống những lão bà khác, bà không thích đốt huân hương, làm trong phòng xông đầy hương khói. Trời ấm bà bèn cho người hái hoa cắm ở trong bình, lấy nước nuôi dưỡng. Chờ hoa nở tỏa hương, hương hoa lan tỏa khắp phòng, rất có tinh thần và phong cách dân dã.
Còn có bài trí trong phòng, người ở góa lâu dài thường lễ Phật, buông xuống một tấm màn màu vàng thật dày làm cho căn phòng giống như Phật đường. Thái hoàng Thái hậu không vậy, bà cho người treo mành theo quy tắc, mành cũng cuốn lên cao, chính mình ngồi dưới mành, nâng mắt kính Tây phương, tỉ mỉ thêu hoa.
Người hầu bên cạnh thấy có người tiến vào, giòn tiếng báo lão Phật gia: “Ngài xem, Anh Minh cô nương tới rồi.”
Thái hoàng Thái hậu nâng mắt nhìn, Anh Minh bước lên thảm, quỳ xuống cung kính dập đầu: “Nô tỳ Anh Minh thỉnh an Thái hoàng Thái hậu.”
Thái hoàng Thái hậu cười nói miễn lễ, tự mình đứng dậy đỡ nàng. Liếc mắt đánh giá, cô nương trẻ tuổi, khuôn mặt sáng sủa, vẻ đẹp thanh tú và linh động này không thơ văn nào có thể miêu tả chính xác.
“Thật tốt.” Thái hoàng Thái hậu nói, lôi kéo nàng ngồi xuống giường sưởi: “Lần trước ngươi tiến cung ta vừa thấy đã thích. Khi đó ngại nhiều người, chúng ta chưa nói chuyện được mấy câu, hôm nay nhìn lại càng thấy vừa ý. Hôm qua Đổng Phúc Tường vào đáp lời, nói cô nương đồng ý tiến cung bầu bạn giải khuây với ta. Khi đó ta liền nghĩ bảo một người trẻ tuổi bầu bạn với một lão bà bà chắc sẽ khiến ngươi buồn chán muốn chết.” Bà ta lại cố ý hỏi lại một lần: “Ngươi thật sự đồng ý vào cung hay là tên nô tài Đổng Phúc Tường này dỗ ta vui nên lừa ngươi vào cung?”
Thái hoàng Thái hậu không phải người rảnh rỗi nhàm chán bày trò cười cho ngươi. Mỗi một câu của bà ta đều có thâm ý, ngươi đều phải cẩn thận lắng nghe, bỏ tâm tư để ứng đối. Lúc ấy Đổng Phúc Tường tới cửa hoàn toàn không nói rõ đây là chủ ý của Thái hoàng Thái hậu, hắn chỉ nói một câu “Theo nô tài thấy”. Giữa những câu chữ đều là cá nhân hắn suy tính cho buồn vui của lão Phật gia. Bất kể tiến cung đến tột cùng là ý của Lão phật gia hay do Đổng Phúc Tường đoán bừa ý trên, nếu có thể làm Lão phật gia vui mừng thì đều là chính xác.
Anh Minh cụp mi rũ mắt nói: “Thưa Lão phật gia, hôm qua Đổng công công thay Lão phật gia đến hỏi thăm nô tỳ, cả nhà nô tỳ vô cùng cảm động với Lão phật gia. Nô tỳ là nữ tử không giống nam tử có thể đền đáp triều đình, chỉ có thể dốc hết tâm tư tiến cung hầu hạ Lão phật gia. Nô tỳ là kẻ hèn mọn, đầu óc cũng không nhanh nhẹn, nếu Lão phật gia không chê thì hãy cho nô tỳ ở lại. Đại ân của Lão phật gia, nô tỳ có tan xương nát thịt cũng hết lòng báo đáp.”
Nói lời phải hay, càng hay càng tốt. Làm tôi tớ hầu hạ người ta, còn phải khấu tạ ân điển, kỳ thật nói ra thật trái lương tâm. Nhưng có cách gì chứ, muốn sống phải cam chịu. Vào đến nơi này rồi, rốt cuộc không ra được, nơi này cao thấp giàu nghèo phân rất rõ ràng, hiện giờ nàng chỉ có thể ôm chặt đùi Thái hoàng Thái hậu thì từ nay về sau mới có thể sống thư thái.
Nhưng Thái hoàng Thái hậu là người thế nào chứ, lời nịnh bợ của ngươi chẳng lẽ bà nghe không biết. Nhưng bà ta không tức giận, sắc mặt như thường: “Trên đời này ngoại trừ những kẻ lòng dạ cao một lòng muốn làm nương nương thì chẳng ai muốn tiến cung cả. Ngươi là đứa trẻ lanh lẹ, không học được dáng vẻ kia của người ta, về sau ở trước mặt ta cũng không cần làm khó chính mình. Lúc trước tổ mẫu đã mất của ngươi thường tiến cung xoa bài cho ta, mỗi lần bà ấy tới ta đều có thể thắng Thái hậu thêm chút bạc. Về sau bà ấy không còn nữa, ta không thể nào bốc được bài đẹp nữa, bọn họ đều cố ý thua ta, lâu dài cũng không thú vị. Hiện tại ngươi tới rồi, lòng ta thực sự rất vui, ngươi không cần coi ta là Thái hoàng Thái hậu, cứ coi ta giống như tổ mẫu, nói chuyện với ta, như vậy chẳng phải càng thân thiết?”
Thái hoàng Thái hậu nói lời khách khí, đương nhiên ngươi không thể xem là thật. Anh Minh nghe xong vội vàng đứng dậy, cũng không biết nói gì cho phải. Lúc này lại bộc bạch một phen thì đó là thành thật dư thừa, còn không bằng giả thành thật, giả chất phác. Nàng cứ như thế đỏ mặt hành lễ, nói: “Tuân lệnh Lão phật gia.”
“Tới đây, đừng đứng, tới bên cạnh ta.” Thái hoàng Thái hậu cười kéo nàng qua: “Lúc trước Phúc tấn của Tiết Công gia đã nói với ta năm trước ngươi đã hứa hôn với Hải tam gia, có chuyện này không?
Anh Minh nói vâng: “Đã qua tiểu định, vốn định năm nay thành hôn. Nhưng Trắc phúc tấn nhà nô tỳ cân nhắc một thời gian, nói Hải tam gia thường công cán bên ngoài, chỉ sợ về sau không trông nom được trong nhà. Cứ lo tính mãi, rốt cuộc hai ngày trước đã thoái hôn rồi ạ.”
Nàng nói xong tay nắm đấm, trong lòng như nhỏ máu. Nhưng không nói như vậy lại sợ liên lụy Hải gia, chi bằng phủi thật sạch, từ nay về sau nàng có chuyện gì cũng không đến mức liên lụy bọn họ.
Thái hoàng Thái hậu a một tiếng, tựa như thực lòng thương tiếc cho nàng, lại nói tốt: “Làm mẫu thân chẳng có ai không thương con. Nếu thật sự không thích hợp, vậy cố ép uổng cũng không tốt. Mẫu thân ngươi là người quyết đoán, không ít hôn nhân là do trưởng bối trong nhà hàm hồ hại cả đời đứa nhỏ. Ngươi cũng không cần sốt ruột, đã tới bên cạnh ta chắc chắn ta sẽ làm chủ, tương lai tìm cho ngươi một nhà chồng tốt.”
Cái gọi là nhà chồng tốt chính là Hoàng đế nhỉ! Nếu nói tốt, trên đời này đúng là không có gì tốt hơn kết thân với nhà Đế vương. Nhưng nàng tự giác không có ý nghĩ lớn như vậy, cũng tuyệt đối không vọng tưởng mang cái mũ lớn như thế.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh mang mỹ nhân quyền [1] tới, Anh Minh cười nhận lấy, quỳ gối chân bước lên đấm chân cho Thái hoàng Thái hậu, lại nói: “Lão phật gia thích nô tỳ nên mới giữ nô tỳ trong cung. Nô tỳ còn muốn hầu hạ Lão phật gia thêm mấy năm, hôn sự với nô tỳ cũng không quan trọng. Nô tỳ cứ thế hầu hạ Lão phật gia, mùa hè quạt cho Lão phật gia, mùa đông làm ấm chân cho Lão phật gia. Chỉ cần Lão phật gia không chê nô tỳ, nô tỳ vẫn sẽ ở Từ Ninh cung làm việc, cũng tiện đi theo Lão phật gia học những thứ bên ngoài không học được.”
[1] Mỹ nhân quyền: cây gậy đấm bóp.
Nàng cân nhắc cẩn thận từng câu từng chữ, tất nhiên Lão phật gia nghe thấy cũng mười phần lọt tai. Người lớn tuổi ít nhiều không còn phân định rõ ràng như lúc còn trẻ, có khi cũng thích hồ đồ hưởng thụ, nghe lời ngon ngọt của bọn nhỏ, trong lòng cũng vui sướng.
Rũ mắt nhìn một cái, bà rất có ánh mắt, không có nuôi dưỡng đến ngơ ngác như những người già khác, chỉ chờ người khác đến hầu hạ bà. Nàng ấy vung mỹ nhân quyền lên, cổ tay tinh tế từ từ đong đưa, từng chút một gắng sức gõ, tay nghề không thể so với cung nữ chuyên đấm chân. Chỉ là thật đáng tiếc, cho nàng ấy tiến cung xuất phát từ suy tính chính trị, nếu vất bỏ những cái đó, nàng ấy đúng là lựa chọn không tồi cho vị trí kế Hậu.
Thái hoàng Thái hậu đưa tay khẽ vuốt tóc nàng: “Thật là đứa trẻ ngoan, ngươi có phần tâm tư này ta rất vui.” Bà ta lại quay đầu căn dặn tinh kỳ ma ma[2] trước mặt: “Mễ Tống, Vạn tuế gia có thời gian ở lại dùng bữa không? Lát nữa ngươi tới Dưỡng Tâm điện nhìn một cái, truyền lời của ta, nói chính vụ quan trọng cũng phải giữ gìn thân thể. Hôm nay bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị rượu và thức ăn, mời Vạn tuế gia tới Từ Ninh cung dùng bữa, còn có Thái hậu và Quý thái phi cũng mời đến đây đi. Thanh Bình thự mới huấn luyện được mấy ca nhi hát rất hay, gọi hai người đến hát “Nghê thường trung tự”, ta thích nghe bài đó.” Thái hoàng Thái hậu suy nghĩ, vui mừng vỗ tay : “Như thế là đầy đủ hết, mọi người quây quần bên nhau ăn một bữa tiệc gia đình, thật là náo nhiệt.”
[2] Tinh kỳ ma ma: ma ma phụ trách trông nom các A ca hoặc Cách cách, cũng phụ trách đời sống hàng ngày và việc giáo dục lễ nghi; địa vị khá cao, lương bổng cũng nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
32 chương