Buổi tối. Yến tiệc cung đình. Hoàng đế tươi cười ngồi ở phía trên, bên dưới là chỗ ngồi của các Hoàng tử. “Cung yến lần này để nghênh đón Ngạo nhi và Tường nhi trở về, trẫm mời hai con một chén trước.” Hoàng đế cười nói, sau đó uống cạn chén rượu. Bắc Thần Ngạo vẫn không động tĩnh, dường như không nghe thấy lời của Hoàng đế, không khí xung quanh trong nháy mắt lạnh băng, lúc này, Bắc Thần Tường vội vàng ra mặt hóa giải lúng túng, ngửa đầu uống cạn hai chén rượu. Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám nói gì, Hoàng hậu cũng vội vàng mở miệng, “Ngạo nhi, mấy năm nay con như thế nào? Mẫu hậu rất nhớ con.” “Xem ra mẫu hậu không từng đặt hài nhi trong lòng, nếu không sao lại hỏi loại vấn đề này?” Bắc Thần Ngạo cười lạnh một tiếng, tự mình rót một chén rượu uống. Sắc mặt Hoàng hậu thoáng thay đổi, lúng túng không biết nên nói cái gì, nhất thời không khí lại trở nên lúng túng vì câu nói của Bắc Thần Ngạo. Ánh mắt Tô Duyệt Duyệt đảo qua nhìn Bắc Thần Ngạo, dù sao Hoàng đế và Hoàng hậu cũng là cha mẹ hắn, sao lại dùng thái độ đấy đối đãi bọn họ? “Có phải Lục hoàng tử quá đáng không? Nói thế nào thì ngươi cũng không nên dùng thái độ này để trả lời cha mẹ mình.” Tô Duyệt Duyệt trợn mắt nhìn hắn, mở miệng nói. Từ nhỏ Tô Duyệt Duyệt đã không có cha mẹ, một thân một mình lớn lên ở cô nhi viện, cho nên từ trước tới nay nàng đều rất khao khát tình yêu của cha mẹ. Chỉ nhìn thấy đứa con nào tỏ ra bất hiếu với cha mẹ, nàng lại không nhịn được muốn mắng một trận, đúng lúc này… Bắc Thần Hàn lôi kéo vạt áo của Tô Duyệt Duyệt, nhỏ giọng nói, “Ngươi không biết chuyện gì cả, im lặng đi.” Nàng quay sang trợn mắt nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa. “Thái tử phi cảm thấy bổn vương nên đối xử với bọn họ như nào? Ngươi nói thử xem…” Bắc Thần Ngạo nhếch miệng, nhìn nàng hỏi. “Ngươi cũng nên…” Tô Duyệt Duyệt không nhịn được, bật thốt lên, lại bị Hoàng hậu chặn lại. “Tô Duyệt Duyệt, đủ rồi, chuyện của chúng ta không cần ngươi xen vào.” Sắc mặt Hoàng hậu khó coi, nhìn nàng chằm chằm. Tô Duyệt Duyệt nhún vai một cái, gật đầu bày tỏ nàng không tham gia nữa, nếu người ta không cảm kích, việc gì nàng phải mặt nóng dán mông lạnh. Cứ như vậy, cung yến dưới không khí quỷ dị này mà tiến hành. Hoàng hậu đột nhiên nhìn Tô Duyệt Duyệt một cái, sau đó phân phó Lý ma ma ở bên cạnh, chỉ thấy chủ tớ hai người nở nụ cười gian một lần nữa. Không lâu sau, cung nữ mang lên một chiếc hộp gỗ, Bắc Thần Hàn thấy đó là chiếc hộp gỗ hắn dâng lên cho Hoàng đế ngày hôm nay, hắn không biến vì sao Hoàng hậu lại muốn mang hộp gỗ kia ra. “Bổn cung nghe nói đây là lễ vật Thái tử dâng lên muốn tặng cho Hoàng thượng, có thể phiền Thái tử phi tự tay mở ra đưa lên tỏ lòng thánh kính với Hoàng thượng không?” Hoàng hậu cười đầy ẩn ý nhìn Tô Duyệt Duyệt, trong mắt lại thoáng qua tia lạnh lẽo. Hoàng hậu vẫn canh cánh trong lòng chuyện sáng nay bị Tô Duyệt Duyệt giễu cợt trước nhiều người, bà ta không cam lòng cứ để yên như vậy, đường đường là mẫu nghi thiên hạ, lại có thể ở trước mặt nhiều người như thế làm trò cười, bà ta cũng muốn cho Tô Duyệt Duyệt cảm giác trước mặt nhiều người làm trò hề là như nào. “Này, anh đẹp trai, ngươi tặng vật gì thế?” Tô Duyệt Duyệt tò mò hỏi Bắc Thần Hàn. “Một khối ngọc bội, bổn cung cũng không biết Hoàng hậu định làm gì?” Hắn nghi hoặc nhìn hộp gỗ kia, chỉ cảm thấy sẽ có vấn đề gì đó. Ánh mắt Hoàng đế sáng lên, nhìn Tô Duyệt Duyệt cười nói, “Duyệt Duyệt, ngươi thay Hàn nhi mở lễ vật cho trẫm xem một chút.” Sau khi nói xong, ánh mắt Hoàng đế trở nên phức tạp nhìn Tô Duyệt Duyệt chậm rãi đi tới, đáy lòng như đang mong đợi điều gì đó. Mọi người vô cùng hiếu kỳ trong hộp kia chứa cái gì, tất cả ánh mắt mọi người đều hướng tới người Tô Duyệt Duyệt, mà Hoàng hậu khẽ cười một cái rất nhanh, nhưng nụ cười kia đã bị Bắc Thần Hàn nhìn thấy, hắn đang muốn đứng lên ngăn lại nhưng không kịp rồi. Tô Duyệt Duyệt mở hộp gỗ ra, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, sau đó hoảng sợ hét chói tai. “A… Rắn! Chuột! A…” Nàng hoảng sợ ném cả cái hộp gỗ lên người Hoàng hậu. Bắc Thần Hàn vội vàng chạy đến bên người Tô Duyệt Duyệt, muốn trấn an cảm xúc của nàng, chính hắn cũng không hiểu, trong hộp gỗ tại sao lại có thể có rắn và chuột. Quỷ dị là lần này Hoàng hậu lại không như lúc trước la hét ầm ỹ, mà trực tiếp cầm rắn và chuột trên tay, bộ mặt đắc ý nhìn Tô Duyệt Duyệt. Bà ta hài lòng nhìn mọi người đang nghị luận âm thầm, sau nhìn vẻ mặt của Tô Duyệt Duyệt, khuôn mặt bà ta lại tươi cười. “Thái tử phi, ngươi có cần sợ đến vậy không? Thật là thất thố.” Hoàng hậu khinh bỉ nhìn nàng nói. Sắc mặt Tô Duyệt Duyệt trắng bệch nhìn hai con vật trên tay Hoàng hâu, giọng nói run rẩy, “Chẳng… Chẳng lẽ ngươi… Ngươi không sợ con rắn và con chuột đó sao?” Ánh mắt Lãnh Phức Hương và Bắc Thần Ngạo thoáng qua sự nghi ngờ, không phải buổi sáng ngay cả rắn Tô Duyệt Duyệt cũng dám chơi, sao giờ phút này lại bị dọa như mèo bệnh thế kia? Hoàng hậu không chút sợ hãi đưa tay bóp bóp hai con vật kia, lớn tiếng nói, “Chẳng qua là hai con động vật thôi, có cần phải sợ như vậy không? Nhìn sự thất thố kia của ngươi, thật là một chút quy củ cũng không có.” Tiếng nói nghị luận càng lúc càng lớn, Hoàng hậu càng đắc ý hơn, chẳng qua là… Ánh mắt Tô Duyệt Duyệt chuyển chuyển, tỏ vẻ kinh ngạc lần nữa, “Hoàng hậu nương nương thật dũng cảm nha, ta ngay cả hai con đã chết cũng sợ hãi, không ngờ Hoàng hậu lại có thể không sợ hai con vẫn còn sống kia.” Vừa nói nàng vừa đung đưa đung đưa con rắn và con chuột đã chết trước mặt Hoàng hậu. Nhất thời, Hoàng hậu ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc nhìn rắn và chuột không nhúc nhích trên tay Tô Duyệt Duyệt. “Sao trên tay ngươi lại có chuột chết? Trên tay bổn cung mới là…” Bà ta chuyển tầm mắt lên tay của mình. Chỉ thấy con rắn kia đang khè khè lưỡi cùng với con chuột đang vùng vẫy, dường như kháng nghị bàn tay bóp quá chặt. “A…” Tiếng hét thảm thiết của Hoàng hậu vang vọng cả bầu trời đêm. Con chuột bị bà ta ném mạnh ra xa, nhưng rắn lại quấn chặt ở cổ tay như dính chặt vào, mà cũng như muốn lè lưỡi liếm khuôn mặt già nua kia. “A… Người đâu! Nhanh lên một chút lấy nó ra!” Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, không quan tâm giữ hình tượng nữa, trực tiếp nhảy loi choi trước mặt mọi người, giống như ác quỷ nhập vào người, điên cuồng nhảy lên nhảy xuống. Hoàng đế không nhìn được trợn mắt nhìn Hoàng hậu đang mất hết lý trí, lớn tiếng nói, “Người đâu! Giúp Hoàng hậu mang rắn xuống.” Tô Duyệt Duyệt cười híp mắt nhìn Hoàng hậu vẫn còn hoảng sợ ngồi xuống chỗ ngồi, trong mắt sáng lên tia tinh ranh, sau đó đi tới cạnh an ủi bà ta. “Hoàng hậu nương nương, thì ra ngươi thấy ta thất thố không được hoàn hảo, nên đã tự mình làm mẫu cho ta phải không?” Tô Duyệt Duyệt cười rất vô hại với bà ta. “Ngươi…” Sắc mặt Hoàng hậu trở nên rất khó coi, phát hiện phía dưới rất nhiều người che miệng cười, bà ta nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt, đáng giận, rõ ràng là muốn để Tô Duyệt Duyệt mất mặt nhưng không nghĩ tới mình lại bị cắn ngược lại.