Tú bà chạy ra ngoài một lần nữa, lát sau lại quay lại, rồi lại chạy ra ngoài, rồi quay lại… “Cô nương, vị công tử kia đã ra giá hai vạn hai ngàn lượng, cô nương có muốn tiếp tục ra giá hay không?” Tú bà đã nghẹn cười đến nội thương rồi, hai vạn hai ngàn lượng nha, như thế không biết thanh lâu phải buôn bán mất bao lâu mới được từng đấy chứ! “Hai vạn hai, Duyệt Duyệt, ngươi không muốn thêm nữa chứ?” Bắc Thần Liệt giữ bàn tay nhỏ bé của nàng. Ánh mắt tú bà lóe sáng, dường như mong đợi Tô Duyệt Duyệt ra giá. Khóe miệng Tô Duyệt Duyệt nhếch lên, búng tay cười nói, “Ngu ngốc mới dùng hai vạn hai đi mua đêm đầu tiên của một hoa khôi, bổn cô nương dùng năm trăm lượng cũng thấy nhiều rồi, không nghĩ tới có người ngu ngốc hơn thế, không đùa hắn làm một chút thì làm sao vui? Nếu hắn nhiều tiền, thì cho hắn tiêu tốn thêm đi.” Tô Duyệt Duyệt đưa tờ giấy vừa mới viết xong cho tú bà đang kinh ngạc, “Cái này, giao cho vị công tử kia, bổn cô nương chúc hắn khai bao vui vẻ.” “Duyệt Duyệt, thì ra là ngươi cố ý.” Rốt cuộc Bắc Thần Liệt thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Tô Duyệt Duyệt sẽ chiến đấu tới cùng với người kia chứ. Tô Duyệt Duyệt cười ha ha nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy ta giống người ngu ngốc lắm sao? Năm trăm lượng đã là giá trị lớn nhất của một hoa khôi rồi. Bệnh thần kinh mới lấy giá cao hơn mua hoa khôi đó.” Một gian phòng khác, hai người ngu ngốc đang ngồi. Nam tử áo trắng áo lẳng lặng ngồi thưởng thức rượu, đang mong đợi cô nương kia sẽ ra giá tiếp như nào. “Lục ca, hai vạn hai ngàn lượng? Rốt cuộc huynh đang nghĩ gì?” Nam tử áo lam vô cùng bất mãn, trợn mắt nhìn hoa khôi một cái. “Thất đệ, vốn ta cũng không quan tâm, chỉ là một hoa khôi mà thôi, nhưng tú bà vừa nói, đối phương là một cô nương, còn là cô nương mang trượng phu của mình tới. Người thú vị như vậy, dùng hai vạn hai ngàn lượng trêu chọc nàng cũng thỏa đáng.” Nam tử áo trắng tươi cười nói. Vân Sương nghe được lý do chân chính của nam tử, nhất thời sắc mặt ảm đạm, nàng vốn tưởng công tử này thích mình, không muốn nhường mình cho người khác, cho nên mới ra giá cao lưu nàng lại, không nghĩ tới là chỉ muốn mua vui. “Thì ra là như vậy. Đúng, một cô nương như vậy thật khiến đệ cũng tò mò, rất muốn nhìn nàng một cái.” Nam tử áo lam bừng tỉnh đại ngộ. Lúc này, tú bà tươi cười đi vào. Nam tử áo trắng vội mở miệng hỏi, “Như thế nào? Vị cô nương kia muốn ra giá bao nhiêu?” Chịu đưa ra giá hai vạn hai, nhất định là kẻ ngu, không biết nàng ấy có ngu ngốc như hắn suy nghĩ không? Sắc mặt tú bà lúng túng, cười nói: “À, vị cô nương kia không ra giá, cho nên công tử thắng rồi.” Tú bà nghĩ thầm, mặc dù không thể kiếm nhiều hơn nữa, nhưng hai vạn hai là quá đủ rồi. “Cái gì? Không ra giá?” Nam tử áo trắng buồn bực. Mới vừa rồi nàng ấy tỏ vẻ bắt buộc phải mua được, sao giờ lại dễ dàng rút lui như thế? “Vị cô nương kia nhờ ta đưa tờ giấy này.” Nam tử áo trắng vội vàng cầm lấy tờ giấy, mở ra đọc, trong nháy mắt sắc mặt khó coi. “Viết cái gì? Cho đệ xem với.” Nam tử áo lam cầm lấy tờ giấy kia, đọc được những hàng chữ lớn. Người mà bỏ ra hai vạn hai là kẻ ngu, bổn cô nương không chơi với ngươi nữa. Đây coi như một chút dạy dỗ, lần sau nhớ đừng giành đồ với nữ nhân. Ngu ngốc! ​Phía sau tờ giấy còn vẽ hình ‘đống phân’. Nam tử áo lam không nhịn được bật cười, ‘Thì ra là nàng cố ý! Xem ra nàng cũng không phải một người không biết suy nghĩ. Lần này huynh tốn quá nhiều tiền rồi.” Sắc mặt nam tử áo trắng trầm xuống, cầm chén rượu trên bàn một hơi uống cạn, đột nhiên đứng lên, “Ta cũng muốn nhìn một chút, nữ nhân như nào mà dám mắng ta là ngu ngốc.” Sau khi hắn nói xong, nhìn tú bà, tú bà lập tức gật đầu đi trước dẫn đường tới gian phòng của Tô Duyệt Duyệt, nam tử áo lam tràn ngập tò mò đi theo sau. Hai người vừa đi tới gian phòng kia thì mở cửa đi thẳng vào, hai người bên trong cũng nhìn sang, trên mặt bốn người đều hiện sự kinh ngạc. “Tô Duyệt Duyệt!” Nam tử áo trắng trợn to hai mắt. “Uyên Ương… Ngô ngô…” Tô Duyệt Duyệt cũng kinh ngạc gọi tên của hắn, đột nhiên bị hắn che lại chiếc miệng nhỏ nhắn. Bắc Thần Liệt cũng kinh ngạc mở miệng hỏi, “Lục đệ, Thất đệ? Sao các ngươi lại ở đây?” Trước mắt hai người chính là Lục hoàng tử Bắc Thần Ngạo và Thất hoàng tử Bắc Thần Tường, bởi vì Lục hoàng tử và Thất hoàng tử đều được Hoàng đế đưa ra bên ngoài, nên rất ít khi trở lại kinh thành, cũng ít quay về hoàng cung. Tô Duyệt Duyệt nghe thấy lời của Bắc Thần Liệt, nhất thời kinh ngạc, không tin được Uyên Ương Hồ Điệp là một hoàng tử. Trời ạ! Nếu hắn là một hoàng tử, sao lại đi làm hái hoa tặc? Hơn nữa hắn biết rõ nàng là tẩu tử của hắn, mà cũng dám lẻn vào phủ Thái tử mang nàng đi? “Lục đệ, đệ biết Duyệt Duyệt à? Ta nhớ, từ nhỏ tới lớn đệ chưa từng gặp nàng mà, sao biết được?” Bắc Thần Liệt nghi hoặc nhìn hai người. Bắc Thần Ngạo không biến sắc nói, “Nhị hoàng huynh cứ trò chuyện với Thất đệ trước, ta có việc tìm nàng.” Sau khi nói xong, trực tiếp kéo cánh tay Tô Duyệt Duyệt, hai người đi ra ngoài. Khi Bắc Thần Ngạo đi ra phía sau, xoay người lại buông Tô Duyệt Duyệt ra, “Tô Duyệt Duyệt, không nghĩ tới gặp ngươi ở đây, càng không nghĩ tới nữ nhân cạnh tranh với ta là ngươi.” Tô Duyệt Duyệt nhún vai, “Ta cũng không biết Uyên Ương Hồ Điệp sẽ tới kỹ viện, không phải ngươi luôn thích xử nữ sao? Còn có, sao ngươi lại là hoàng tử vậy?” “Ngươi không cần quan tâm, nhớ không được tiết lộ ta là Uyên Ương Hồ Điệp với mọi người, có nghe rõ không?” Bắc Thần Ngạo nhíu mày, cảnh cáo nàng. “Tại sao? Ngươi rất kỳ lạ, làm người tốt không làm lại đi làm hái hoa tặc. Còn có, ngươi biết rõ ta là hoàng tẩu của ngươi, tại sao còn bắt ta? Ngươi có thù oán với Thái tử gia sao?” Tô Duyệt Duyệt nghi hoặc hỏi hắn. Thân hình cao lớn của Bắc Thần Ngạo ép Tô Duyệt Duyệt vào góc, ngón tay giữ cằm nàng, “Không cần quan tâm, nhớ điều này, đừng có mà tiết lộ thân phận của ta, nếu không ngươi chết sẽ rất thảm.” Tròng mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua một tia phức tạp, nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng gật đầu đáp ứng. “Thế được rồi, ta thích nữ nhân ngoan ngoãn.” Khóe miệng Bắc Thần Ngạo cong thành nụ cười lạnh, nhẹ nhàng chạm vào miệng nàng. Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc, nam nhân này vừa mới hôn trộm nàng, nhưng hắn rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao giờ phút này cảm thấy hắn như một con dã thú nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận chọc giận hắn sẽ chết rất thảm. Rốt cuộc hắn và Bắc Thần Hàn có thù oán gì sao? Nhưng thái độ vừa rồi của Bắc Thần Liệt hình như không có vấn đề, rốt cuộc là tại sao chứ? Bắc Thần Ngạo buông cằm của nàng ra, đôi môi cong lên thành nụ cười đẹp mắt, sau đó xoay người trở về gian phòng, mà Tô Duyệt Duyệt nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy có gì đó cô độc, khiến nghi ngờ của nàng càng lớn hơn. Hắn rốt cuộc là một nam nhân như thế nào? Tại sao lại trở thành Uyên Ương Hồ Điệp. Mà sao trong hơi thở của hắn khiến nàng cảm thấy, hắn còn nguy hiểm hơn cả Bắc Thần Hàn. Đêm khuya thanh vắng. Trước cửa phủ Thái tử. Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, Bắc Thần Liệt cẩn thận đỡ Tô Duyệt Duyệt đang say đến không biết trời đất xuống. Tửu lượng của Tô Duyệt Duyệt không tốt lắm, lại cùng mấy người bọn hắn uống rượu, nếu không phải hắn ngăn cản, sợ rằng nữ nhân này đã sớm hôn mê rồi. “Ta còn muốn uống rượu. Tới… Cạn một chén, đại gia tối nay rất vui… Hắc hắc.” Tô Duyệt Duyệt say đỏ bừng mặt, như quỷ rống kêu lên. Trên trán Bắc Thần Liệt đầy vạch đen, đột nhiên thấy Tô Duyệt Duyệt lui về sau, sợ nàng ngã vội vàng kéo lại, mà Tô Duyệt Duyệt cứ như vậy lao vào trong ngực hắn. “Rượu… Ta muốn uống rươu…” Nàng say mịt mù ngẩng đầu nói với hắn. Bắc Thần Liệt cúi đầu đúng lúc thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng, ánh mắt lóe lên một cái, tầm mắt hắn chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng lại trước cái miệng non mềm nhỏ nhắn. Miệng kia không ngừng mở ra khép lại, hắn không kìm được cúi đầu, lúc hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, đột nhiên… “Nhị đệ, đệ đang làm cái gì?” Không biết Bắc Thần Hàn đã đứng ở cửa từ lúc nào, gương mặt của hắn tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm hai người.