Thái Tử Phi Rắc Rối
Chương 26
Ta không lạ gì cái cảnh tiếp đón của đại tướng quân phủ với khách khứa luôn là lạnh nhạt hờ hững, không có chuyện gia nhân sếp ngay ngắn hai hàng chào đón tận cổng, càng không có chuyện chủ nhân mặt mũi tươi rói tất tả đi ra hoan nghênh. Lần trước ghé thăm đã lãnh giáo đủ sự hời hợt rồi, khi đó thậm chí chưa có chuyện xích mích tranh cãi ỏm tỏi về hôn ước. Hiện tại sau gần hai năm trời trên triều đấu đá ngoài triều cười nói vui vẻ bằng mặt mà không bằng lòng, ta cũng chẳng mong chờ gì thái độ niềm nở từ họ. Nhưng vừa bước chân vào ta cảm thấy là lạ cái cảnh nhốn nháo chạy toán loạn của gia nhân trong phủ, chẳng có sự quy củ ngăn nắp như lần trước ghé qua. Nhiều người chạy về hướng sau hậu viện, vẻ mặt ai nấy lộ vẻ hốt hoảng lo ngại.
- Nhanh lên, nhanh lên khéo tiểu thư nguy mất.
Tiểu thư? Tiểu thư nào vậy? Như Ý có chuyện gì không ổn ư? Tim ta bỗng nhiên đập loạn xạ, một nỗi lo lắng bất ngờ trào lên. Nàng vừa trở về đã xảy ra chuyện gì rồi. Ta chẳng kịp suy nghĩ gì thêm phi thân hướng hậu viện theo dòng người đang thi nhau nhào về đó. Ta vừa đáp chân xuống mặt đất cảnh tượng đập vào mắt đầu tiên là lục y nữ tử đang đứng trên lan can đình viện cạnh hồ nước đang chuẩn bị nhảy xuống. Ta không nhìn thấy mặt nàng nhưng bóng dáng mảnh mai, nhỏ nhắn đó khiến ta chắc chắn nàng là Như Ý. Ta điếng người nhìn nàng đứng chông chênh tại vị trí quá nguy hiểm đó, chuẩn bị bay qua kéo nàng lại thì có tiếng hét thất thanh của một nữ nhân khiến nàng dừng lại động tác.
- Như Ý không được con, có gì từ từ nói con không được làm liều.
- Như Ý.
- Thánh nữ.
Thêm một đám người giờ này mới chạy tới, nhìn mặt mũi ai nấy đều thất sắc xanh lè như tàu lá. Đình viện cạnh hồ nước giờ đây người đông như kiến nhưng ai nấy đều đứng rất cách xa nàng, nếu nàng nhất định nhảy xuống chỉ sợ không ai xông tới kịp. Như Ý thể chất yếu ớt, không biết bơi lại không chịu được nước lạnh, lần trước vừa rơi xuống đã được vớt lên nhưng cũng nằm ủ bệnh rũ rượi tưởng xém chết đến nơi. Bây giờ mà nhảy xuống đó thì không biết sẽ xảy ra hậu quả tệ hại cỡ nào.
- Tránh xa con ra, không ai được tới đây, tiến thêm một bước là con nhảy xuống. Không thì con tự cắt cổ mình rồi nhảy xuống đó.
Nàng rút một con dao sắc lẻm ra kề vào cổ mình hét lên. Trong mắt nàng chứa đựng sự bàng hoàng hoảng hốt cực độ, tay run lẩy bẩy, con dao trong tay nàng dưới ánh mặt trời ánh lên sắc xanh rờn rợn. Không ai dám bước lên, cũng không ai dám mở miệng nói câu nào sợ nàng giật mình mà làm tổn thương thân thể. Nước mắt nàng lã chã rơi, giọng nói hổn hển nghẹn ngào bi ai vô cùng.
- Mẫu thân, con không thành thân đâu, con không muốn. Nếu con nhất định phải gả cho thái tử thì hôm nay con đành bỏ mạng. Phụ mẫu, ca ca thứ cho Như Ý bất hiếu làm buồn lòng mọi người.
- Không được Như Ý. Con bình tĩnh nghe lời mẫu thân nói đã, con buông dao xuống đi nguy hiểm lắm.
- Như Ý nghe lời mẫu thân đi, con bỏ dao xuống chuyện hôn ước đó phụ thân sẽ tìm cách giúp con.
- Muội muội, đừng có manh động gì nha, muội bỏ dao xuống muội muốn gì ca ca sẽ giúp muội.
Chiêu Văn gia ai nấy cũng khẩn trương hết lời khuyên căn. Ta đứng ngoài nghe mà não hết cả ruột nàng vì cớ gì phản ứng tiêu cực như vậy. Ta thật sự không muốn đào sâu tìm hiểu nguyên do, ta chăm chú nhìn nàng không bỏ sót một cử động nhỏ. Hy vọng phụ mẫu và các ca ca của nàng trong lúc nói chuyện khiến nàng không đề phòng sẽ tìm cách cứu nàng khỏi con dao chết tiệt đó. Nhìn ánh xanh từ lưỡi dao phát ra ta biết nàng chỉ cần sơ sẩy một chút thôi con dao sắc lẻm đó cũng đủ gây nên thương tích.
- Huynh không được động đậy.
Ta thấy đại ca của nàng khẽ nhún ngón tay, ta đoán hắn định bắn ám khí đánh rơi con dao kia nhưng bị nàng phát hiện.
- Ai dám động thủ gì con sẽ…
Nàng ấn sâu con dao vào cổ một dòng máu tươi trào ra. Ta nhìn cảnh đó mà lòng đau nhói, nàng không phải hù dọa chơi nhất định phải làm tổn thương chính mình. Nàng sống chết cũng muốn hủy hôn ước với ta, Như Ý nàng là người đầu tiên muốn bắt đầu hôn sự này mà. Nàng khơi mào mọi sự rồi lại muốn ta thay nàng là người chấm dứt nó sao?
- Như Ý.
- Ngươi là ai? Tránh ra không được bước tới đây.
Ta quyết định lên tiếng không thể đứng ngoài cuộc mãi được. Ta sợ nàng cứ đứng đó mà dằng co trong khi vết thương trên cổ máu vẫn chảy ròng ròng thì sẽ chết vì mất máu. Nàng liếc mắt về phía ta khi nghe gọi tên mình. Ánh mắt đen láy của nàng trong khoảnh khắc lóe lên sự khó chịu, ta chắc chắn thế.
- Nàng buông dao xuống đi. Cổ nàng chảy máu nhiều lắm rồi cần phải trị thương ngay.
- Điện hạ.
Người của Chiêu Văn gia bấy giờ mới để ý đến sự hiện diện của ta. Họ hướng về ta với ánh mắt cầu khẩn. Ta biết họ muốn gì, họ van xin ta buông tay. Ta nhìn họ rồi quay lại nhìn Như Ý. Nàng bây giờ đã buông dao ngồi phịch xuống lan can khóc nức nở. Cái cảnh tượng lúc này ta chỉ có thể mô tả bằng hai chữ gượng gạo. Một nữ tử xinh đẹp khóc nức nở, mọi người nhìn nàng ái ngại rồi quay lại nhìn ta như cầu xin sự ban phước. Tiếng khóc thê lương, mọi ánh nhìn tập trung phía ta thì hết sức “ai oán buộc tội” như muốn ép ta phải có cảm giác mình vừa làm việc gì xấu xa lắm thì mới vừa lòng.
- Như Ý, ta xem vết thương giúp nàng.
- Ngài tránh xa ta ra.
Nàng đẩy ta ra khi ta tiến lại gần. Gia nhân trong phủ lúc này đã mời đại phu đến rẽ đám người đang xúm đông xúm đỏ quanh nàng. Mẫu thân của nàng nức nở muốn ngất đi, những người khác thì rầu rĩ.
- Không, ta không trị thương.
- Nàng ngoan nào, cổ nàng chảy máu nhiều lắm, nàng không đau sao?
- Buông tay.
Nàng đẩy tay lão đại phu thật mạnh rồi ngất xỉu. Nhiều người hô gọi tên nàng vang lên ầm ĩ, ai cũng xấn tới trước muốn xem xét nàng ra sao rồi.
- Lui ra dùm, đừng chen lấn để ta trị thương cho vị tiểu thư này.
- Nữ nhi của ta không sao chứ? Sao nó lại ngất xỉu?
- Phu nhân yên tâm nàng chỉ là nhất thời xúc động không vấn đề gì đâu. Vết thương trên cổ không có gì nghiêm trọng.
Họ đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi rồi cho một đám nha hoàn canh gác ở ngoài. Trong phòng thì có Chiêu Văn gia bốn người và bảy tên công tử của Huyền Băng Cung. Mấy tên sát thủ này có thể đứng đây mà họ có vẻ cứ muốn tống ta ra khỏi cửa thì mới yên tâm. Ánh mắt canh trừng, đề phòng ta như ta sẽ làm gì tổn hại nàng không bằng. Họ một đám người mà không ai bảo vệ được nàng để nàng lẻn ra ngoài đình viện tự sát thì có đủ tư cách dùng ánh mắt đó nhìn ta sao? Bất quá, ta không muốn gây mất hòa khí thêm nữa với thân nhân của nàng, ta biết họ như ta quan tâm nàng thôi. Có điều vụ đòi hủy hôn ước hẳn cũng là nàng khởi xướng nên họ mới kiên quyết như thế suốt hai năm nay. Nàng cho rằng khi muốn gả cho ta thì gả còn khi đổi ý thì liền ngay sẽ được vừa lòng ư? Mỹ nhân của ta, nếu nàng nghĩ vậy thì nàng coi thường ta quá rồi.
- Điện hạ, ngài có thể…
Mẫu thân của nàng cất lời sau một khoảng thời gian cả căn phòng rơi vào tĩnh mịch. Ta không để cho câu nói được tuôn ra hết, phũ phàng cắt ngang.
- Nàng sống gả cho ta, chết cũng gả cho ta. Thái tử phi của ta nhất định phải là nàng. Suốt đời này ta sẽ chỉ có một mình nàng là thê tử, nàng gả cho ta có điều gì ủy khuất sao?
Không có câu trả lời. Ta thật tò mò lý do gì khiến mấy người của Chiêu Văn gia này không biết điều như vậy. Nếu là không muốn gả hà cớ gì tiến cử nàng lúc ban đầu. Yêu thương nữ nhi muốn giữ nàng trong phủ suốt đời bảo vệ sao? Tuyệt đối không phải là cách tốt. Hay là nàng yêu nam nhân khác? Ta nhìn Huyền Băng Thất Sát kẻ đứng người ngồi thì nghĩ tới chi tiết này. Những nhân vật then chốt của Huyền Băng Cung mà Phi Bách Chiến lại giao cho nàng làm hộ vệ thì đủ biết hắn coi trọng nàng cỡ nào. Nàng sau khi trở thành Thánh nữ của họ thì không muốn làm thái tử phi của ta nữa. Xem ra cách lý giải này là hợp lý nhất. Như Ý, nếu nàng phụ ta vì tên họ Phi đó thì nàng và hắn suốt đời đừng mong được yên thân. Vương Bạch Trường ta muốn thứ gì thì phải có được thứ đó, nàng là nữ nhân ta duy nhất khiến ta có cảm giác muốn yêu thương, bao bọc, ta đã từ lâu xem nàng là trách nhiệm của mình rồi. Bất kể bây giờ nàng muốn hay không nàng cũng phải theo ta.
- Không có ủy khuất chỉ là nữ nhi không có phúc hưởng chuyện tốt đó.
- Chiêu Văn gia là muốn kháng chỉ sao?
- Chúng thần không dám.
- Nàng ấy tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi, đợi Như Ý tỉnh dậy các người nói cho nàng biết đừng có bày trò nữa. Nàng sống hay chết đều là người của ta.
Thái tử vừa rời phòng người nằm ngất xỉu trong phòng đột nhiên ngồi dậy khỏe khoắn như không có việc gì. Nàng vừa tỉnh dậy đã nhận được một loạt ánh mắt chia sẻ và vài cái nhún vai, lắc đầu.
- Thánh nữ à, uổng mấy giọt máu quá. Thuộc hạ còn tưởng nàng sẽ nhảy xuống hồ thật chứ.
Huyền Tam công tử là người “phang” ngay câu châm chọc đầu tiên. Chàng so với sáu vị huynh đệ còn lại giao tình với nàng thân thiết hơn một chút. Chàng cũng là kẻ bị “chơi khăm” nặng nhất do khi xưa lỡ đắc tội bắt cóc nàng khi nàng không tình nguyện. Con người bị chơi xấu mấy “keo” cũng khôn ra được một tẹo, chàng từ một tên có hỏi có trả lời, không hỏi thì cứ tưởng chàng bị câm bẩm sinh đã trở nên mồm mép hơn mấy lần. Đặc biệt trong mấy tình huống cạnh khóe được chủ nhân như bây giờ đời nào chàng bỏ lỡ.
- Máu me gì, con dao đó cùn như thế cắt đậu phụ còn không nổi, làm sao mà sát thương được ta, máu này là tiểu xảo thôi. Nhảy xuống hồ thì còn lâu nhá, ta không có bị điên.
- Nhưng mà thái tử coi bộ khó đối phó. Nàng khóc như mưa thế mà hắn chẳng bị ảnh hưởng gì, nếu là thuộc hạ chắc bị nàng lừa từ lâu rồi.
- Hắn dễ gạt quá thì còn gì là vui chứ? Tên họ Vương đó ta ghét hắn quá đi mất… e hèm “nàng sống gả cho ta, chết cũng gả cho ta” nghe xong mà ta muốn bật dậy tung cho hắn mấy cước, băm vằm hắn ra, vo viên đem cho cá ăn.
- Như Ý sao con ăn nói hung dữ như vậy?
Mẫu thân Lệ Như nãy giờ ngồi im nghe nữ nhi nói chuyện bỗng dưng tái mặt ngắt lời. Nữ tử không được nói chuyện bạo lực như thế, huống hồ trước mặt bao nhiêu người lạ thế này thì còn gì là đoan trang, hiền thục nữa.
- A, mẫu thân, nữ nhi xin lỗi người. Con sẽ không nói như vậy nữa, nhưng thưa mẫu thân khi nãy người khóc thật thê thảm khiến con đau lòng muốn chết.
- Ta nhìn cổ con chảy máu thế kia thì còn có thể bình tĩnh nữa sao? Con làm sao mà có máu chảy ra nhiều vậy?
- Là Huyết Sắc Dược con bôi lên đấy, thứ này khi gặp kim loại sẽ biến thành màu đỏ như máu.
- Ta thấy cổ của muội bị thương thật mà.
Vạn Sự tò mò hỏi. Muội muội dùng tiểu xảo gì mà đẳng cấp tinh vi quá. Khi nãy chàng giật thót cứ tưởng muội cứa vào cổ thiệt.
- Muội cứa thiệt mà, có điều trên cổ có dính da giả mới dám, tuy là con dao cùn nhưng cảm giác cũng ớn ớn, nó ánh sắc xanh như dao mới là do muội bôi Biến Sắc Dược lên thôi. Như Ý lưu lạc hai năm cũng có lãnh giáo cao nhân vài điểm, mọi người đừng ngạc nhiên.
- Con về nhà an toàn là tốt rồi, chuyện hôn ước chúng ta sẽ tìm cách thoát ra. Con mới trở về lo nghỉ ngơi đi.
Phụ thân cười xoa đầu nữ nhi yêu quý rồi bước ra ngoài. Đại tướng quân trên chiến trường giết giặc uy dũng bao nhiêu thì với nữ nhi cưng chiều bấy nhiêu. Như Ý phạm lỗi gì cũng được bỏ qua, ngài chẳng bao giờ trách mắng. Hôm nay nữ nhi bày trò lường gạt thái tử như vậy ngài cũng không phản đối. Tính mạng của bảo bối so với cái gì cũng quan trọng hơn. Mẫu thân và hai vị ca ca có việc riêng cũng nhanh chòng rời đi, chỉ riêng bảy vị công tử kia thì vẫn thản nhiên lởn vởn trong phòng nàng. Hộ vệ phải theo sát chủ nhân chứ, đề phòng nàng cao hứng chạy lung tung, đi lạc nữa thì phải làm sao?
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
28 chương
19 chương
11 chương
99 chương
555 chương