Thái tử phi bất lương: công chúa dễ thương quá
Chương 77 : Linh Giai Tông Sư
Sau khi quy tắc thiên địa biến đổi, mọi người trên thế giới đều phải trải qua một thời gian mới hoàn toàn thích ứng được.
Tần Cẩn Du thì cần ăn thì vẫn ăn, muốn uống thì cứ uống, lúc nhàn hạ thì lại tiếp tục nghiên cứu cách làm điểm tâm.
Đối với nàng mà nói, quy tắc thiên địa thay đổi cũng chỉ là thời điểm tu luyện có thêm một cách phán định cấp bậc tu vi mà thôi.
Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, có cấp bậc tu luyện thì ít nhất sau này khi mình tu luyện cũng biết mình đang luyện đến mức độ nào, sẽ không giống như trước mỗi ngày đều tự đoán xem mình tu luyện như thế nào.
Ngày tiếp theo khi quy tắc thiên địa thay đổi, Tần gia suốt đêm phái người tiến cung để truyền tin, lệnh cho Tần Cẩn Du cần phải chăm chỉ tu luyện, trở thành cường giả, mới không bôi nhọ uy danh của Tần gia và hoàng gia.
Tần Cẩn Du một lòng muốn quay về quá khứ cứu tiên Hoàng hậu, nên tất nhiên là cũng đáp ứng.
Nhưng có điều đáy lòng Tần Cẩn Du vẫn có nghi hoặc.
Trong những đứa trẻ của hoàng đế, chỉ có nàng và Thái tử thiên phú xuất chúng nhất, vượt xa các hoàng tử hoàng nữ khác, mà nàng cùng Thái tử đều do tiên Hoàng hậu sinh ra, thiên phú của bọn họ, chẳng lẽ có liên quan đến tiên Hoàng hậu?
"Đó là tất nhiên," Hiền phi nói "Thiên phú trước đây của tỷ tỷ được tiền quốc sư khen ngợi, tuy rằng thức tỉnh dị năng chậm chút, nhưng nếu kiên trì tu luyện, sớm muộn gì có thể sánh vai với bệ hạ."
Ngụy hoàng sở dĩ có thể từ muôn ngàn khó khăn đi lên đế vị, năng lực tất nhiên không thể khinh thường.
Thời điểm Hiền phi nói lời này, hiển nhiên rất tiếc hận.
Nếu là tỷ tỷ có thể sống, lại gặp được quy tắc thiên địa thay đổi, sớm hay muộn cũng có thể trở thành cường giả trên thế giới này.
Vốn dĩ là hạt giống vô cùng tốt, lại cố tình bởi vì tính cách yếu đuối, sớm bị chôn vùi tính mạng.
"Cẩn Du a," Hiền phi bỗng nhiên cười khổ, thanh âm không thấp không cao, nhưng rất rõ ràng "Con nhớ kỹ, bất luận ở thời điểm nào, cũng đều phải dũng cảm, không lùi bước không yếu đuối.
Trên thế giới này, nếu chỉ có mưu trí, mà không có dũng khí và khả năng thích ứng, sẽ không sống nổi."
Tần Cẩn Du gật đầu.
Tần Cẩn Du vẫn cảm thấy mình dũng cảm, lúc trước Ngụy Kiêm Gia không phải không biết tốt xấu trêu chọc nàng, không phải bị nàng trực tiếp phản đòn trở về?
Từ lúc đó Ngụy Kiêm Gia cũng yên tính một đoạn thời gian, mỗi lần nhìn thấy nàng đều quay đầu đi mất.
Còn có Ngụy Thanh Uyển, cũng không dám trêu chọc mình nữa.
Hai người đang nói chuyện, Ngụy Thanh Hoài hưng phấn chạy từ bên ngoài vào, trong tay còn kéo theo tay áo Ngụy Thanh Nguyệt.
Ngụy Thanh Nguyệt thân là công chúa hoàng tộc, ngày thường nặng nhất là lễ nghi, hiện giờ bị đệ đệ không bớt lo dắt tay áo chạy, kém chút là bị quăng ngã, mà xú tiểu tử này khí lực lại lớn, Ngụy Thanh Nguyệt không vứt hắn đi được, chỉ có thể bị lôi kéo chạy.
"Thật sự không ra thể thống gì! Con xem kéo y phục của tỷ tỷ con thành cái dạng gì rồi!" Hiền phi bình thường kỳ thật cũng không quản bọn trẻ đùa giỡn, chỉ là Ngụy Thanh Hoài lần này có chút nghịch ngợm, ngữ khí của nàng cũng nghiêm túc đi nhiều.
Ngụy Thanh Nguyệt oán hận liếc mắt nhìn đệ đệ càng ngày càng nghịch ngợm, đau lòng sửa sang lại tay áo có chút biến dạng của mình.
Đây là vật liệu may quần áo tốt nhất, Ngụy Thanh Nguyệt ngày thường còn có chút luyến tiếc không dám mặc, còn không dễ vì muốn làm đẹp mà mặc một lần, đã bị Ngụy Thanh Hoài kéo thành như thế này.
Tần Cẩn Du nhìn qua Ngụy Thanh Nguyệt với ánh mắt đồng tình.
"Mẫu phi người xem người xem!" Ngụy Thanh Hoài trực tiếp xem nhẹ ánh mắt bất mãn của Ngụy Thanh Nguyệt cùng với vẻ mặt trách cứ của Hiền phi, hưng phấn xoay một vòng tại chỗ "Mọi người nhìn xem!"
Theo động tác của hắn, trên mặt đất dần dần hiện ra khe hở trôi nổi, màu sắc khe hở gần đến màu vàng kim, từ trung tâm khe hở có xuất hiện nhiều ký hiệu hiện lên, giống như ngôi sao năm cánh xuất hiện đêm qua.
Khác là, giữa trung tâm vòng tròn là một đồ án hình tam giác.
Xung quanh hình tam giác có nhiều văn tự mờ nhạt.
Văn tự mặc dù mờ nhạt nhưng lại khiến cho mọi người ở đây thấy rõ ràng.
"Đệ thế mà đã đến cấp bậc linh giai sư tông?" sắc mặt Ngụy Thanh Nguyệt thay đổi trước tiên.
Nàng không có dị năng, dựa vào tu vi tu luyện trước đây, nàng hiện giờ mới đến cấp bậc linh giai nhị cấp mà thôi.
Mỗi một giai đoạn mới bắt đầu tu luyện sẽ dễ dàng, càng về sau thì càng khó khăn hơn, muốn thành tông sư, thì đã khó lại càng khó hơn.
Ngụy Thanh Nguyệt dù sao cũng lớn hơn Ngụy Thanh Hoài, thấy đứa trẻ nhỏ hơn mình mà còn lợi hại hơn, cho dù đây là đệ đệ thân sinh, trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu.
"Thật là lợi hại!" Tần Cẩn Du dẫn đầu vỗ tay.
Bình thường đứa nhỏ chín tuổi, tu luyện đến linh giai cấp tám cũng đã rất giỏi rồi, nếu lại lợi hại hơn một chút, thì cũng có thể tu luyện đến cấp mười.
Ngụy Thanh Hoài quả thật thiên phú không tồi.
Ngụy Thanh Hoài đắc ý ánh mắt tập trung nhìn Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du bỗng nhiên có dự cảm không tốt lắm, lén lút bước hai bước sang bên cạnh, tránh ra phía đằng sau một cung nhân, muốn trốn ánh mắt Ngụy Thanh Hoài.
Ngụy Thanh Hoài ba bước cũng thành hai bước, tiến lên kéo Tần Cẩn Du ra, hưng phấn nhìn nàng "Ngươi là cấp mấy?"
Tần Cẩn Du lùi về sau, hắc hắc cười không ngừng muốn dời sang chuyện khác "Cấp bậc của ta sao có thể so với huynh được, nếu nói thì trình độ làm điểm tâm của ta tiến bộ rất nhiều, huynh không phải muốn thử chút thạch rau câu thanh long ta làm sao?"
Nào biết Ngụy Thanh Hoài cũng không mắc mưu, vẫn thúc giục Tần Cẩn Du nói ra cấp bậc.
Tần Cẩn Du trốn ra sau lưng Hiền phi, bất luận Ngụy Thanh Hoài nói như thế nào, cũng không chịu lộ ra cấp bậc của bản thân.
"Được rồi, nếu Cẩn Du không muốn, con cũng đừng hỏi lại nữa." Hiền phi nói.
Ngụy Thanh Hoài suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật gật đầu "Thôi được!"
Sau đó, vẫy tay gọi Tần Cẩn Du "Chúng ta đi ra ngoài chơi đi!"
Tần Cẩn Du nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ Ngụy Thanh Hoài cuối cùng cũng không truy vấn nữa, liền chạy đến bên cạnh Ngụy Thanh Hoài chuẩn bị đi chơi.
Cũng không biết có phải Ngụy Thanh Hoài quá kích động mà linh lực trên người lại tuôn ra.
Tần Cẩn Du thầm nghĩ.
Vào lúc Tần Cẩn Du cách Ngụy Thanh Hoài một đoạn, Ngụy Thanh Hoài bỗng nhiên nâng tay lên, vòng tròn ở dưới đất mang theo hình tam giác xuất hiện.
Một luồng linh lực lớn từ tay hắn bay ra về phía Tần Cẩn Du!
Động tác Ngụy Thanh Hoài đột ngột, hơn nữa lực công kích mạnh, nếu trực tiếp trúng phải đòn này, Tần Cẩn Du có thể bị đánh bay, tẩm điện Hiền phi cũng trở lên tán loạn.
Ngụy Thanh Nguyệt linh lực mỏng manh, hơn nữa Ngụy Thanh Hoài ra tay đột ngột, nàng căn bản không kịp phản ứng.
Tam Công chúa Ngụy Thanh Mai đối mặt với quy tắc thiên địa thay đổi, sửng sốt hồi lâu.
Hiền phi vốn thiên phú không tồi, trẻ bái sư ở Việt Thiên tông, sau đó dù bị trục xuất sư môn, nhưng cũng không đình chỉ tu luyện, hiện giờ tu vi cực cao.
Nàng sợ Tần Cẩn Du gặp chuyện không may, đang định ra tay hóa giải chiêu của Ngụy Thanh Hoài, nhưng Tần Cẩn Du lại ra tay trước.
Đối mặt với công kích bất chợt, kèm theo là nguồn nhiệt nóng phả vào mặt, lập tức làm cho nàng nghĩ tới ngày đó linh hồn mình bị vây khốn, vẻ mặt co rút, theo bản năng phản kích trở lại.
Linh lực hóa ra một vách chắn, đỡ toàn bộ công kích của Ngụy Thanh Hoài.
Thấy Tần Cẩn Du không có bị thương, Ngụy Thanh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Ngay sau đó, linh lực trong tay Tần Cẩn Du hóa thành một lưỡi dao, đánh tới Ngụy Thanh Hoài!
Hiền phi không thể để bọn họ đánh nhau, lập tức ra tay hóa giải chiêu của Tần Cẩn Du.
Thời điểm khi Hiền phi ra tay, lưỡi dao kia đã bay tới mặt Ngụy Thanh Hoài, thiếu chút nữa đâm vào mũi Ngụy Thanh Hoài.
Hai người ra tay, đều là đại chiêu.
Nếu không phải Hiền phi ra tay đúng lúc, xung quanh hiện giờ sẽ thành một mảnh hỗn độn.
Tần Cẩn Du từ nhỏ đã có chút tâm lý phản nghịch, bình sinh khó chịu nhất là bị người khác tự dưng khiêu khích cùng công kích, phản kích vừa rồi, là theo bản năng mà ra chiêu.
Nhìn lại như vậy, sắc mặt Tần Cẩn Du có chút lạnh lẽo, áo khoác trên người bị linh lực tuôn ra đang bay phần phật, có chút dọa người.
Ngụy Thanh Hoài hiển nhiên cũng có chút hoảng sợ, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Tần Cẩn Du như vậy.
Hắn vừa mới ra tay công kích Tần Cẩn Du, tuy rằng nhìn như ra tay rất nặng, nhưng cũng không phải thật sự muốn nhắm vào Tần Cẩn Du.
Chẳng qua là vì...!
Hắn chuyển ánh mắt xuống chân Tần Cẩn Du.
Trong vòng tròn đang chuyển động chậm chạp là hình tam giác có màu gần giống vàng kim, những ký hiệu quen thuộc trôi nổi, chiếu lên mặt Tần Cẩn Du đang không có biểu tình.
"Ngươi..." Cho dù đã sớm đoán được, nhưng Ngụy Thanh Hoài vẫn có chút khó tiếp nhận được: "Ngươi vậy mà lại..."
Ngụy Thanh Nguyệt nhìn theo ánh mắt kinh ngạc của đệ đệ, nhìn về phía Tần Cẩn Du, giữa mâu quang nhiễm lên phần không thể tin được, âm thanh ôn nhu từ trước đến nay đều trở lên bén nhọn.
"Ngươi vậy mà cũng là linh giai tông sư?!".
Truyện khác cùng thể loại
1058 chương
95 chương
31 chương
33 chương
24 chương
169 chương
122 chương