Thái Tử Vô Sỉ
Chương 34
Xe ngựa lại chạy nhanh về phía trước một lúc lâu, cho đến khi Trưởng Thị Vệ hô lên một tiếng, ngựa hí một tiếng thì xe ngựa mới dừng lại. Sau đó giọng thị vệ đứng bên ngoài cung kính vang lên: “Chủ tử, đã đến cửa cung. Mời chủ tử xuống ngựa.”
Trầm Lạc nhíu mày, hả? mới nãy hai thị vệ còn gọi nàng là Trầm cô nương, thoáng cái thị vệ đã gọi là chủ tử. Con ngươi đảo một vòng, Ừm, đã đến cửa cung, nàng không còn là Trầm cô nương nữa rồi, mà là chủ tử, tú nữ cũng là danh hiệu. Khóe miệng bất giác cười, Trầm Lạc đưa tay nhấc rèm cửa xe ngựa lên, còn chưa xuống xe ngựa, một giọng nói lanh lảnh vang lên. Trầm Lạc men theo giọng nói ở bên cạnh nhìn thấy một người mặc trang phục lão thái giám, lần đầu tiên nàng tới hoàng cung có nhìn thấy Lưu công công nhưng lão thái giám này thì khác, công công này trên mặt giống như là thoa bột mì còn mặt Lưu công công thì lại thoa quá nhiều phấn hồng tựa như mặt trời.
“Lạc chủ tử, nô tài họ Ngụy, nghe danh chủ tử đã lâu. Lạc chủ tử xin xuống xe ngựa.” Ngụy công công cúi xuống vừa nói vừa đưa tay cho Trầm Lạc. Trước kia Trầm Lạc dù có thế nào cũng sẽ không để cho người hầu hạ xuống xe ngựa như bây giờ, nàng cảm thấy như thế giống như xem thường người khác. Nhưng mà để cho người khác phục vụ là “Quy củ” đầu tiên trong cung, Trầm Lạc phải thích ứng với loại quy củ này. Vì vậy, Trầm Lạc đưa tay khoác lên tay Ngụy công công, sau đó xuống xe ngựa.
Hai chân mới vừa chạm đất, bên tai liền truyền đến từng đợt từng đợt tiếng xe ngựa chuyển động. Từng tiếng ngựa hý đi qua, từng vị thiên kim xiêm áo hoa mỹ trên mặt thoa phấn được công công ở bên cạnh đưa tay dẫn xuống xe ngựa. Trầm Lạc nhìn các Mỹ Nhân hai bên, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hỗn loạn, giống như đi vào trong Bách Hoa Viên, bởi vì quá nhiều đóa hoa mà tất cả đều rất đẹp mỗi người một vẻ, không biết nên nhận xét đóa hoa nào là đẹp nữa.
Trầm Lạc nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy công công đang đứng bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi: “Ngụy công công, phải tiến vào từ cửa chính của hoàng cung sao?”
Các vị thiên kim nghe Trầm Lạc gọi Ngụy công công thì đồng loạt nhìn về phía Trầm Lạc tròng mắt thay đổi liên tục. Về sau khi Trầm Lạc vào Huệ Minh cung rồi mới biết, Ngụy công công chính là người vừa nhậm chức chưởng sự công công, mới hiểu vì sao những cô gái kia nhìn nàng với ánh mắt không giống nhau như thế.
Ngụy công công cúi thấp xuống thi lễ, sau đó cười nói với Trầm Lạc: “Lạc chủ tử, là vào từ cổng hoàng cung. Nhưng phải đợi một lát.”
Sau khi dứt lời, Ngụy công công lại lên giọng nói với các vị thiên kim: “Các vị tiểu chủ, xin bình tĩnh đợi thêm một chút. Phải đợi tất cả các vị Chủ Tử đến đầy đủ mới có thể vào cung, xin các vị đừng trách móc.”
Giọng của một cô gái thanh lệ vang lên, Trầm Lạc ngước mắt nhìn. Là một vị mặc xiêm áo màu xanh lá trên đầu mang trâm ngọc màu lục bích.
“Ngụy công công, ngài đừng nói thế. Chúng ta vào cung đều phải dựa vào ngài, bây giờ chỉ là chờ trong chốc lát, sao có thể trách móc công công chứ.” Sau khi nghe cô gái nói vậy, Trầm Lạc nhớ lại lần đầu tiên vào cung lúc nhìn thấy Hà Oánh. Hà Oánh rất mạnh mẽ, làm việc nói chuyện luôn mang theo tài năng, đến cuối cùng, rơi xuống nước mắc bệnh sởi phải nhếch nhác trở về nhà. Không biết cô gái này, kết quả sẽ như thế nào? Sau khi Trầm Lạc lấy lại được ý thức thì giật mình. Nàng hiện giờ đang hi vọng tất cả những cô gái kia đều rơi vào nơi không có kết quả tốt hay sao?!
Trên mặt Ngụy công công nở nụ cười: “Tiểu chủ đừng nói thế, nô tài mắc tội rồi.”
Cô gái mặc xiêm áo màu xanh lá nghe xong nhếch môi còn muốn nói điều gì đó, đúng lúc này lại có một âm giọng khác truyền đến. Trầm Lạc quay lại nhìn, chỉ thấy hai chiếc xe ngựa trang trí rất khác biệt với xe ngựa mình ngồi trước đó. Ngụy công công vừa nhìn về phía hai chiếc xe ngựa, thì lập tức tiến lên hành lễ.
Cả đám thiên kim thấy dáng vẻ lấy lòng của Ngụy công công như thế thì trên mặt lộ vẻ ghen tỵ. Sau đó nhìn về phía Trầm Lạc tròng mắt lại thay đổi, khóe môi mang theo chút châm biếm, giống như nói, xem đi, Ngụy công công đối với người kia không ngừng khom lưng cúi đầu, lai lịch của người này chắc chắn rất lớn. Một số ít là bừng tỉnh, thì ra đối thủ chân chính của họ là hai người đến sau này, chứ không phải vị cô nương mặc xiêm y màu hồng trước mắt.
Ngụy công công đứng trước một trong hai cái xe ngựa, chủ nhân hai chiếc xe ngựa còn chưa nhấc rèm xe ngựa lên, Ngụy công công đã khom người cung kính hành lễ: “Nô tài tham kiến Mẫn Mẫn chủ tử, xin vấn an chủ tử.”
Một ngón tay trắng nõn như Ngọc nhấc rèm xe ngựa lên, nhìn theo rèm xe ngựa được nhấc lên, lộ ra gương mặt giai nhân. Trầm Lạc nghe được chung quanh vang lên từng giọng nói nhỏ, cô gái này da trắng nõn gần như trong suốt, mong manh xinh đẹp, eo thon uyển chuyển như cành liễu. Thân thể mảnh mai tựa như một làn gió nhẹ cũng có thể thổi cô gái đi. Quần áo màu trắng không hề có chút trang sức, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm ngọc.
Thật là đẹp, đúng là Mỹ Nhân, đàn ông nhìn thấy chỉ e hận không được ôm thật chặt vào trong ngực, vành tai tóc mai chạm vào nhau.
“Ngụy công công mau mau đứng dậy, không cần đa lễ. Trước tiên ngài hãy đỡ Mẫn Mẫn Quận chúa xuống xe ngựa.” Theo tay chủ tử giơ lên mang theo trên mặt nụ cười thản nhiên nói với Ngụy công công.
Một làn gió nhẹ đúng lúc thổi tới, Trầm Lạc chỉ thấy cô nương đang nói chuyện nhăn nhẹ chân mày, không lâu lắm, lại nâng tay áo lên nhẹ nhàng ho khan. Quả thật là, gió nhẹ vừa thổi cũng có thể đổ. Trầm Lạc liên tục than thở trong lòng, thân thể không tốt như thế cũng có thể vào cung sao?
“Ngụy công công, ngài đỡ Nhã Y xuống xe ngựa đi. Thân thể của ta rất tốt, nếu còn trì hoãn, Nhã Y có thể sẽ không chịu nổi gió này.” Một tiếng cười trong trẻo tựa như chuông bạc truyền đến từ chiếc xe ngựa khác, chỉ chốc lát sau, một vị thiên kim xiêm áo đỏ thắm, nhìn rất hoạt bát. Vừa mới dứt câu, không đợi Ngụy công công đáp lời, liền lập tức nhảy thẳng xuống xe. Rất lớn mật, không coi quy củ hoàng cung ra gì.
Trầm Lạc rõ ràng nhìn thấy vị gọi là Nhã Y nhìn theo cô gái kia, chân mày khẽ nhíu nhưng chỉ trong thoáng chốc liền khôi phục lại. Vì thế, Ngụy công công chỉ đành phải cúi người xuống đưa tay cho chủ tử, chủ tử cũng không từ chối, nương theo Ngụy công công từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống.
“Các vị tiểu chủ, cùng theo nô tài vào cửa hoàng cung.” Sau khi đỡ chủ tử xuống xe ngựa, Ngụy công công hướng về phía các vị thiên kim nói.
Kết quả là, các vị tiểu chủ đi theo Ngụy công công vào cửa hoàng cung, Trầm Lạc đi ở vị trí trung tâm của đám người, ngẩng đầu lên nhìn theo Nhã Y và Mẫn Mẫn ở đằng trước, Mẫn Mẫn là Quận chúa thân phận tất nhiên không cần phải nói, mà người có thể cùng Quận chúa sánh vai đi sợ là thân phận cũng không bình thường. Nhưng Quận chúa không phải là biểu muội của Vũ Văn Thượng sao, biểu muội còn tới tham tuyển tú nữ? Đây không phải là loạn luân sao?
Trong gian phòng giữa.
Trầm Lạc ngắm nhìn bốn phía, tất cả đều quen thuộc. Tựa như mình chưa bao giờ rời khỏi hoàng cung, lần đầu tiên vào cung ở cùng phòng với Bạch Mạn Thanh thì trong lòng Trầm Lạc rất phức tạp. Phòng này đã tu sửa tốt, đồ đạc trong sương phòng dường như đã thay đổi nhiều, vì sao thay đổi nhiều? Còn không phải bởi vì lượng tú nữ nhiều hơn ư, Vũ Văn Thượng thật sự là có “Phúc khí”, nhiều cô gái xinh đẹp như vậy mặc hắn chọn lựa.
“Ngụy công công, khổ cực cho ngài.” Một âm thanh nhẹ nhàng mang theo hơi thở hòa ái vang lên, Trầm Lạc giương mắt nhìn, người vừa nói chuyện là Lưu ma ma bên cạnh Thái hậu.
Ngụy công công khoát tay áo: “Lưu ma ma, tuyển tú là chuyện trọng đại, mệt mỏi cũng đáng, hơn nữa đây là chuyện nô tài nên làm.”
Nhìn thái độ khiêm tốn cùng dáng vẻ cung kính của Ngụy công công, thì có thể thấy, địa vị của vị Lưu ma ma này ở trong cung so Ngụy công công cao hơn.
Lưu ma ma hướng về phía Ngụy công công gật đầu một cái, sau đó xoay người lại, nói với các vị thiên kim: “Các vị tiểu chủ, tuyển tú là chuyện đại sự, không được qua loa. Chuyện cần làm kế tiếp kính xin các vị tiểu chủ tha thứ. Vương ma ma, tuyên đọc tên tuổi các vị tiểu chủ. Nghe được tên mình xin tiểu chủ đứng lên theo thứ tự, rồi sau đó đến phòng đầu tiên ở góc bên này.”
Lưu ma ma vừa dứt lời liền gật đầu với Vương ma ma, Vương ma ma khom người, lấy ra một cuộn giấy màu vàng, cao giọng đọc tên.
Trầm Lạc nhìn từng vị thiên kim theo thứ tự sắp xếp, chỉ chốc lát sau, liền nghe đến tên của chính mình.
Theo thứ tự mà xếp hàng trước sau, cả đám thiên kim đi theo Ngụy công công, Lưu ma ma cùng Vương ma ma đi đến căn phòng kia, lối vào căn phòng kia là phía sau hoa viên, ngẩng đầu có thể nhìn thấy cảnh trí vườn hoa xinh đẹp. Trầm Lạc nhớ lại cái mật đạo thông với Đông Cung, nhớ lại mình cùng Vũ Văn Thượng gắn bó kề cận bên nhau đi trong mật đạo. Ngày đó, mình thật sự là bị Vũ Văn Thượng lừa không biết gì cả, còn nghiêm túc nói điều kiện với Vũ Văn Thượng nữa chứ.
Trầm Lạc còn đang suy nghĩ, chợt phát hiện người phía sau mình đang níu chặt quần áo, Trầm Lạc lẳng lặng lui xuống, đứng sau lưng cô gái khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng khẩn trương. Trầm Lạc không rõ, nhẹ giọng hỏi ra ngoài: “Sao ngươi lại sợ như thế?”
Cô gái nhỏ níu lấy áo Trầm Lạc khuôn mặt nhíu lại, âm giọng cũng theo đó trở nên run run: “Lưu ma ma đang ở trong đó nghiệm thân tú nữ, ta nghe nói nghiệm thân vô cùng... Đáng sợ, rất xấu hổ.”
“Các vị tiểu chủ, xin hãy yên tâm không phải nóng vội.” Âm thanh Vương ma ma truyền tới, Trầm Lạc nghiêng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy Ngụy công công nhẹ nhàng lắc đầu với nàng một cái. Trầm Lạc nhất thời không nói lời nào, bình tĩnh xếp hàng vào trong đội ngũ cúi đầu lẳng lặng chờ Lưu ma ma nghiệm thân. Nghiệm thân?! Trầm Lạc kinh hãi, nàng đã không còn là trinh nữ, Ừm, Trầm Lạc, đừng sợ đừng sợ, trinh tiết của ngươi là do Vũ Văn Thượng cầm đi, ngươi sợ cái gì.
Đột nhiên, bên trong vang lên giọng nói của Lưu ma ma hết sức vang dội nghiêm túc, Vương ma ma nháy mắt với Ngụy công công đang chờ bên ngoài, ngay sau đó vào phòng. Mà Ngụy công công lại bước nhanh ra khỏi sương phòng, đợi đến lúc Ngụy công công trở về, sau lưng đã dẫn theo hai cung nữ rất là cao lớn tráng kiện.
Đội ngũ nhất thời có chút yên tĩnh đáng sợ, trên mặt các vị thiên kim mang theo nghi ngờ nóng nảy cùng khẩn trương, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Chẳng được bao lâu, từ trong phòng cang lên tiếng một cô gái gào khóc thảm thiết hô to oan uổng, thời điểm nàng kia bị Vương ma ma cứng rắn đẩy ra ngoài, tâm Trầm Lạc đột nhiên giật mình. Đó không phải là cô gái mặc xiêm áo màu xanh lá ở cửa cung hết sức khi dễ người sao? Lúc ấy, Trầm Lạc còn so sánh nàng ta với Hà Oánh một phen, ai ngờ cô gái này lại có kết quả nhanh như vậy.
“Vương ma ma, Lưu ma ma, nhất định là sai lầm rồi. Ta trong sạch, ta là thân thanh bạch.” Nhìn cô gái này nước mắt nước mũi đầy mặt hai chân quỳ dưới đất đôi tay lôi kéo thật chặt vạt áo của Vương ma ma với dáng vẻ đáng thương, Trầm Lạc âm thầm lau mồ hôi. Trong sạch này đã không còn không phải do ngươi tính toán hay sao?
Vương ma ma nhíu mày một cái, gạt mạnh tay cô nương đang kêu gào. Nháy mắt với hai người cung nữ thân mình thô to, “Còn không mau đỡ ra. Không còn tấm thân trong trắng mà dám can đảm vào cung, lôi ra đánh chết.”
Trầm Lạc trơ mắt nhìn cô gái lúc trước vênh váo tự đắc bị bắt ra ngoài, một lát sau, từng tiếng gậy gỗ ở bên ngoài vang lên. Các vị thiên kim nghe thấy sợ hết hồn hết vía, một lát sau, tiếng kêu rên dần dần nhỏ đi rồi biến mất. Trầm Lạc biết, nàng kia đã chết. Mới vào cung ngày đầu tiên, đã có người chết.
“Tiếp tục.” Giọng Lưu ma ma từ trong phòng truyền đến, sau đó Ngụy công công tiếp tục gọi tên Y chủ tử. Nàng nhẹ nhàng bước lên, thản nhiên vào phòng. Cũng không lâu lắm, từ trong phòng đi ra. Sau đó được một cung nữ dẫn tới sương phòng đầu tiên phía tây. Khi bóng dáng Y Tử biến mất thì Mẫn Mẫn Quận chúa cũng từ trong phòng đi ra, sau đó cũng được cung nữ ở trong phòng đưa đi.
Đội ngũ chậm rãi di động, Trầm Lạc đứng trên phía sau là cô gái đang níu áo Trầm Lạc xuống, Trầm Lạc có chút đau đầu. Sao cứ kéo áo của nàng? Sau đó, cô gái này lại níu áo Trầm Lạc mấy lần nữa, Trầm Lạc có chút không nhịn được quay đầu lại lườm nàng ta một cái. Nhờ thế, cô gái cuối cùng mới ngoan ngoãn đứng ở phía sau.
“Trầm Lạc.”
Nghe đến tên mình bị gọi vào, tim Trầm Lạc thình thịch nhảy loạn. Đôi tay nắm chặt quần áo mình, Trầm Lạc đi vào phòng. Phòng bị chia ra thành gian ngoài và gian trong, ngăn cách bởi một tấm rèm màu đen. Trầm Lạc vén tấm rèm màu đen lên, thấy ngay ở bên trong là Lưu ma ma đang ngồi.
Bên cạnh Lưu ma ma đặt chiếc ghế nằm, cạnh ghế nằm còn có một cái bồn nước lớn. Lưu ma ma ra hiệu bảo Trầm Lạc ngồi xuống, Trầm Lạc chậm rãi di động bước về phía ghế nằm rồi chậm rãi nằm xuống.
“Vén quần áo lên, quần ngoài và quần trong đều cởi ra.”
Nghe được lời nói sau của Lưu ma ma, thân thể Trầm Lạc cứng đờ. Đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lưu ma ma, Lưu ma ma ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Lạc, bỗng chốc cười khẽ một tiếng, ngược lại hướng về phía sau gian phòng khẽ gọi: “Điện hạ, người nên ra đi.”
Điện hạ?! Hai mắt Trầm Lạc tiếp tục trợn to, bất quá sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, quả thật giờ phút này Trầm Lạc khó có thể hình dung được tâm tình của chính mình.
“Lưu ma ma, lần này bổn Điện hạ nợ ngươi một nhân tình.”
Lưu ma ma cười lắc lắc đầu, “Điện hạ, sao người lại nói vậy. Lão thân nhìn người lớn lên, về sau Điện hạ nếu có việc phải nhờ tới lão thân thì cứ mở miệng.”
“Vậy, ta dẫn Lạc nhi đi nha. Chuyện phía sau, làm phiền Lưu ma ma rồi.” Vũ Văn Thượng vừa nói xong liền đưa tay ôm lấy Trầm Lạc, một tay kéo nàng vào trong ngực. Hai chân Trầm Lạc bởi vì nhất thời bất ngờ mà đứng không vững, để tránh cho mình té xuống, đôi tay Trầm Lạc níu chặt lấy Vũ Văn Thượng.
“Điện hạ thật sự là ngại chết lão thân rồi.”
Vũ Văn Thượng gật đầu một cái với Lưu ma ma, sau đó ôm thật chặt Trầm Lạc từ cửa sau phòng đi ra ngoài. Ra cửa hai chân Trầm Lạc giãy dụa, Vũ Văn Thượng cứ như vậy ôm nàng, nàng rất khó chịu, lồng ngực bị ngăn chặn, không thể hít thở. Vũ Văn Thượng thấy sắc mặt Cô gái nhỏ trong ngực đỏ bừng thì lập tức thay đổi tư thế ôm Trầm Lạc, lần này, cả thân thể Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng bế lên.
“Vũ Văn Thượng, chàng muốn dẫn ta đi đâu? Nếu những tú nữ khác đột nhiên không thấy ta sẽ nghi ngờ.”
Vũ Văn Thượng cúi đầu xuống nhẹ nhàng cọ xát mũi Trầm Lạc, “Lạc, ta dẫn nàng đến Đông cung. Phần lớn tú nữ hậu thuẫn ở phía sau đều không lớn lắm, nếu hoài nghi cũng không dám mở miệng. Lạc, chỗ ở của nàng là Huệ Minh cung, phía trước Sương phòng. Nơi đó ta cũng chuẩn bị tốt rồi, lúc nàng đi, bọn nô tài kia cũng không dám nói gì cả. Buổi tối nàng có thể ở cạnh bên ta.”
Nhìn khóe miệng Vũ Văn Thượng cười hết sức tà ác, lại nghe được hắn nói buổi tối nàng có thể ở cạnh bên hắn. Mặt Trầm Lạc lập tức đỏ bừng, Vũ Văn Thượng lại bắt đầu vô sỉ. Nàng còn chưa vào cung, đã cướp nàng đem vào trong xe ngựa. Rồi sau đó, nàng mới vừa vào cung, lại đem nàng lừa đến Đông cung. Trải qua rất nhiều ngày Trầm Vân lao tâm lao lực dạy, tâm ý xấu xa của Vũ Văn Thượng đối với Trầm Lạc, Trầm Lạc đã hiểu rõ tường tận.
Đi tới mật đạo, Vũ Văn Thượng để Trầm Lạc xuống, sau đó vung dây leo lên, lôi Trầm Lạc vào mật đạo. Ánh mặt trời mất đi, trước mắt là một màu tối đen. Bỗng chốc, thân thể Trầm Lạc run lên. Không ngờ Vũ Văn Thượng nôn nóng như vậy, bàn tay kia đang sờ hông của nàng, mơ hồ có khuynh hướng đi xuống phía dưới.
“Lạc nhi, vén quần áo lên, quần trong quần ngoài đều cởi hết ra. Bổn Điện hạ ta tự mình nghiệm thân nàng.”
“Vũ Văn Thượng, chàng......” bốn chữ vô sỉ vừa đến cửa miệng còn chưa kịp phát ra đã bị nam tử như lang như hổ trước mắt này nuốt vào trong miệng. Đôi tay Trầm Lạc liên tục vỗ tấm lưng to lớn của Vũ Văn Thượng, nàng không nên ở chỗ này, chỗ này là mật đạo.
“Lạc nhi, ngoan.” Vũ Văn Thượng dùng một cái tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Trầm Lạc, Trầm Lạc nói không ra tiếng, thừa dịp Vũ Văn Thượng không hôn nàng lấy hơi, lên tiếng kêu nhỏ: “Ta không muốn ở chỗ này.”
“Hả? Ý Lạc nhi là muốn ở tẩm Đông Cung điện của Bổn điện, trên chiếc giường lớn kia á. Ừ, cũng tốt, chiếc giường đó rất lớn rất thoải mái.”
Sau khi Vũ Văn Thượng nói xong, lần nữa cúi đầu hung hăng hôn cô gái nhỏ trong lòng, như muốn đem toàn bộ nhớ nhung nhiều ngày toàn bộ phát tiết ra ngoài, dồn sức thật lớn muốn nhập Trầm Lạc vào trong xương tủy.
“Vũ Văn Thượng, chàng nhẹ một chút, chàng làm đau ta.” Vừa hôn xong, Trầm Lạc bất mãn bĩu môi oán giận. Chân mày Vũ Văn Thượng nhảy lên : “Lạc, mới thế đã đau rồi sao? Dù thế nào cũng đâu bằng đêm hôm đó chứ? Nói thật xem nào, khi đau đớn của đêm đó qua đi, lạc nhi có cảm thấy thoải mái không?”
“Thật không đứng đắn chút nào.” Trầm Lạc quay đầu đi nhẹ giọng nói.
“Không đứng đắn cũng phải nhìn người chứ, bổn Điện hạ cũng chỉ không đứng đắn với nàng mà thôi.” Đôi tay Vũ Văn Thượng vừa nói vừa không thành thật ở trên người Trầm Lạc chạy loạn.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
20 chương
52 chương
162 chương
48 chương
79 chương
59 chương
406 chương