Vào buổi tối thứ hai của cuối năm. Trầm gia an tĩnh hơn tối qua rất nhiều. Trầm Nhị bá phụ mấy ngày trước đây mới từ huyện Lăng Nguyệt trở lại, chưa ngồi được nóng chỗ thì cửa hàng bên kia xảy ra chút chuyện, vì vậy, Trầm Lương lập tức điều Trầm nhị đệ lần nữa đến huyện Lăng Nguyệt. Đầu tiên là bảo bối nha đầu không hiểu sao bị Thái tử coi trọng xuất hiện trong danh sách tú nữ, mới vừa đem tên tuổi bảo bối nha đầu loại ra khỏi danh sách tú nữ không bao lâu, thì cửa hàng ở huyện Lăng Nguyệt gặp chuyện không may. Sâu xa bên trong, giống như có người cố ý gây phá hoại. Trầm Lương ở bên trong thư phòng suy tư hồi lâu, cuối cùng, cho gọi bảo bối nha đầu tới đây, ý bảo nàng mấy ngày tới không được ra khỏi Trầm phủ, cho dù ở bên cạnh Trầm phủ cũng phải có người đi cùng. Trầm Lạc nghe xong, khẽ cau mày, mặt lộ vẻ khó hiểu: “Phụ thân, ai lại đến gây chuyện với nhà chúng ta? Huyện Lăng Nguyệt bên kia gặp chuyện không may, Nhị bá phụ Nhị bá mẫu đã đi xử lý rồi. Mọi người không dễ dàng gì mới có được buổi cơm đoàn viên cuối năm, tính tình của Mạn Thanh cũng đã thay đổi. Mấy chị em chúng con định tối nay ra ngoài đi dạo chợ đêm.” Trầm Lạc dứt lời, sau đó miệng cong lên tỏ vẻ bất mãn. “Bảo bối nha đầu, phụ thân cũng vì muốn tốt cho con thôi. Trong khoảng thời gian này, tránh một chút. Chờ chuyện của huyện Lăng Nguyệt qua đi, con muốn đi đâu thì đi.” Phụ thân cực kỳ nghiêm túc, Trầm Lạc cũng không tiện cãi lại. Vì vậy, khẽ gật đầu, ra khỏi cửa thư phòng. Trầm Lương đợi bảo bối nha đầu đi, ánh mắt đảo về phía giá sách, bên trong giá sách có trang bị một hộp gấm bất phàm. Nhìn hộp gấm kia, Trầm Lương nhớ lại chuyện Ngữ Yên ngày ấy, bê trà đưa nước quét dọn cho nhà nhạc mẫu. Ngữ Yên giận dỗi, mình còn phải vừa đưa quà tặng nhạc phụ nhạc mẫu, còn phải nghĩ cách dỗ dành Ngữ Yên. Vốn muốn sau này con rể của mình ít ra cũng phải hiếu thuận như mình năm đó, ai ngờ được dung nhan của bảo bối nhà mình lại gây họa như thế, biết được Lạc nhi không có tên trên danh sách tú nữ liền vụng trộm hãm hại. “A, biểu tỷ, không đi được ư. Tại sao vậy, muội đã thay y phục lộng lẫy hết rồi nè. .” Bạch Mạn Thanh sau khi nghe được không thể ra khỏi Trầm phủ, nhất thời tính tình nóng nảy tức giận, thiếu chút nữa nhảy lên cao ba thước. Trầm Vân ở bên cạnh nhỏ hơn Bạch Mạn Thanh mấy tháng ngược lại cực kỳ ung dung nhàn nhã, không hề bị tin tức này làm giận dữ, ngược lại nở nụ cười thật tươi “Đường tỷ, đại bá nói không đi ra ngoài thì không thể đi ra ngoài sao? Chúng ta len lén chạy ra ngoài không phải được rồi ư? Vào cuối năm, hàng năm đều có hội đèn lồng, có rất nhiều tài tử tuấn tú, rất nhiều.” Trầm Vân nói xong thì ánh mắt của nàng ấy phát ra tia sáng chói lòa át cả ánh sao treo đầy trên bầu trời. Trầm Lạc đặt tay lên cằm suy nghĩ một cách cẩn thận, hàng năm huyện Vân Hà đều có tổ chức hội đèn lồng có thể so với hội hoa xuân ở huyện Lăng Nguyệt, nếu lần này không đi đợi đến sang năm vào cung, càng không thể thưởng thức cảnh đẹp hội đèn lồng ở huyện Vân Hà nữa. Nhưng lúc phụ thân nói chuyện cùng mình biểu tình hết sức nghiêm túc, nếu tự mình đi ra ngoài thật sự xảy ra chuyện gì, cha mẹ vì thế mà lo lắng vậy cũng không tốt. “Biểu tỷ, kế sách của đường muội, muội thấy cũng khá ổn. không phải phía sau hậu viện của Trầm gia có một lỗ nhỏ sao, chúng ta chui ra đi.” Bạch Mạn Thanh vừa lôi kéo vạt áo Trầm Lạc vừa cao giọng nói. Trầm Vân lập tức trợn mắt nhìn Bạch Mạn Thanh một cái, nhỏ giọng trách cứ: “Cái con bé này, cũng ngốc đần y như trước à. Đại bá không để cho chúng ta đi ra ngoài, cái động đó chắc chắn đã bị lấp lại rồi. Còn nữa, muội cứ lớn giọng hét ầm lên nữa đi, không sợ gã nô bọc nha hoàn nghe thấy sau đó bẩm báo đại bá à, đúng là đần chết đi được.” Bạch Mạn Thanh nghe xong nổi giận, tay chống nạnh muốn mắng lại. Trầm Lạc không nhịn được, đưa tay ngăn cản. “Các muội đừng ồn nữa, tối nay chúng ta lén ra ngoài. Hội đèn lồng của huyện Vân Hà sao có thể bỏ qua, đi, chúng ta sẽ đi ra từ cửa chính, nếu phụ thân đã có ý định cản chúng ta không cho ra ngoài, thì đương nhiên hậu viện sẽ được canh gác cực kỳ cẩn thận, làm sao biết chúng ta sẽ đi ra từ cửa chính, bây giờ ai về phòng nấy, chọn đồ của nha hoàn mặc vào, sau đó đừng ùa ra một lượt mà đi từng người thôi, chúng ta hẹn gặp nhau ở con phố cuối Trầm phủ.” Trầm Vân vừa nghe, nhất thời bật cười khẽ, đưa ra ngón tay cái. Liên tiếp tán dương: “Cũng là Đường tỷ thông minh, chúng ta mau đi thay đổi xiêm áo.” Kết quả là, ba vị tiểu nữ tử rối rít trở về phòng đổi xiêm áo của gia nhân. Cũng không lâu lắm, quả nhiên không ngoài dự đoán, Trầm Lương thật sự không phái nhiều người canh gác ở cửa chính. Vì vậy, ba người rất thoải mái đi ra khỏi Trầm phủ. Ở cuối con phố của Trầm phủ thuận lợi chạm mặt, lúc đến sương phòng của quán trà, ba người vào gian phòng kế của sương phòng, thay y phục gia nhân ra. Khi bước ra khỏi phòng thì đều là những mỹ nhân, mặt hoa da phấn. Bạch Mạn Thanh trong sáng tinh khiết mang theo nét khí phách, Trầm Vân trông hoạt bát đáng yêu, Trầm Lạc thì lại mang phong cách thanh nhã dịu dàng. Cứ thế ba người ở trong hội đèn lồng chơi vô cùng vui vẻ. Trầm Vân thỉnh thoảng nhìn những người đàn ông đi lướt qua bên cạnh mình, đáng tiếc cũng không mấy đẹp mắt. Bạch Mạn Thanh thì lại cực kỳ hứng thú đối với hội tỷ võ trong hội đèn lồng, nhưng bởi nàng là nữ không thể lên đài cùng nam tử tỷ võ. Bạch Mạn Thanh tính tình nóng nảy, thiếu chút nữa là muốn chạy về quán trà sương phòng tìm y phục của gia nhân mặc vào. Thật may bị Trầm Lạc kịp thời ngăn lại, lúc này nếu phụ thân phát hiện họ không có ở trong phủ, chắc chắn sẽ phái người tới tìm, nếu ăn mặc y phục gia nhân của Trầm gia ở trên đài cao tỷ võ, rất nhanh sẽ bị tóm về Trầm phủ. Bạch Mạn Thanh sau khi nghe xong chỉ đành phải bĩu môi buông tha, không thể lên đài tỷ võ, Bạch Mạn Thanh chỉ có thể đứng ở dưới đài cao nhìn ngắm. Thời điểm thấy kích động, sẽ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi vỗ tay. Trên đài, nam tử cao lớn thấy mỹ nhân dưới đài bị võ nghệ của mình làm cho cảm phục, không khỏi càng thêm cố gắng ra sức. Trầm Lạc nhìn bên trái là vẻ mặt Bạch Mạn Thanh tập trung tinh thần xem tỷ võ, bên phải là Trầm Vân giờ phút này đang bận rộn tìm kiếm mỹ nam, chỉ có thể than thở. Trầm Lạc kéo cánh tay Trầm Vân, nhưng bị Trầm Vân lập tức vung lên. “Đường tỷ, tỷ đừng chộn rộn. Rốt cuộc muội đã thấy được mỹ nam rồi, người đó còn đẹp hơn gã thủ lĩnh thương nhân của đại mạc nhiều, tỷ cứ ở đây chờ muội nhé, muội chạy qua đó ngắm một lát đã.” Trầm Vân vừa dứt lời, bước chân đã nhanh chóng chạy thẳng về phía trước. Trầm Lạc nhìn thấy Trầm Vân sắp đi vào khúc quanh ngõ hẻm phía trước, tất cả người ở chợ đêm đều tập trung ở bên này, Trầm Vân một mình đi vào đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao. Mắt thấy Trầm Vân sắp quẹo vào đó, Trầm Lạc lập tức nói với Bạch Mạn Thanh: “Biểu muội, muội ở đây chờ ta cùng Vân Vân. Ta cùng Vân Vân đến trước mặt xem một chút.” Bạch Mạn Thanh không hề quay đầu, chỉ khẽ gật đầu. Được biểu muội đáp lại, Trầm Lạc lập tức cất bước tiến về con hẻm mà Trầm Vân đi vào. Rời khỏi đoàn người lũ lượt, ánh đèn dần dần tản đi. Trầm Lạc bước đến ngõ nhỏ tối tăm, mắt nương theo ánh trăng nhìn về phía trước, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Trầm Vân, rõ ràng muội ấy đi về hướng con hẻm này mà. Trầm Lạc nóng nảy, vội vàng cất tiếng kêu: “Vân Vân, muội ở đâu thế? Vân Vân......” Một bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi đột nhiên xuất hiện trước mặt Trầm Lạc, tiếp theo ôm eo Trầm Lạc, lồng ngực ấm áp dính sát trên thân thể nhỏ nhắn của nàng. Nam tử cũng không lên tiếng, mới đầu Trầm Lạc cực kỳ nóng nảy, từ đâu xuất hiện tên háo sắc. Đang thầm mắng thì loại cảm giác quen thuộc đó tập kích đến khiến thân thể Trầm Lạc cứng lại, ngay sau đó cất giọng lắp bắp, đứt quãng lên tiếng: “Vũ... Văn Thượng?!” Ôm lấy Trầm Lạc Vũ Văn Thượng ngẩng đầu lên, cái trán tựa lên trên trán Trầm Lạc, nhếch miệng cười khẽ một tiếng: “Lạc nhi, có nhớ ta không? Ta cũng chưa từng nghĩ đến có thể gặp mặt nhanh như thế, cứ ngỡ rằng phải chờ đến buổi tuyển tú sang năm mới có thể gặp lại nàng. Ai ngờ nàng lại không ngoan, thật may là ta đã chuẩn bị chu đáo, nếu không buổi tuyển tú nữ không có mặt nàng, há chẳng phải là lãng phí trăm phương ngàn kế lần này của ta, thiệt thòi lớn rồi sao?” A, Vũ Văn Thượng ngươi nói bậy gì đó, ta đã quyết định sang năm sẽ đến hoàng cung, cũng báo cho mẫu thân quyết định này. Sao lại nói sang năm sẽ không thể gặp? Còn nữa, thiệt thòi lớn gì chứ? Toàn thân cao thấp của ta đã bị ngươi sờ soạng hôn, tuy nói vẫn chưa xuyên thủng tấm màng kia, nhưng nói thế nào thiệt thòi lớn nhất cũng đâu phải là Vũ Văn Thượng ngươi? “Vũ Văn Thượng, đường muội ta đâu? Muội ấy đi theo...” Trầm Lạc nói tới chỗ này, trợn to hai mắt, sau khi bừng tỉnh hiểu ra kinh ngạc lên tiếng: “ Nam tử tuấn tú mà đường muội của ta thấy không phải là ngươi chứ? Ngươi dụ muội ấy đến đây, muội ấy đâu rồi?” Vũ Văn Thượng thở dài, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Lạc nhi, nàng chịu thừa nhận dáng dấp của ta tuấn tú rồi sao?” Trầm Lạc liếc Vũ Văn Thượng một cái, lúc nói chuyện nghiêm túc với hắn thì hầu như hắn luôn kéo vấn đề sang chuyện không nghiêm túc khác. “Lạc nhi, đừng vội, đường muội của nàng tất nhiên đã đi xem nam tử tuấn tú hơn rồi. Lạc nhi à, ta sẽ dẫn nàng đến chỗ này rất vui.” Dứt lời, Vũ Văn Thượng vươn tay bế ngang Trầm Lạc, thân thể Trầm Lạc nhất thời xoay tròn cho là mình muốn té xuống, đôi tay lập tức vững vàng vòng chặt lên cổ Vũ Văn Thượng. Động tác lần này, đã làm cho Vũ Văn Thượng bật cười sảng khoái. Tiếng cười kia tràn đầy hài lòng, Trầm Lạc nghe thấy tim mình như đập lạc nhịp. Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng ôm đến chiếc xe ngựa bình thường được đặt sâu trong ngõ hẻm, cho đến khi bị Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng chậm chạp đặt lên nệm êm trên xe ngựa, Trầm Lạc lập tức ngồi thẳng người, “Vũ Văn Thượng, ngươi muốn... đưa ta đi đâu?” Trầm Lạc vốn định dùng từ ‘bắt cóc’, nhưng khi nhìn đến Vũ Văn Thượng híp đôi mắt vô cùng mị hoặc thì Trầm Lạc mạnh mẽ đem từ ‘bắt cóc’ nuốt vào trong bụng. “Lạc nhi, tất nhiên là dẫn nàng đến chỗ không có những người không có nhiệm vụ quấy rầy chúng ta.” Vũ Văn Thượng ngồi bên cạnh Trầm Lạc, đưa ra cánh tay dài ôm vòng eo thon của Trầm Lạc, sau đó bàn tay kia không an phận chậm rãi dao động. Trên eo Trầm Lạc nhất thời tê rần, Vũ Văn Thượng rất lâu không có sờ mình, lúc này vừa thấy mình vừa ôm vừa sờ. Nàng thật sự thấy không quen, Trầm Lạc khịt khịt mũi, giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng đã bị Vũ Văn Thượng dùng tay đè lại. Thanh âm khàn khàn truyền đến: “Lạc nhi, lại không ngoan? Ta dẫn nàng đến chỗ này, sẽ tuyệt vời hơn hội đèn lồng ở đây nhiều. Luận võ công, ta mạnh hơn gã tỷ võ trên đài cao kia nhiều. Luận tài học, ở Nguyệt Tường này ta có thể xem là đệ nhất. Bàn về tướng mạo, Lạc nhi, nàng nói xem, dáng dấp của bổn Điện hạ có đẹp mắt không?” Câu nói sau cùng Vũ Văn Thượng còn cố ý nhấn mạnh danh xưng bổn Điện hạ. Trầm Lạc không nghĩ tới Vũ Văn Thượng sẽ nói ra những lời này, nàng nhớ tới trên chợ, những người bán hàng rong vì muốn cho những món hàng của mình được tiêu thụ một cách nhanh chóng, nên đã không ngừng cất tiếng ngợi khen những vật dụng của mình, rằng nó tốt ra sao. Những câu nói vừa rồi của Vũ Văn Thượng cực kỳ giống những người bán hàng rong kia, có điều khác biệt chính là, Vũ Văn Thượng bán không phải thứ gì mà là... chính hắn. Trầm Lạc nghĩ tới đây, không nhịn được bật cười thành tiếng. “Lạc nhi, có phải hết sức hài lòng đối với tướng mạo của bổn Điện hạ, nên vui đến thế?” Trầm Lạc vội vàng ngừng tiếng cười, “Điện hạ là đệ nhất mỹ nam của Nguyệt Tường quốc, tướng mạo đương nhiên là đỉnh đỉnh. Chỉ là, mới vừa rồi ngài nói đường muội đi xem nam tử tuấn tú hơn. Ở trong mắt Điện hạ, ai có thể tuấn tú hơn ngài?” “Tiểu Phúc Tử, đánh xe nhanh một chút. Bên kia đã chuẩn bị xong hết chưa?” Vũ Văn Thượng vẫn chưa trả lời Trầm Lạc thì ngược lại hướng về phía Tiểu Phúc Tử đang đánh xe bên ngoài cất tiếng hỏi. “Điện hạ, đã sớm chuẩn bị xong.” Vũ Văn Thượng rốt cuộc chuẩn bị những gì? Trầm Lạc không hiểu, hỏi Vũ Văn Thượng, người này chỉ bật cười đầy bí ẩn. Cho đến khi xe ngựa dừng lại ở một tòa biệt viện cực kỳ tầm thường, Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng dẫn đến sương phòng hậu viện của tòa nhà thì pháo hoa bùm bùm nở rộ, hiện đầy bầu trời đêm. Đèn lồng màu đỏ trắng xanh toàn bộ sáng lên, làm nổi bật gương mặt cực kỳ tuấn lãng của Vũ Văn Thượng. Trầm Lạc ngoài kinh ngạc còn cực kỳ kinh hỉ, thật là đẹp, bầu trời giống như những đóa hoa có nhiều màu sắc đang đua nhau nở rộ. Trên cây treo từng chiếc đèn lồng màu đỏ, bên dưới đèn lồng treo những chiếc chuông gió, gió nhẹ thổi tới, chuông gió nhẹ vang vang. Tay bị Vũ Văn Thượng cầm, ẩn đi uy nghi của Thái tử đương triều, quanh thân Vũ Văn Thượng tràn đầy hơi thở dịu dàng như nước. Trong mắt hắn chỉ có thâm tình, thời gian giống như dừng lại vào giờ khắc này. Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng nhìn đến mức ngượng ngùng, thẹn thùng cúi thấp đầu xuống. Vũ Văn Thượng đưa tay nâng mặt Trầm Lạc lên, cánh môi ấm áp in lên gò má mềm mại trước mắt, những nụ hôn nhỏ vụn như những hạt mưa, theo thứ tự từ mặt, hai mắt, mũi, dần dần di chuyển xuống miệng. Trầm Lạc khẩn trương nắm chặt hai quả đấm, trước kia lúc Vũ Văn Thượng thân mật với nàng. Thì nàng đều mang theo sợ hãi cùng bài xích, lúc này, Trầm Lạc đột nhiên phát giác mình lại không hề bài xích. Dường như có chút khác biệt, chẳng lẽ mình đã thích người này rồi sao? Nhưng hắn là Thái tử, còn là Thái tử vô sỉ nha. Nụ hôn dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, Trầm Lạc nhìn đèn lồng màu đỏ chiếu rọi hai mắt nam tử nóng bỏng sáng rỡ như lửa. Vũ Văn Thượng nhìn Trầm Lạc, cuối cùng khẽ thở thành tiếng: “Lạc nhi, ta không muốn đêm dài lắm mộng. Tối nay, ta muốn nàng, ta nhất định phải có được nàng.”