Từ hôm đó, Liễu Nguyệt Đan không hề đếm xỉa tới Thái Giác Tân, nếu đi đâu đó hoặc làm việc nhóm thì chọn chung nhóm với bọn Tiêu Mai.
Thái Giác Tân cảm thấy cực kỳ tủi thân.
-
Thi học kì xong, khối 10 được nghỉ một tuần.
Khối 12 vẫn còn tích cực ôn thi, thời gian biểu hình như không còn chỗ trống.
Liễu Nguyệt Đan nghĩ tới nghĩ lui quyết định không liên lạc với Minh Quân Đạo trong thời gian này.
Một ngày đẹp trời đang nằm trong kí túc xá, Liễu Nguyệt Đan nhận được điện thoại của Thái Giác Tân.
"Cậu có trong kí túc xá không? Tớ đang ở ngoài, có chuyện muốn nói với cậu!" Giọng hắn hơi run run.
Liễu Nguyệt Đan cười hào sảng: "Được!"
Cô không giận hắn, chỉ muốn hắn tự nhìn thấy sự thật thôi.
Nhưng tuổi trẻ mà, cô càng khuyên răn, hắn càng không nghe lọt tai.
Vậy thôi, cô không thèm nói nữa, để hắn tự nhận biết ai là người tốt với hắn, ai không đáng cho hắn để tâm.
"Sao, có chuyện gì?" Liễu Nguyệt Đan bước xuống cầu thang liền thấy Thái Giác Tân đứng lấp ló.
"Tiểu Đan, tớ...tớ..." Bắt đầu ấp úng gãi đầu.
"Cậu thế nào? Không nói tớ đi vào!" Liễu Nguyệt Đan xoay người.
"Tớ xin lỗi!" Thái Giác Tân nhắm chặt mắt.
Hắn biết cô quan tâm hắn nhưng hắn lại làm cô tức giận, cô không đếm xỉa làm hắn không chịu nổi.
Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, Thái Giác Tân lúc nào cũng buồn rầu.
Chiều hôm đó, đám bạn của hắn rủ hắn đi chơi bóng rổ.
Hắn không tính đi, nhưng ở lại phòng thì cũng không có gì làm nên cùng đi với họ.
Lúc đi ngang sân trường thì hắn thấy cô nữ sinh Tiểu Mễ hắn thầm mến đang kiễng chân hôn một nam sinh khác.
Máu hắn dồn lên não xông tới định đánh cậu bạn kia nhưng bạn hắn ngăn lại.
Tiểu Mễ cũng hốt hoảng, cô không nghĩ là Thái Giác Tân lại ở trường vào giờ này.
Hắn chất vấn cô ta, đôi mắt cô ta lưỡng lự nhưng cuối cùng chọn cậu bạn kia.
Cô ta nói hắn theo đuổi con gái mà chẳng tặng nổi đồ gì có giá trị, còn thừa nhận cô ta đúng là đã vứt hộp bánh hắn tặng như lời Liễu Nguyệt Đan nói.
Là đàn ông không thể đánh con gái, chỉ có thể mắng cô ta mấy câu rồi bỏ đi.
Thái Giác Tân tự nhận mình đúng là ngu ngốc, lại có thể vì gái mà xung đột với Liễu Nguyệt Đan.
"Không cần xin lỗi, hiểu ra là tốt rồi!" Bổn cung không có giận hài tử như mi.
"Cậu không giận sao?" Thái Giác Tân tròn mắt.
Hắn mấy ngày nay đều suy nghĩ cách để làm cô hết giận.
Nghĩ đến mất ăn mất ngủ, mặt mũi tóc tai đều phờ phạc.
"Giận cậu tớ có mập lên hay ốm đi cân nào ư? Sao này còn cãi lời nữa không?" Liễu Nguyệt Đan khoanh tay hất hàm.
"Không, không cãi nữa, từ nay tớ đều nghe lời cậu.
Làm việc gì cũng đều hỏi ý kiến của cậu trước." Thái Giác Tân vui mừng khôn xiết.
May quá, cô không có giận hắn.
Liễu Nguyệt Đan cười xoa đầu hắn: "Vậy mới là hài tử ngoan!"
Thái Giác Tân đẩy tay cô ra: "Đừng có xoa loạn mà!"
Liễu Nguyệt Đan đen mặt.
Thái Giác Tân vội vàng cầm tay cô để lại lên đầu mình.
"Này cậu sờ tiếp đi!"
Liễu Nguyệt Đan lúc này mới cười thoải mái.
-
Học kì 2 vừa bắt đầu thì học sinh lại trông đến nghỉ tết âm lịch.
Trường Trung Đại mỗi năm đều tổ chức cuộc thi tài năng dành cho học sinh nhân dịp tết đến xuân về.
Mỗi nhóm lớp sẽ cùng lên kế hoạch một tiết mục dự thi vào ngày cuối cùng ở trường trước khi về nhà ăn tết.
Khối 12 có thể lựa chọn không tham gia hoạt động này, nhưng Minh Quân Đạo, thành viên trụ cột của nhóm 14, muốn nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách với cô bé của hắn.
Liễu Nguyệt Đan giờ này đang nghe thầy chủ nhiệm đọc điểm thi học kì 1.
Tất cả đều như dự đoán, qua môn nhưng điểm không cao.
Thầy chủ nhiệm tuy nghiêm khắc nhưng cũng rất tâm lý, đọc điểm xong cũng không có dạy bài mới, bắt đầu thảo luận chuyện biểu diễn.
Học sinh đương nhiên là rất thích mấy thể loại hoạt động này, đưa ra ý kiến liên tục.
Hợp ca? Quá tầm thường, nhiều lớp lười chuẩn bị sẽ chọn cái này để biểu diễn cho qua chuyện.
Diễn kịch? Tương tự với hợp ca, hơn nữa phần lớn học sinh đều nghiệp dư, diễn dở đến không dám nhìn.
Nhảy hiện đại? Nghe nói có học trưởng phong trào đảm nhiệm rồi, ai dám tranh?
...
Cuộc thảo luận mới đầu còn sôi nổi chẳng mấy chốc đã lâm vào bế tắc, cả lớp chán chường không muốn động.
Thầy Trương thấy thế cười cười: "Các em cứ yên tâm đi, mấy chuyện biểu diễn này cứ để đàn anh khối trên lo, chúng ta nhỏ nhất có quyền ỷ vào bọn họ.
Khi nào họ lên kế hoạch xong, nếu cần chúng ta giúp đỡ thì cùng nhau làm."
Cả lớp nghe xong lại tiếp tục bàn tán.
Dù nói mấy anh chị sẽ lo nhưng bọn họ vẫn có người muốn thể hiện.
"Học trưởng kìa!" Có người trong lớp la lên.
Liễu Nguyệt Đan từ nãy đến giờ đều mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng la liền nhìn ra cửa.
Học trưởng kỉ luật đẹp trai đến rồi, định trừ điểm thi đua hay gì sao?
"Chào thầy, em đến để nói về việc chọn tiết mục biểu diễn sắp tới.
Không biết lớp thầy đã nghĩ ra tiết mục gì chưa?" Minh Quân Đạo thái độ đúng mực.
Thầy Trương cười ổn trọng: "Thầy và các em chưa có ý tưởng gì, đang suy nghĩ dựa vào anh chị lớp trên hướng dẫn."
Lúc này Minh Quân Đạo liếc nhìn Liễu Nguyệt Đan ở cuối lớp, cô đang mỉm cười nhìn hắn.
Hắn liền nói tiếp: "Tiết mục biểu diễn không cần nhất thiết cả ba khối lớp đều tham gia, nếu thầy không có ý kiến, em chỉ cần một bạn trong lớp phối hợp với em là được."
Cả lớp, đặc biệt là nữ sinh được dịp nháo nhào.
Một bạn, chỉ một bạn mà thôi, ai sẽ là người được ở cùng học trưởng trong mấy ngày tới.
Mau chỉnh sửa lại nhan sắc mong lọt vào mắt anh ấy đi mọi người.
"Thế em có tính là sẽ chọn ai chưa?" Thầy Trương hỏi lại.
Minh Quân Đạo chỉ đợi tới đó: "Là học muội Liễu Nguyệt Đan!"
Cả lớp trầm trồ.
Mọi người quên mất là hai người này có gian tình.
Nữ sinh trong lớp buồn rười rượi, tuy nhiên Liễu Nguyệt Đan nhân duyên trong lớp rất tốt, không ai ghen tị vì chuyện nhỏ này cả.
Liễu Nguyệt Đan cũng nghĩ hơn 90% hắn sẽ chọn mình, cô đứng lên chào mọi người trong lớp như kiểu vừa đoạt giải hoa hậu.
"Tiểu Đan, em có đồng ý không?" Thầy Trương hỏi.
Sao giống cầu hôn vậy? Cô có nên nói "Em đồng ý!" không nhỉ?
"Nếu học trưởng chọn thì em sẽ cố gắng hỗ trợ!"
Mọi người trong lớp vỗ tay vang dội làm Liễu Nguyệt Đan hết hồn.
Có gì hay ho mà vỗ tay?
-
Minh Quân Đạo biết Liễu Nguyệt Đan cuối tuần này không có quay phim bèn gọi cô ra nói chuyện cuộc thi tài năng sắp tới.
"Tôi tưởng anh có kế hoạch rồi?" Liễu Nguyệt Đan miệng hút trà sữa hương dâu.
"Tôi có ý tưởng, nhưng cần xác nhận với em một thứ.
Em biết đánh đàn cổ phải không?" Minh Quân Đạo sáng đi ra ngoài mua nước và đồ ăn sáng cho cô, lúc này mới trở lại.
Hắn nhớ thao tác cô đàn trong đoàn làm phim lúc trước, rõ ràng là biết.
"Đúng a!" Có mắt quan sát, rất tốt.
Minh Quân Đạo sáng mắt: "Vậy thì tốt, chúng ta sẽ biểu diễn đánh đàn múa kiếm."
Liễu Nguyệt Đan nheo mắt: "Anh biết múa kiếm?"
Minh Quân Đạo hắng giọng: "Lúc cấp 2 có học qua một tí."
Liễu Nguyệt Đan ngắm hắn từ đầu đến chân.
Vóc dáng này, mặc cổ phục, tay cầm kiếm...ôi thôi.
Liễu Nguyệt Đan tặc lưỡi, cực phẩm!
Liễu Nguyệt Đan: "Thế tìm đàn và kiếm ở đâu?" Nhà cô có đàn, có thể về nhà lấy, nhưng kiếm không lẽ phải đi mua? Ai dám bán kiếm cho học sinh?
"Nhà tôi có, là của ông nội để lại.
Hôm nay tôi tới muốn đưa em sang nhà tôi một chuyến.
Nhà tôi cũng có cổ cầm, tiện thể hai người chúng ta lấy hết mang về luyện tập."
Liễu Nguyệt Đan không có ý kiến gật đầu.
-
Biệt thự Minh gia cực kì xa xỉ.
Liễu Nguyệt Đan thấy nó có thể so sánh với hành cung ngày xưa, mỗi năm đến mùa hè là hoàng thượng sẽ đến đây tránh nóng.
Minh Quân Đạo dẫn Liễu Nguyệt Đan đi vào trong, sàn gỗ bóng loáng, không gian bên trong cực rộng rãi thoáng mát.
Nhà chính Liễu gia còn thua xa.
"Sao lúc nào anh cũng được sinh ra trong gia đình giàu có vậy?" Kiếp trước làm vua, kiếp này làm thiếu gia.
"Lúc nào?" Minh Quân Đạo khó hiểu.
"Tôi đùa thôi!" Cô dạo gần đây cứ hay nhớ chuyện cũ.
Thấy cô không muốn nói Minh Quân Đạo cũng không hỏi thêm, tính dẫn cô vào tư phòng của ông nội hắn thì có tiếng người.
"Đạo Đạo, con về khi nào vậy sao không báo với mẹ một tiếng?"
Minh phu nhân mặc một bộ sườn xám trắng chấm xanh đang bước từ trên lầu xuống.
Bà đoan trang, thanh thoát, mỗi bước đi đều thể hiện là con nhà quyền quý.
Thấy con trai, bà mừng rỡ nên có đi nhanh một tí, tuy nhiên điều đó cũng không làm mất đi sự quý phái trên người bà.
"Con tính về một lúc rồi đi, sợ mẹ bận nên không có nói trước." Minh Quân Đạo tiến tới ôm mẹ hắn một cái, thuận thế đỡ mẹ phòng bà trượt chân.
Liễu Nguyệt Đan cúi đầu: "Cháu chào cô."
Minh phu nhân: "Đây là..."
Minh Quân Đạo: "Đây là học muội trong trường của con, Liễu Nguyệt Đan.
Con dẫn em ấy về nhà lấy chút đồ."
Minh phu nhân nghe đến tên Liễu Nguyệt Đan nét mặt liền đổi: "Sao con lại dẫn người lạ về nhà? Nhà mình có hôn ước với Cao gia, Cao Nghệ biết con dẫn cô gái khác về nhà sẽ không vui đâu."
Liễu Nguyệt Đan nghe ra drama rồi, có lẽ Cao Nghệ đã đánh tiếng với Minh phu nhân trước, xin hãy cho cô lượn khỏi đây trước khi cô có hành vi quá khích.
Minh Quân Đạo nghe mẹ mình nói thế liền không vui: "Con không thích Cao Nghệ, đây là lần cuối cùng con nói với mẹ.
Với lại con đang theo đuổi Nguyệt Đan, xin mẹ đừng nói những điều khiến em ấy hiểu lầm.
Còn nếu mẹ không muốn, con và em ấy sẽ lập tức quay về kí túc xá."
Minh Quân Đạo nắm lấy tay Liễu Nguyệt Đan quay đi.
Liễu Nguyệt Đan cảm thấy có một thứ gì đó đang nhen nhóm trong tâm mình.
Là cảm kích? Hay cảm động?
Cô ngước nhìn hắn, sườn mặt tuấn tú, đôi mắt kiên định.
Người đàn ông này, trước đây cô đã từng trao tình cảm cho hắn.
À không, là người có khuôn mặt giống hắn.
Minh phu nhân lâu lắm không gặp con trai, sao có thể để hắn về trường ngay được, bèn bất đắt dĩ giữ cả hai ở lại nhà ăn cơm, trò chuyện một lúc rồi mới về.
Minh Quân Đạo tính toán muốn ở nhà luyện tập một chút nhưng sợ Liễu Nguyệt Đan còn để ý chuyện lúc nãy nên quyết đoán lấy đàn và kiếm, đưa cô về trường.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
14 chương
69 chương
31 chương
30 chương
613 chương
170 chương
22 chương