Ra về thì trời cũng đã chiều, Minh Quân Đạo dự định đưa Liễu Nguyệt Đan đi ăn nhưng cô từ chối.
Minh Quân Đạo xụ mặt.
Liễu Nguyệt Đan đấm đấm hai bên bả vai, lâu lắm rồi cô không có mặc trang phục rườm rà như vậy, cảm giác hơi khó chịu.
Thấy cô không để ý mình, Minh Quân Đạo xù lông: "Em thích kiểu con trai như cậu ta sao?"
Liễu Nguyệt Đan ngẩn ngơ.
Kiểu con trai gì, nãy giờ cô có đề cập đến trai à, sao cô không nhớ?
Minh Quân Đạo tiếp: "Em thích mẫu bạn trai ngốc nghếch ngờ nghệch sao?"
Liễu Nguyệt Đan rốt cuộc cũng hiểu cậu ta nói gì rồi.
Cô cười nói.
"Hôm trước tôi nói rồi mà."
"Hôm đó vừa nghe đã biết em đùa tôi!" Hắn không phục.
"Sao anh biết tôi đùa anh? Tôi đúng là thích kiểu con trai như vậy!" Đùa gì chứ, cô còn chả nhớ cô nói gì, làm sao mà đùa hắn.
"Nhưng lúc nãy trông em có vẻ rất thích tên nhóc kia." Minh Quân Đạo bới móc.
"Cậu ta dễ thương mà!" Giống con trai của cô.
Minh Quân Đạo nghe xong, trầm tư một chút, dễ thương...!làm sao để dễ thương.
Liễu Nguyệt Đan thấy hắn yên lặng liền cảm thấy lạ, tính hỏi hắn thì...
"Tiểu Đan đi ăn với tôi đi mà!" Vừa nói vừa nắm tay cô lắc qua lắc lại, chu môi.
Đúng vậy, hắn đang làm nũng.
Liễu Nguyệt Đan như bị sét đánh.
Tài xế suýt lạc tay lái.
Nhìn thấy cảnh này của thiếu gia không biết về đến nhà anh ta có bị diệt khẩu không.
Liễu Nguyệt Đan trấn định tâm lý: "Anh buông tay ra trước đi, một tên đàn ông, sao có thể như vậy chứ?"
Hù chết cô rồi!
Minh Quân Đạo nghe thế liền ngồi ngay ngắn lại, mặt hắn bỗng chốc đỏ lên.
Lúc nãy quả thật quá mất mặt.
Chắc hắn điên rồi!
Vừa nghĩ vừa vò đầu bứt tai, sỉ diện của hắn đều ném cho chó ăn hết.
Liễu Nguyệt Đan thấy hắn như thế cười cười.
Hắn như vậy, có chút đáng yêu a ~
-
Kì thi học kì sắp tới, Liễu Nguyệt Đan phải ôn tập, không thể quay phim được.
Đạo diễn Lý đồng ý dời cảnh của cô lại sau khi cô thi xong.
Liễu Nguyệt Đan từ căn tin trường trở về, đi ngang lớp 10K10, định vào xem hai người Hạ Mẫn, Lưu Trân thì nghe loáng thoáng tiếng nữ sinh:
"Cái tên đó thật không hiểu sao luôn đấy.
Đi tán gái mà tặng một hộp bánh như thế, đã vậy còn tự làm, xấu muốn chết."
"Ừa, phải đó, chắc là tiếc tiền rồi.
Tiểu Mễ của chúng ta không có cần!" Một nữ sinh khác chen mồm.
"Các cậu đừng nói nữa, không phải tớ đã vứt rồi sao?" Nữ sinh nhìn khá ưa nhìn, có núm đồng tiền, mắt to tròn lúng liếng.
Liễu Nguyệt Đan hơi ngứa mắt.
Cô kéo Hạ Mẫn qua hỏi:
"Này, mấy người đó cùng lớp cậu à?"
Hạ Mẫn trả lời: "Phải a, là bạn cùng lớp với tớ.
Học hành không ra gì nhưng luôn có nam sinh bị mù mắt, hễ thấy con gái tỏ ra đáng yêu thì lại cung phụng tặng quà.
Gần đây có một tên cũng đang theo đuổi cô ta đấy!"
Liễu Nguyệt Đan cười cười: "Người ta có bản lĩnh, sao cậu không bắt chước để rồi được tặng quà, hả hả." Vừa nói cô vừa chọt chọt khuỷu tay vào hông Hạ Mẫn.
"Đừng mà, đừng mà." Hạ Mẫn đẩy Liễu Nguyệt Đan ra, "Tớ không có thích như vậy, tỏ ra đáng yêu gì chứ, thật rợn người!"
Liễu Nguyệt Đan không quan tâm đám người kia nữa, hỏi tiếp: "Lưu Trân đâu, nãy giờ không thấy cậu ấy."
Hạ Mẫn: "Dạo này bận lắm, sắp thi rồi, toàn túc trực ở thư viện thôi.
Nào có như chị em chúng ta, hãy phó mặc cho trời cao quyết định."
Vừa nói vừa quàng vai Liễu Nguyệt Đan.
Liễu Nguyệt Đan cười rạng rỡ, có bạn bè tốt thật vui vẻ.
"Mễ Mễ, bánh tớ tặng cậu hôm trước có ngon không?" Giọng nam sinh vang lên.
Liễu Nguyệt Đan giật mình, giọng nói này có chút quen, cô quay lại.
Nữ sinh tên Tiểu Mễ kia đang choàng tay nam sinh: "Ngon lắm, cảm ơn cậu, Tiểu Tân."
Đôi mắt Liễu Nguyệt Đan tối lại, Thái Giác Tân lại đi theo đuổi kiểu con gái này?
Thái Giác Tân đỏ mặt: "Nếu cậu thích, tớ có thể làm tiếp cho cậu ăn."
Tiểu Mễ mặt hơi tái lại, mấy nữ sinh cạnh cô ta cũng cười khúc khích.
Tiểu Mễ sửa lại thái độ: "Tiểu Tân không cần vất vả làm đâu, cậu mua cho tớ cũng được."
Liễu Nguyệt Đan cười cười, cô nàng kia định vơ vét gì từ Thái Giác Tân đây?
Đàn em cô nuôi lớn đâu thể người khác xỏ mũi dắt đi được.
Thái Giác Tân cười đến ngốc, nghĩ nữ sinh quan tâm hắn ta: "Thế cậu thích cái gì, tớ sẽ mua tặng cậu."
Hạ Mẫn khều khều Liễu Nguyệt Đan: "Thấy không, bọn nam nhân chính là mù quáng thế đấy."
Liễu Nguyệt Đan nhìn khuôn mặt cười đến phát ngốc của Thái Giác Tân, bất chợt nhớ tới vẻ mặt hả hê của Minh Quân Đạo khi bạn diễn của cô bị mắng, rồi khi hắn làm nũng với cô trên xe.
Con trai khi có người mình thích đều không cần sỉ diện như vậy sao?
Liễu Nguyệt Đan dừng suy nghĩ trong đầu lại, bước tới cạnh Thái Giác Tân.
Lúc này hắn mới nhìn thấy Liễu Nguyệt Đan, vẫy vẫy tay chào cô.
Tiểu Mễ đứng cạnh nheo mắt.
"Tiểu Đan, cậu sao lại ở đây a, không phải giờ này đều ngủ trong lớp sao?" Thái Giác Tân hưng phấn, hắn muốn giới thiệu cô với Tiểu Mễ.
Liễu Nguyệt Đan cười cười: "À, tớ tới đây giúp cậu hiểu rõ vài chuyện," xong quay qua Tiểu Mễ, "Này bạn gái, nếu tôi nghe không lầm, lúc nãy cô nói bánh bạn tôi tặng, cô đã vứt rồi, làm sao cô biết nó ngon vậy? Không lẽ, cô moi thùng rác ra ăn lại?"
Thái Giác Tân nhíu mày, hắn không tin Tiểu Mễ làm chuyện đó.
Bánh ấy hắn phải thức suốt đêm để nghiên cứu và làm, mấy lần mới thành công để tặng cho cô ấy.
Nhưng Liễu Nguyệt Đan cũng sẽ không vô cớ nói dối hắn.
Cô và Tiểu Mễ cũng không có quen biết.
Thấy thái độ Thái Giác Tân không đúng, Tiểu Mễ liền khó chịu: "Cô nói hươu nói vượn gì vậy, tôi nào có nói như thế.
Tiểu Tân, tớ không có nói như thế.
Cậu tin tớ, đúng không?"
Liễu Nguyệt Đan cực kì khâm phục nữ sinh trước mặt, trong lòng giơ ngón trỏ cho diễn xuất thần sầu của cô ta.
"Lúc nãy tôi cũng nghe bạn cô chê bai thậm tệ bạn tôi, các người nói nhiều như thế, chẳng lẽ tôi bị điếc sao?"
"Thái Giác Tân, tôi ở đây nghiêm túc nói với cậu, cô gái này không xứng với cậu.
Nếu cậu muốn có bạn gái, tôi liền tìm một cô cho cậu tìm hiểu, tính tình đảm bảo tốt hơn, không phải cái kiểu hai mặt trước khen sau chê như cô ta."
Liễu Nguyệt Đan không muốn xen nhiều vào chuyện của người khác.
Nể tình Thái Giác Tân là bạn cô từ nhỏ đến lớn nên nhắc nhở hắn một chút, nếu cứng đầu không nghe thì do hắn tự làm tự chịu.
Thái Giác Tân đã lung lay trước lời nói của Liễu Nguyệt Đan, quay qua chất vấn Tiểu Mễ: "Những điều Tiểu Đan nói là thật sao, sao cậu lại làm như thế với tôi?"
Tiểu Mễ liền rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay Thái Giác Tân: "Tớ thực sự không có mà, có lẽ cô ấy nghe ai đó nói lại lầm tưởng là tớ, Tiểu Tân, tớ thực sự thích cậu!"
Tiểu Mễ thấy quan hệ giữa Liễu Nguyệt Đan và Thái Giác Tân không phải bình thường, nếu không thì Thái Giác Tân cũng sẽ không vì những lời của Liễu Nguyệt Đan mà chất vấn cô ta.
Cô ta vứt thì đã sao, là hắn thích cô, muốn đeo đuổi cô, không phải cô ép buộc hắn tặng quà cho cô.
Cô ta chính là thích cái cảm giác được người ta cung phụng, nâng niu như vậy, kêu thì hắn phải tới, đuổi thì hắn phải đi.
Thái Giác Tân thấy Tiểu Mễ khóc liền luống cuống, vội lau nước mắt an ủi cô ta: "Không có, tớ tin cậu mà, đừng khóc nữa!"
Liễu Nguyệt Đan thấy cảnh này liền cười lạnh.
Bổn cung đã cho ngươi cơ hội, đã vậy thì bổn cung mặc kệ ngươi.
Liễu Nguyệt Đan chào tạm biệt Hạ Mẫn rồi về lớp.
Hạ Mẫn cũng không thể lên tiếng giải thích gì cả, cô cũng không ngờ tên nam sinh ngu ngốc kia lại là bạn của Liễu Nguyệt Đan.
Thái Giác Tân thấy Liễu Nguyệt Đan bỏ đi liền muốn dang tay kéo cô lại giải thích nhưng Tiểu Mễ cứ ôm chặt lấy hắn, không cho hắn làm vậy.
Hạ Mẫn lắc đầu ngán ngẩm trở vào lớp.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
14 chương
69 chương
31 chương
30 chương
613 chương
170 chương
22 chương