Thái Hậu Nhân Sinh FULL
Chương 76
Hôm sau Ân Niệm Yên tỉnh lại trong ngực của Tỉnh Đế "Hoàng Thượng tỉnh khi nào? Sao không gọi thiếp?"
"Còn sớm, không phải trong cung, quá quy cũ làm gì, nếu tỉnh cùng trẫm ăn sáng đi, hôm nay ngày đầu cho mấy cái Hoàng Tử cùng thần tử đi săn thú, nàng có hứng thú sao?".
"Không đi, thiếp cùng Hoàng Hậu nương nương ngồi xem mấy vị cô nương công tử kia cưỡi ngựa đi thôi, trước giờ thần thiếp chỉ dấu mình trong hậu viện, chưa từng cùng khuê mật đi săn thú hoặc là dạo cảnh xuân gì đó, nhìn bọn họ cũng xem như lạc thú, còn có thần thiếp đang lựa chọn con dâu đâu, Khang Nhi sắp mười tuổi rồi".
Nhìn người phải nhìn lâu vài năm, thời gian càng lâu tính tình càng bột lộ, không sợ cưới lầm người.
"Hoàng Tử chọn phi sẽ có người tổ chức yến hội, đến lúc đó nàng mặc sức mà chọn, hiện tại cứ thả lỏng đi" Tỉnh Đế buồn cười nói, hắn nhi tử khi nào sợ không cưới thượng tức phụ rồi?
Ân Niệm Yên múc một chén cháo cho Tỉnh Đế, buông xuống muỗng trong tay nói tiếp "chỉ cần người hạ chỉ ai dám không nghe theo? Nhưng thánh chỉ, chỉ trói buộc được người, làm sao có thể trói buộc được tâm người khác đâu? Khang Nhi thân thể có khuyết, thiếp chỉ hy vọng hắn cưới được người tâm đầu ý hợp, phu thê ân ái, cùng hắn nắm tay vui buồn có nhau".
Nàng không có được, chỉ cố gắng cho bọn nhỏ sống thoải mái hơn dưới cuộc sống phong kiến cổ đại này, bình an hỷ nhạc cả đời, nói thì dễ nhưng làm thì có bao nhiêu người làm được đâu.
Tỉnh Đế nhìn nàng, bất quá chỉ trong chớp mắt, hắn tiếp tục ăn sáng, kết thúc hai người chia nhau ra hai hướng đi, Tỉnh Đế đi nhìn nhóm nam nhân hài tử săn thú, Ân Niệm Yên hướng Hoàng Hậu liều trại đi.
"Hoàng Quý Phi vạn phúc kim an" mệnh phụ thấy nàng đều hành lễ thỉnh an.
"Thỉnh an Hoàng hậu nương nương"
"Muội ngồi đi, ăn sáng chưa?" Hoàng Hậu như cũ đoan trang cười nói.
"Các vị xin đứng lên" Ân Niệm Yên không vội đáp lời Hoàng Hậu, miễn lễ mệnh phụ cùng phi tần nhóm, ngồi xuống vị trí của mình mới chậm rải đáp lời "Thần thiếp đã dùng trước khi đến đây, Tiểu Ngũ có nháo người không?"
"Hắn ngoan đâu, muội đừng oan uổng đứa nhỏ, sáng nay tỉnh dậy còn cùng hắn Ca, Tỷ đòi ăn, ăn xong muốn đi tìm người chơi" Hoàng Hậu rất thích Tiểu Ngũ, không chỉ ngoan ngoãn, còn cùng nàng nữ nhi hòa thuận ở chung, lâu ngày tình cảm sâu đậm, Nhan Nhi ngày sau có cái dựa vào.
Ân Niệm Yên lắc đầu nói "hắn cả ngày chỉ thích tìm ca ca cùng tỷ tỷ chơi, hiện tại có thêm vài đứa nhỏ, sợ là quên mất Mẫu Phi này".
"Muội a! thật không biết nói thế nào mới phải, Tiểu Ngũ mới bao lớn đâu"
Hoàng Hậu vui vẻ cùng Hoàng Quý Phi nói chuyện, nhìn tư thế này là cùng Hoàng Hậu một khoe, mệnh phụ nhóm nhìn Phùng Phi cùng Liên Chiêu Nghi có cái khác thâm ý, ba vị Hoàng Tử tuổi tác gần nhau, Đại Hoàng Tử người có khuyết, với đế vị vô duyên, còn lại Nhị Hoàng Tử cùng Tam Hoàng Tử, trước đây nghe nói thân thể yếu đuối, nhưng hiện tại xem ra đã dưỡng tốt hơn rất nhiều, còn lại hai cái khác hoàng tử còn quá nhỏ, nhưng Hoàng Thượng đang tuổi tráng niên, không biết tương lai thế nào, trước mắt phải nhìn xem đã.
"Trước khi đến đây, thần thiếp nghe Danh Nhi nói hôm nay săn thú cả ngày, chúng ta lát nữa đi xem thế nào, sợ là thu hoạch không ít đâu" Phùng Phi biết nhi tử mình bắt đầu tính toán cho tương lai, nàng cũng nên vì nhi tử trước chọn ra một cái có bản lĩnh cùng gia thế tức phụ, nơi này đều là tam phẩm quan trở lên, còn có thực quyền trong tay, đủ tư cách làm nàng nhi tử trắc phi.
"Phùng tỷ tỷ nói không sai, khó có dịp nhìn Hoàng Thượng oai hùng trên lưng ngựa, không biết Hoàng Hậu nương nương có hứng thú" Liên Chiêu Nghi suy nghỉ không khác gì Phùng Phi, chỉ có để người khác biết Hoàng Nhi năng lực, mới chịu đứng về nàng nhi tử sao.
"Vậy cùng đi đi, bên ngoài có vài con ngựa thuần chủng, các cô nương có thể cưởi ngựa, bất quá không nên chạy quá nhanh, an toàn trên hết" Hoàng Hậu cười nói.
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương nhắc nhở".
Ân Niệm Yên nhìn Khánh Quý Phi, hai người cười cười không nói, theo sau Hoàng hậu bước ra ngoài, đi đến nơi săn bắn, ở đó có một khoảng đất trống dùng làm nơi tập trung sau chiến đi săn, Bên trái có mảnh đất rộng hơn, rừng cây thưa thớt, là nơi lý tưởng để các vị công tử, cô nương cưởi ngựa hoặc là đua ngựa.
Từng người ngồi vào vị trí của mình, Ân Niệm Yên gọi người mời Sở thị cùng Vinh thị đến nói chuyện phiếm "Nhị tẩu ra tháng đi, mẫu tử hai người thế nào?".
"Điều tốt, đứa đầu tiên sinh có chút lâu, một ngày một đêm mới chịu ra, may mắn nương nương ban cho thuốc viên, mẹ con mới bình an vô sự, bà thông gia bởi vì bệnh một thời gian không thể đến, vài hôm trước mới tốt lên, nhanh chân đến thăm nữ nhi cùng cháu ngoại trai".
Sở thị biết bà thông gia bị Thường gia nữ nhân chèn ép, nên không có gì không vui, ngược lại còn thông cảm một vài, có bà bà đè đầu mọi chuyện không thông.
"Bệnh? Sợ là Thường gia bất mãn nữ nhi không giúp bọn họ đi? Nếu còn không biết đều, vậy về lại quê nhà dưỡng lão đi, không bản lĩnh chỉ lo tổn hại còn cháu đường làm quan" một cái vô tri phụ nhân quản gia, thì có thể dạy ra có tài con cháu sao?
"Dù sao cũng là Thường gia chuyện nhà, bất quá có nhiều lần Thường lão phu nhân ý trong ngoài lời muốn nhà chúng ta giúp Thường gia nam nhân một phen, nương uyển chuyển từ chối, nàng ta liền bải sắc mặt, còn không cho Thường gia người cùng chúng ta lui tới, nhưng có mấy người nghe theo đâu".
Ân Niệm Yên cười không nói, nhìn về phía bọn nhỏ đang chơi đùa, nàng ngồi trên địa vị cao, cùng mấy cái vô tri phụ nhân tính toán thật mất thân phận, nếu đến trước mặt nàng làm loạn thì khác.
"Hoàng Quý Phi nhìn xem, hai vị Hoàng Tử thật có tài, săn không ít đâu, không hổ là Hoàng gia hài tử" Hoàng Tiệp Dư được nuôi dưỡng Tứ công chúa, đối với Ân Niệm Yên càng thêm trung thành, luôn cẩn thận quan sát, hy vọng giúp đỡ một vài.
"Đúng vậy, đều trưởng thành hết cả rồi, ngay cả một con hưu con đều có thể bắt được, muội nhìn xem hai người bọn họ nhận rất nhiều ánh mắt hâm mộ từ các vị cô nương đâu" tính toán của mẫu tử bọn họ ngay cả một tên ngốc tử đều biết, Tỉnh Đế làm sao không biết đâu?
Hoàng Tiệp Dư cùng Hinh Tiệp Dư che miệng cười, Hinh Tiệp Dư mỉa mai nói "Muội tâm tư nhỏ, dựa vào lượng cơm mà gấp thịt thôi, quá tham ăn sợ là bị đầy bụng khó tiêu lại không tốt, nhìn Đại Hoàng Tử cầm hai con gà rừng, muội chợt nhớ đến gà nướng ở quê nhà".
"Vậy chút nữa cùng nhau nướng đi, bọn nhỏ khó được ra ngoài một chuyến, trước mắt tận hứng trước đã, ta có đem theo hai bình rượu Đào, vừa lúc! " Ân Niệm Yên biết hai người kia khả năng ngồi lên đế vị không cao, từ nhỏ thân thể yếu ớt, lần trước trúng độc làm cho thân thể suy yếu, bên ngoài nhìn không có vấn đề gì lớn, nhưng bên trong bệnh tật bất kham, trừ phi gập được cao nhân, hoặc là có người nghịch thiên giúp một tay.
Ân Niệm Yên cùng Hoàng Hậu nói một tiếng, sau đó hướng phía dưới kháng đài đi "Khang Nhi hôm nay thu hoạch không tồi a! "
"Nhi Thần săn được bảy con gà rừng, ba con kia là Trần Sở bắt, nhưng hắn giúp Nhi Thần đuổi gà, công lớn thuộc về hắn, Thường Dực giúp nhi thần đuổi gà rừng, còn tìm không ít trứng gà, Mẫu phi nhìn xem" Hai đứa nhỏ được Khúc Vinh Khang khen mặt đỏ lên, luôn xua tay nói không dám.
"Tiểu Hỉ Tử đi lấy một bộ văn phòng tứ bảo, cùng một thanh đao cẩn bích ngọc thưởng cho Thường Dục Cùng Trần Sở, đây là bổn cung thưởng cho các ngươi, hôm nay làm tốt lắm, làm việc gì cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, có văn, có võ, có mưu kế mới thành công được".
"Đa tạ Hoàng Quý Phi nương nương".
Ân Niệm Yên hài lòng gật đầu, nhìn về phía Cẩm Họa "ngươi đi mời Thường nhị thái thái, Trần thái thái đến cùng bổn cung thưởng thức thành quả đi".
Ân Niệm Yên cùng Sở thị, Vinh thị đi đến mấy đứa nhỏ ngồi xuống, đợi cung nhân, thị vệ làm sạch gà rừng thỏ hoang, bỏ lên bếp than nướng, nữ nhân ngồi nói chuyện nhà, hài tử cùng nhau chơi đùa, tạo nên cảnh tượng bình yên lạ thường.
"Thường thái thái cùng Trần thái thái rất biết cách dạy hài tử, quy cũ không nói, còn biết làm việc trong ngoài, nhìn xem ba đứa nhỏ, lớn nhất mới mời một tuổi, nướng gà có một tay, sau này hai vị chỉ biết ngồi hưởng phúc".
"Hoàng Quý Phi quá khen, mấy tên nhóc này quá dã, sáng sớm đã không thấy tâm hơi, làm người lo lắng không thôi" Trần thái thái nói như vậy, nhưng trên mặt hiện lên muôn vàn tự hào.
"Thần phụ thấy như vậy rất tốt, Duy Nhi trước nay quá thụ động, cả ngày chỉ biết đi theo sau hắn phụ thân, đọc sách ngâm thơ, từ lúc làm Đại Hoàng Tử thử đồng, cùng Trần tiểu công tử cùng nhau đọc sách, hắn thích ra ngoài nhiều hơn, mặt cũng sáng sủa hơn rất nhiều, đều là Trần thái thái dạy dỗ có công a! ".
"Thường thái thái lại chiêu chọc ta rồi, Thường tiểu công tử tốt đâu! "
"Điều tốt a! mau đến ăn đi, đừng phụ lòng hiếu thảo của bọn nhỏ, Nương cùng Đại tẩu giúp ta kéo mấy tên dã hài tử kia đi rửa tay đi, nhìn xem cả người toàn bùn là bùn" nàng không ngăn cản ba tên nhóc kia, dù sao cũng là hài tử, phơi nắng chơi bùn có khi còn khỏe mạnh hơn mấy vị tôn quý kia đâu.
"Ai! nương nương quá cưng chiều bọn chúng rồi! " Vinh thị nhìn hai tên nhóc nhà mình dạy Ngũ hoàng Tử như thế nào chơi bùn, hiện tại cả người đều là bùn đất, một thân dơ hề hề.
"Như vậy chứng tỏ bọn nhỏ khỏe mạnh sao, Đại tẩu đừng quá lo lắng, năm sao có tiên sinh dạy dỗ, bọn chúng sẽ ngoan ngoãn thôi".
Truyện khác cùng thể loại
182 chương
77 chương
10 chương
60 chương
99 chương