Vạn Thái Hậu tang kỳ ba tháng quá đi, một ngày đẹp trời giữa thu, thời tiết trong lành, mát mẻ, cửa chính của Hoàng cung mở rộng, Tỉnh Đế long giá trước tiên rời đi, hướng hoàng gia bãi săn đến, theo sau là Phượng giá của Hoàng hậu, Hoàng Quý Phi, lần này đi theo còn có Hoàng Tử công chúa mẫu Phi, bởi vì Tứ Hoàng Tử sức khỏe không tốt, nên Đức Phi ở lại chăm sóc, thay Hoàng hậu quản lý hậu cung. "Chủ tử nhìn xem, bên ngoài có quá nhiều người nhìn chúng ta, kinh thành đường phố không thay đổi gì nhiều, đã ba năm rồi..." "Đúng vậy, ba năm rồi có vài nơi không thay đổi, như vậy không tốt chút nào, Khang Nhi hiểu ý mẫu phi sao?" Ân Niệm Yên có rất nhiều hoài bảo, nàng mua rất nhiều bí phương đưa cho Ân Triết Tân làm, bán ra kiếm bạc, bởi vì nàng muốn xây càng nhiều học đường càng tốt, nhưng nếu muốn thực hiện được ước mơ, nàng cần nam nhân cùng hài tử giúp đỡ, lựa chọn tốt nhất là Đại Hoàng Tử Khúc Vinh Khang. "Nhi Thần hiểu, chỉ có Đại hưng dân chúng ăn no mặc ấm, con cháu được đọc sách viết chữ, thì triều đình mới có nhân tài sử dụng, Đại Hưng mới có thể trở thành cường quốc, muốn làm được đều này, trước mắt nên làm từ việc nhỏ gần mình nhất, đợi đến Nhi Thần mười tuổi sinh thần qua đi, nhi thần có thể rời cung cùng ông ngoại đi nhìn xem bên ngoài hoàn cảnh, nhất định không cô phụ Mẫu Phi một lòng dạy dỗ". "Như vậy rất tốt, khả năng đến đâu thì làm đến đó, từ từ tới, không vội nhất thời, Nhị Hoàng Tử cùng Tam Hoàng tử sức khỏe tuy rằng tốt hơn, nhưng quá vì cái trước mắt, sợ là không ra ngô ra khoai gì, trước mắt Khang nhi cứ viết xuống ý định cùng kế hoạch của mình, đợi Phụ Hoàng Ngươi thất vọng triệt để với bọn họ mới đến hỏi ý kiến, huynh đệ một chén nước chia đều, Mẫu Phi sợ Phụ Hoàng ngươi muốn hai tên kia đi theo học hỏi rèn luyện, cuối cùng là phá hủy tắc cả, khổ vẫn là dân chúng". "Mẫu Phi yên tâm, nhi thần hiểu được" trong học đường, hai cái Hoàng đệ kia cả ngày thích khoe ra, tuổi còn nhỏ lại dùng phấn che đi vết sẹo nhỏ trên mặt, người khác xem như không thấy, nhưng sau lưng ai không cười trộm bọn họ đâu? biết hắn học bắn cung, liền cầu phụ hoàng tìm tốt nhất sư phụ, không biết bắn được thế nào rồi? "Chủ tử đến rồi, Hoàng Thượng hạ ý chỉ từng người trở về liều trại của mình, chúng ta liều trại rất gần với Hoàng Thượng liều trại, chủ tử có muốn trước tiên nhìn một cái" Tiểu Hỉ Tử làm việc nhanh lẹ dứt khoát, hắn đã tìm hiểu hết thảy trước khi đến. "Tiểu Ngũ còn ngủ, trước ôm hắn đến liều trại nghỉ tạm đi". Mùa thu không khí mát mẻ, bên trong bãi săn càng thoải mái hơn, Tiểu Ngũ đi đường mệt nhọc, nàng không muốn ở bên ngoài quá lâu, đợi hắn tỉnh, mẫu tử cùng nhau đi dạo đi. Tỉnh Đế tiếp xong đám thần tử, nghe Dương trung báo lại hậu cung các liều trại động tỉnh, hắn nhắm mắt dựa lưng vào ghế, bên trong yên tỉnh làm người lạnh sông lưng, nữa giờ sau Tỉnh đế mở mắt ra nói "ra ngoài đi dạo một vòng đi". "Ai ở dưới suối kia?" "Hồi Hoàng Thượng, là Hoàng Quý Phi cùng hai vị Hoàng tử, còn có Ân Phu nhân, Ân Thiếu nãi nãi cùng hai vị tiểu công tử, nhìn dáng vẽ này là muốn bắt cá lên nướng đi" Dương Trung cảm thấy mắt mình thật sáng a, xa như vậy đều thấy được. Tỉnh Đế nhìn nữ nhân đang cùng hài tử cười đùa bên bờ suối, nét mặt dịu dàng, nụ cười từ tâm phát ra làm nàng đẹp hơn bao giờ hết, hắn tự hỏi mình không có tư cách được nụ cưới đó sao? Niệm Nhi đang nghỉ cái gì? nói đúng hơn là sợ cái gì? Sợ hắn hồ đồ vứt bỏ nàng sao? "Ngươi đi mời Hoàng Quý Phi đến cùng trẫm đi dạo, tăng thêm người bảo vệ hai vị hoàng tử". Dương Trung như tử sỉ ra trận, hướng Ân Niệm Yên đám người đi, hắn cảm giác cuộc sống này quá khó qua a, thầm cầu nguyện Hoàng Quý Phi dễ nói chuyện chút, cùng hắn đi gập thánh thượng. Ân Niệm Yên biết Dương Trung ý đồ đến, nhíu mày không vui, Tỉnh Đế không muốn nàng sống vui vẻ một ngày sao? Cứ lúc nàng thoải mái nhất mà tìm đến. "Nương Nương an tâm đi hầu hạ Hoàng Thượng, chúng ta sẽ chăm sóc tốt hai vị Hoàng Tử" Sở thị có nghe nam nhân mình nói, Triều thượng mấy tháng gần đây không quá thuận lợi, tâm sợ nữ nhi bị liên lụy. "Đi Thôi" ai bảo nàng là cá trên thớt đâu, giẫy dụa quá nhiều sợ là ăn thêm vài dao đi. "Hoàng Thượng kim an". "Cùng ta đi dạo đi, phía trước có một nơi rất đẹp, lúc ta còn là Hoàng tử từng phát hiện ra nơi đó, nhưng chưa từng nói cho ai, Niệm Nhi là người đầu tiên" Tỉnh đế lời nói phi thường dịu dàng, ánh mắt chờ nàng đáp lại. "Ân, có xa không?". "Không quá xa, mau lên ngựa đi" Tỉnh Đế đở nàng ngồi phía trước hắn, vung roi đánh vào mong con ngựa hướng rừng sâu đi. "Hoàng Thượng cẩn thận, đừng đi quá nhanh" cây cối quá nhiều, đường đi nhỏ hẹp, hắn còn phi ngựa nhanh như vậy làm gì... "Niệm Nhi, nàng sợ sao? Nàng sợ điều gì? Buông tâm yêu ta không được sao? Một lần thôi, Niệm Nhi...!chỉ một lần thôi...." Tỉnh Đế nỉ non bên tay nàng, pha lẫn tiếng gió ngựa, nàng rất muốn cố ý không hiểu, nhưng không thể, lại không biết đáp lời ra sao, cho dù chỉ một lần cũng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Tỉnh Đế giục ngựa như điên, không lâu sao ngừng lại bên một bờ suối nhỏ trong rùng sâu, nơi này cảnh trí quá đẹp, tựa như một bước tranh mùa thu, lá vàng nhẹ rơi vào dòng nước đang nhẹ ngàn chảy, ánh thái dướng chiếu gọi làm mặt nước lấp lánh ánh sáng, kết hợp với tiếng núi rừng, quả thật làm lòng người thư thái, tiên cảnh chỉ như vậy đi. "Niệm Nhi...." Tỉnh Đế ôm nàng từ phía sau, từ nhẹ nhàng hôn lên tai lên cổ nàng, càng lúc càng dồn dập vội vàng, hắn muốn nàng tại nơi này sao? "Hoàng Thượng...!người điên rồi sao, nơi này không được...uhm...!Hoàng thượng...!đừng như vậy...." Tỉnh đế không màng Ân Niệm Yên lời nói, hắn nhấc bổng nàng lên, hướng khe đá bên trong đi, dùng áo khoát bên ngoài lót xuống dưới, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, tiếp tục sự điên cuồng của hắn. "Niệm Nhi...!trẫm mặc kệ nàng sợ hãi cái gì, trẫm muốn nàng hết thảy, từ thể xác đến tâm nàng, Niệm Nhi....!Trẫm muốn một lần điên cuồng như vậy" Tỉnh Đế một lần nữa hôn nàng, lần này là điên cuồng hôn, tựa nhu muốn hút cạn linh hồn nàng, hắn hôn đến đâu nơi đó nóng rát lại mang theo vô hạn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mảnh vải cuối cùng bị rút đi, cũng là lúc bắt đầu sự hòa hợp của hai con người. "Niệm Nhi thích sao? Như vậy rất tốt đúng không?" Tỉnh Đế cả người ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn không quan tâm, càng không mặc y phục vào, cứ như vậy ôm Ân Niệm Yên, hắn có rất nhiều nữ nhân, nhưng đến hiện tạ mới biết cùng người trong lòng ân ái, mới có cảm giác thỏa mãn nhất, thỏa mãn từ tâm hồn đến thể xác. "Hoàng Thượng...!người muốn thiếp thế nào đâu? Cứ như trước đây không tốt sao? Cần gì nói đến chữ Yêu này?" Ân Niệm Yên mệt mỏi hỏi, hơn một tiếng bị người điên cuồng ân ái, cả người bủn rủn, nhưng không thể chói bỏ cảm giác tuyệt vời, sự thỏa mãn lên đến một tần cao hơn rồi. "Niệm Nhi...!cái gì cũng đừng hỏi, nàng chỉ cần hưởng thụ là được, ân..." Tỉnh Đế biết muốn phá vỡ bức tường vô hình kia không dễ dàng, không sao, từ từ tới, Tỉnh Đế quyết làm cả hai chìm trong thế giới du͙ƈ vọиɠ. "Hoàng Thượng....!Đừng...!thiếp chịu không nổi nữa rồi...." Tỉnh đế dùng miệng mình ngăn lại lời cầu xin của Ân Niệm Yên, hắn muốn cả hai quên đi tắc cả, chỉ hưởng thụ giây phút khoái lạc này. Ân Niệm Yên mở mắt ra thấy mình đang ở trong liều trại, bên cạnh Tỉnh Đế đang ôm nàng, mới biết là mình ở cái nào liều trại "Tỉnh? Trẫm cho người chuẩn bị thức ăn, nàng ăn chút đi, cả buổi chiều không có gì trong bụng, như vậy không tốt cho thân thể". "Người còn biết không tốt sao?" cả người nàng mệt mỏi không động đậy được, trên người thâm tím nhiều nơi, đau đớn khó chịu. "Niệm Nhi không tức giận, lần sao trẫm nhất định thật dịu dàng được không? Đến uống chén canh cá đi, trẫm đã thử, không một chút mùi tanh, hương vị không tồi" Tỉnh Đế mặt thỏa mãn cười nói, ánh mắt sủng nịnh nhìn nàng, tự tay cầm chén canh đút cho nàng uống. "Tử Họa có bên ngoài không? Gọi nàng ấy đi lấy hợp cao trị thương, tan máu bầm đến cho bổn cung, hôm sau còn phải cùng mệnh phụ nhóm tiếp đoán đâu" mấy ngày ở đây mệnh phụ nhất định đến thỉnh an Hoàng Hậu, nàng không thể đưa mấy cái dấu vết ở cổ ra khoe đi. Tỉnh Đế cười sủng nịnh nhìn nàng, mặc kệ mỹ nhân nhíu mày không vui, hắn cứ như vậy từng muỗng canh đút nàng, đợi Tử Họa đưa cao trị thương đến, Tỉnh Đế tự tay giúp nàng bôi lên, sau đó hai người nằm trở lại giường, hắn cứ như vậy ôm nàng đi vào giấc ngủ.