Chương 72: Bùng nổ Mùi thuốc nồng đặc quyện trong không khí khiến cho Phượng Dật vừa mới bước đến cửa đã chịu không nổi nhíu mày. Vén lên bức rèm che, hắn thấy Xuân Yến nằm bẹp trên trường kỳ, cả chân từ đùi đến gót bị bó chặt trong một đống băng trắng muốt, nhìn cũng thấy rất đau. Không thấy có tiếng hô báo đã thấy Hoàng thượng vào đến tận nơi, mọi người trong điện hốt hoảng cuống bấn cả tay chân, vội quỳ xuống đồng thanh: “Tham kiến Hoàng thượng!” “Miễn lễ!” Hắn phất tay, bước nhanh vào trong. Nhìn thấy Xuân Yến đang lên cơn sốt li bì, ánh mắt hắn đầy hối hận, bàn tay giấu trong tay áo hết nắm chặt lại thả ra, rồi lại nắm chặt, vài lần như vậy mới kìm nén được xúc động, khom người chắp tay: “Mẫu thân, người ổn không?” Ổn không á? Nhìn nàng khổ sở như thế hắn còn hỏi á? Một trận đại hỏa bừng bừng nổi lên trong lòng, Xuân Yến mặt vừa nghiêm vừa lạnh vừa nặng trịch, khóe môi nhếch lên một cái cười lạnh lẽo, giọng âm u: “Lục Ngọc, Thu Dung, Tiểu Hỉ Tử, các ngươi ra ngoài cho ai gia, đóng cửa lại. Không có lệnh của ai gia bất luận là ai cũng không được vào. Nghe rõ chưa?” “Dạ.” mấy người cung nữ trong điện không có việc gì cũng bị đuổi hết ra ngoài, ai cũng gửi gắm đến cho Hoàng thượng một ánh mắt thương cảm. Lần này thì Thái hậu động sát tâm rồi, Hoàng thượng, ngài bảo trọng nha! Tiếng cửa lớn khép lạo vang lên kẽo kẹt, để lại bên trong chỉ còn một nam một nữ. Không phải không thấy sắc mặt khó coi của Xuân Yến và ánh mắt của Lục Ngọc Thu Dung khi đi qua hắn, nhưng là mình gây nên tội, mình phải chịu tội thôi. Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận hình phạt của mẫu thân. Nhưng, dù thế nào đi nữa, hắn, đối với những việc chính mình làm ra như thế, cũng không hối hận! Liếc mắt nhìn Xuân Yến nằm im trên giường không động cựa, Phượng Dật nóng ruột chần chờ dợm bước lên, khẽ gọi “Mẫu hậu…” “Ai là mẫu hậu của ngươi? Ta không phải là mẹ ngươi!” Vừa mở miệng nàng đã ngáng cái tủ to tướng vào giữa miệng hắn, với tay quơ bừa một cái lò than ném vèo qua. Phượng Dật không chuẩn bị, bị ném trúng đầu, mắt hoa mày choáng, đầu óc tối sầm. Lại với tay lấy một cái lò than lớn hơn, nàng vừa ném vừa mắng oang oang, nghĩ gì mắng nấy, không kiêng nể e dè: “Hỗn đản! Vương bát đản! Chê ta không đủ thảm hả? Đầu tiên là ném ra xuống sông. Ta chưa chết ngươi chưa vừa lòng hay sao? Sau đó lại tặng cho ta một cước? Nhìn ta chưa chết hẳn ngươi không cam tâm hả? Giờ tới đây nhìn ta mà cười thầm, sướng lắm vui lắm hả? Dễ chịu chưa?” “Mẫu hậu… nhi thần… nhi thần không có…” “Không có ý đó” nửa câu sau này mà Phượng Dật nói mãi không nên, còn phải chạy trốn lựu đạn. Xuân Yến không để hở cho hắn chút hơi để nói, quơ quàng hai tay sờ được thứ gì là ném thứ ấy vèo vèo về phía hắn, vừa ném vừa sa sả mắng: “Ngươi tưởng chỉ có thế mà ta chết được sao? Ta chết ngươi có gì lời lãi? Ngươi muốn đoạt lại thực quyền? Có khi nào ta nói ta muốn độc chiếm quyền thế chưa hả? Cái thứ này sống không ăn được chết không mang đi được lại còn bị hại cho chết không thường mạng bổn cô nương ta ham cái khỉ gì! Ta đã nói từ trước, theo như di chỉ của tiên hoàng, chỉ cần ngươi sinh hạ hoàng tử, ta lập tức trao trả lại hết cho ngươi. Ngươi lại cứ một mực ôm cái bụng tiểu nhân so đo, nghĩ xấu tất cả hảo ý của ta. Đồ miệng nam mô bụng một bồ dao găm!” “Mẫu hậu…” Bị nót toẹt hết suy nghĩ trong lòng, Phượng Dật cảm thấy xấu hổ vô cùng. Trước mắt hắn là một cái bình hoa Bát Bảo bay đến! “Bị ta nói trúng phải không?” Xuân Yến cười lạnh, lại ném vèo thêm một cái lò hương. “Đừng tưởng ta không biết Vô Song là người của ngươi! Hẳn là người chuyên an bài hắn ở Tần Lâu Sở quán (chốn lầu xanh) để thu thập tin tức phải không? Tháng trước cái hội văn hội võ ven sông cũng là ngươi đứng sau làm chủ chứ gì! Vương Đạc Lâm Văn chỉ là ra mặt giúp ngươi mà thôi. Bọn họ là tam triều nguyên lão, hiển nhiên là trung tâm cảnh cảnh với hoàng thất, cùng với Lý Thái Phó càng có sức kêu gọi. Ngươi nghĩ thông qua họ gây dựng được lực lượng ình, tìm thời cơ đối phó với ta hả?” “Người…” Mặc cho lò hương đang vù vù bay thẳng tới mình, Phượng Dật không trốn tránh mà đứng đực ra đó ngạc nhiên nhìn nàng. Thì ra nàng đã biết, biết hết tất cả. Kế hoạch mình trăn trở suốt ba năm, nhưng lại bị nàng nhìn thấy hết cả. Nữ tử này… lòng Phượng Dật hỗn loạn biết bao nhiêu tư vị. “Ta phải trả giá vì ngươi còn ít hả? Vì cái gì mà ngươi cứ khăng khăng không chịu tin ta đã khổ tâm lao trí thế nào?” Ném chán mắng chán, nghĩ lại suốt ba năm qua mình đã chịu thiệt thòi vì hắn thế nào, Xuân Yến ủy khuất đỏ hồng hai mắt. “Thân thể ngươi không tốt, ta đi tìm Thái y nghiên cứu đủ loại thuốc, ngày ngày dặn dò họ phải dùng những loại thuốc tốt nhất, dồn hết tâm can mà làm. Sợ đám cung nữ bình thường làm không tốt, ta lại sai cung nữ tin cẩn nhất bên người đích thân tới xem xét trông coi việc sắc thuốc, lại đích thân đem tới tận tay ngươi. Nhưng ngươi làm thế nào?” Nàng hung hăng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống: “Ngươi uống một nửa bỏ một nửa!” “Nếu không phải nhìn thấy bã thuốc khô ngoài tẩm cung của ngươi, ta còn tưởng đám Thái y làm ăn không đến nơi đến chốn. Thiếu chút nữa thì lôi bọn họ ra xử tội! Hơn nữa, dù là ta cho người theo sát ngươi, ngươi vẫn không chịu đổi, vẫn giở trò mặt ngoài mặt trong! Một thứ bệnh chỉ một năm là khỏi, ngươi lại dây ra cho ta đến ba năm!” Nàng phẫn uất vỗ chát một cái vào bên giường. “Ngươi biết không hả? Ngươi đã lãng phí mất của ta hai năm thời gian. Tuổi xuân cứ đi, hoa tàn hoa nở, ta lại vô duyên bỏ mất hai năm tuổi xuân vì ngươi. Ngươi nói, ta có thể không oán sao? Đối với ngươi, bị hành hạ như thế cũng là tự chuốc lấy thôi!” “Mẫu hậu…” Nhìn hai hốc mắt đỏ hồng của nàng, lòng Phượng Dật thật không đành, không tự chủ tiến lên vài bước. Xuân Yến đột nhiên cười nhẹ, khịt khịt cái mũi, ép nước mắt quay về, nhẹ giọng nói: “Ngươi vẫn nghĩ ta độc lãm đại quyền, trở thành đệ nhất nữ hoàng của Phượng Tường phải không?” “Ta…” Bị ánh mắt lợi hại kia của nàng chiếu tướng mà cả người hắn run lên, Phượng Dật không tự chủ được khẽ né sang mấy bước. Quả thực, trước kia Phượng Dật có nghĩ như vậy. Xuân Yến ha hả cười lớn, một giọt nước mắt trào ra theo tiếng cười. “Phượng Dật, ngươi biết không? Nếu thực sự ta muốn, thì chỉ cần một chén tì sương có thể hạ độc chết ngươi, làm sao ngươi có thể sống tới tận bây giờ?” Quệt đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, Xuân yến xoa xoa ngực, mặc kệ thái độ cao ngạo: “Cái màn giết thiên tử lấy lệnh chư hầu ta còn chưa xem qua sao? Giết người phóng hỏa, không gì ta không dám làm? Một đám các ngươi ở sau lưng mắng ta là yêu nữ, không phải hay sao? Đã là yêu nữ, ta còn ngại gì nữa?” “Nếu không phải tiên đế có chỉ, ta thực hận không thể đánh chết ngươi! Nói à nghe, tiên đế có hơn mười hoàng tử, mỗi hoàng tử lại có con trai, bọn họ cùng là huyết mạch của Phượng Tường hoàng thất. Trong số hàng trăm hoàng tôn đó, ta không tin không có ai đủ tài đủ đức để làm vua! Ngươi có gì hay? Ngươi nghĩ không có ngươi Phượng Tường không sống nổi sao hả?” Nàng… hận hắn! Biết được điều này, lòng Phượng Dật run lên, không nói nên nửa lời. “Ta nghĩ, ngươi căm ghét ta, chủ yếu là vì nghĩ ta hại chết mẫu phi của ngươi!” Xuân Yến cười buồn, lại cao giọng: “Đúng thế! Nàng chính là vì ta mà chết, thế thì sao? Ngươi tới giết ta báo thù cho nàng đi! Ngươi có biết vì sao nàng chết không hả? Ngươi đã tìm hiểu cái chết của mẹ ngươi chưa? Tiên hoàng không phải không nói đến tình người! Mười mấy năm vợ chồng, hơn mười năm nhu tình quyến luyến, làm sao vì mấy lời của ta có thể ban chết cho nàng? Ta không đủ khả năng như thế!” Tay ngọc vừa nhấc, tấm áo ngủ trên giường phấp phới bay tới: “Ngươi biết không hả? Nếu nàng không chết, thì người chết từ lâu là ngươi!” Nghe tới câu này, Phượng Dật chấn động, xông lên tóm lấy cánh tay nàng cao giọng hỏi: “Ngươi nói gì?” Xuân Yến kiên cường ngẩng đầu, không chút thích thú nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ta nói cái gì, ngươi nghe không rõ hả?” Nàng ngước khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhưng vì mang uất hận mà đỏ hồng, mái tóc dài buông xõa hơi rối rủ trên bả vai, lại càng mê người. Lại thêm một đôi mắt trong vắt, trong đáy mắt sáng lấp lánh ánh lửa, càng làm tăng thêm sự quyến rũ mê hoặc, diễm lệ. Ít nhất, Phượng Dật ngây người. Cổ tay bị bắt chặt đến ửng đỏ, phát đau rồi mà đối phương cứ ngẩn ra không chịu buông, Xuân Yến giật mạnh: “Buông ta ra!” Không ngờ mình vô tình quá mạnh tay, hắn vội buông tay, chính mình vì không có chỗ tựa mất thăng bằng ngã nhào xuống giường, vô tình đụng vào cái chân bị thương của nàng, đau điếng người. Xuân Yến vã mồ hôi lạnh, nghiến răng không để rơi nước mắt. Phượng Dật từ cõi mê tỉnh mộng, đưa tay ra đỡ lấy nàng: “Mẫu hậu…” Xuân Yến gạt phắt tay hắn ra, quái thanh quái khí the thé mắng: “Ta không phải mẹ ngươi! Tiểu nữ tử phúc mỏng phận ít, làm sao có thể sinh ra một vị quân vương hùng vĩ tài lược như vậy? Mẹ ngươi là Nguyên phi, nàng ta đã chết rồi!” Đau… Đau… Đau quá… Khuôn mặt trắng nửa trắng nửa hồng vì đau, khẽ mở môi, không kìm nổi nữa, nước mắt lại dâng đầy hai mắt nàng, nhưng nàng vẫn cố nén… Lại nhìn thấy hai mắt hồng hồng của nàng, Phượng Dật đau lòng, ngơ ngác mở lời: “Xuân Yến…” “Ta không phải Xuân Yến! Nam Cung Xuân Yến từ lâu đã bị mẫu phi của ngươi sai người giết hại!” Nhịn không nổi, đau quá, ủy khuất quá, hai giọt nước mắt trong suốt lăn lăn dài trên hai má nàng, Xuân Yến vung tay, thống khổ kêu to. Cái gì! Lại nghe một cái tin giật mình, sự đau đớn hiện rõ trên mặt Phượng Dật. Hắn tóm chặt lấy hai vai nàng, kích động hỏi: “Ngươi nói gì? Mẫu phi của ta sai người hạ sát người?” Cái đau ở chân còn chưa nhạt đi, lại đến hai vai bị tóm chặt đến phát đau, đau đến không kêu nổi! Mình đúng là mệnh khổ! Xuân Yến bất đắc dĩ cười khổ: “Tiên hoàng khi còn tại thế, hậu cung bị Nguyên phi nương nương thao túng hoàn toàn, lại có ít cung phi cung nữ tay chân sao? Đánh ta không phải một lần.” Thấy ánh mắt đau đớn của nàng, mới nhận ra mình vừa làm gì, Phượng Dật buông tay, lẩm bẩm: “Làm sao… Làm sao có thể…” Không dám tưởng tượng một cây quyền trượng đánh lên một thân thể nhỏ nhắn như thế kia thì sẽ thế nào… Nàng yếu đuối như thế… chỉ một lần ngã xuống nước có thể khiến cho nàng ốm triền miên đến nửa tháng… Như vậy, làm sao chịu được những trận đòn như thế… Nhìn vẻ mặt không thể tin của hắn, Xuân Yến cười lạnh: “Nguyên phi trong cung tự tung tự tác, chỉ một hai câu có thể đưa người ta vào chỗ chết! Có lẽ, là nhờ một đứa con là ngươi mới có thể cao quý vô địch như vậy!” Phượng Dật không thể nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nàng, từ đầu đến chân, không bỏ sót một centimet vuông nào. Bị hắn nhìn không chút cố kỵ như thế hai má nàng cũng hồng lên, bỗng nhiên trở nên mất tự nhiên. Một lát sau mới khó khăn mở mắt, mở miệng mắng: “Nhìn cái gì? Có gì mà nhìn?” Phượng Dật không tự chủ được giơ hai tay, đặt lên má nàng, đầy yêu thương trìu mến đến không thể tin: “Mẫu phi… thực sự dã đánh người?” Chẳng lẽ ta nói dối sao? Nghĩ tới Nguyên phi, nghĩ tới lão đại gian Phượng Huyền, lại nghĩ tới tiểu tử thối trước mặt là đứa con của đôi phu phụ ấy, một cảm giác phẫn nộ căm tức trào dâng. Đột nhiên nàng đứng lên, muốn đẩy hắn ra khỏi cửa. Lại tự làm cho cái chân mình đau đến tái mặt. Ngọn lửa thống khổ phun trào, nàng kêu váng lên: “Ái a… Đau quá!” Cả người ngã sang một bên. “Xuân Yến!” Phượng Dật không kịp nghĩ đưa hai tay ra, rất tự nhiên đỡ lấy nàng, kéo nàng về phía mình. Vì thế, Tiểu Thạch lựu nhà họ Phượng bị Nam Cung Xuân Yến hoa lệ ngã đè lên. Aaaaa! Tiếp xúc thân mật thế này… Phượng Dật cố nén không kêu. Ngồi lại cho đúng tư thế buổi sáng, bất giác nghĩ lại một màn khi nãy, Xuân Yến vung tay vào không khí, lại ngã lăn ra. Nhưng lúc này bên người không có ai đỡ, chỉ có thể tự lực cánh sinh mà đứng lên. Đấm đấm vào ngực hắn, nhưng đôi ánh mắt trìu mến của hắn thì lại không thể quên. Xuân Yến giận lắm, đánh đấm loạn trên người hắn, vừa đánh vừa mắng: “Họ Phượng kia, buông ra mau! Ta muốn đứng lên! Ta muốn đứng lên!” Hắn cũng muốn đứng lên a! Nhưng đau đầu, đau… đau… đau đến cả người vô lực, đến động đậy một ngón tay cũng không nổi nữa. Xuân Yến rơi lệ, mắng: “Buông tay! Buông tay! Ngươi mau buông tay!” Chán ghét! Sao xương cốt của hắn chắc khỏe thế? Đánh một lúc nàng đau cả tay! Ông trời ơi! Bị nàng đánh đau, ngực cũng bị đánh đau, nửa thân dưới tiếp xúc thân thiết hơi quá mức, nàng còn vặn vẹo không ngừng trên người hắn nữa, cái sự tra tấn ngọt ngào này… khiến hắn không biết nên thế nào cho phải. Phượng Dật cố gắng giữ lại hai nắm tay lộn xộn, xoay người nằm đè lên trên. Quả nhiên, được giải thoát, hắn hít hà một hơi. Nhưng… Tư thế này, lại càng ám muội hơn! Nam Cung Xuân Yến tức khí đến phát điên: “Phượng Dật, mau thả tay ta ra!” Nàng vẫn giãy giụa, âm lượng không giảm. “Không!” Phượng Dật kiên định trả lời, hắn lại bị đánh. Giãy giụa vô ích, Xuân Yến đành buông lỏng, đành dùng ánh mắt mạt sát hắn, tức giận ấm ức: “Kiếp trước ta nợ gì nhà các ngươi sao? Mấy năm trước thì bị mẹ ngươi bắt nạt, bị cha ngươi lợi dụng không đủ, liền ba năm vì xú tiểu tử ngươi lãng phí tuổi xuân, tức gần chết! Giờ lại bị ngươi ép đến không thở được. Sau này, ta nhất định sẽ tránh ngươi thật xa!” Phượng Dật trầm mặt xuống, hai tay lại càng nắm chặt, nghiến răng: “Không chuẩn!” “Ngươi có cái gì không chuẩn?” Xuân Yến liếc mắt nhìn hắn, nói theo đạo lý thông thường. “Vốn ta cũng không phải người nhà họ Phượng các ngươi! Phượng Huyền đáp ứng ta, chờ hắn chết, hắn sẽ cho ta tự do. Nhưng là vì ngươi, hắn lại gạt ta để giữ ta lại! Nếu không phải tại ngươi, ta đã sớm tự do đi khắp chốn thiên nhai, làm sao phải ở lại đây hứng bao nhiêu oán khí của ngươi và đám hoàng thân quốc thích văn võ bá quan đại thần?” “Ta nói không chuẩn! Là không chuẩn!” Phượng Dật bá đạo, uy nghiêm đế vương vời vợi không ngờ. Nghĩ đến việc nàng sẽ đi, không hiểu sao trong lòng hắn bối rối vô cùng. “Hừ! Ngươi quản được không!” Xuân Yến quay ngoắt đi, không thèm để ý đến hắn. “Nàng xem ta quản thế nào!” Phượng Dật lạnh lẽo nắm chặt cổ tay nàng. “Đau…” Nàng đau đớn kêu lên, khóe mắt đã ầng ậng nước. Nhìn thấy hai khóe mắt long lanh, Phượng Dật lại căng thẳng, chậm chậm buông lỏng hai tay nàng, nhẹ nhàng ghé sát khuôn mặt đỏ hồng của nàng, ôn nhu dịu dàng: “Yên tâm. Sau này ta sẽ không như vậy nữa. Các văn võ đại thần cũng không.” Lời thề của nam nhân, đứa ngu mới tin! Thừa có hội này, Xuân Yến thật nhanh thật mạnh đẩy hắn ra, quay về phía cửa kêu lớn: “Lục Ngọc, Thu Dung!” Bên ngoài, nghe động tĩnh bên trong mà hai nàng phát run, vội đẩy cửa chạy vào, kêu lớn: “Thái hậu!” Vừa vào đến cửa đã thấy một đống hỗn độn vây quanh hai người, hai nàng tròn mắt: “Thái hậu, Hoàng thượng, hai người sao vậy?” Vừa định tới nâng nàng dậy, thấy Phượng Dật đứng lên, âu yếm ôm nàng một cái, đưa tới trên giường, lại nhặt tấm áo ngủ bằng gấm phủi sạch tro bụi mặc lại cho nàng. Tất cả động tác đều không che giấu! Một đám người lại ngây ngốc nhìn! Có chuyện gì thế này? Hoàng thượng sao lại thân thiết với Thái hậu như thế? Lúc nãy bên trong này không xảy ra chuyện gì chứ? Mà người được hắn hầu hạ là Xuân Yến cũng cảm thấy không quen, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra: “Hoàng thượng không cần tự làm những việc này, đã có Lục Ngọc Thu Dung làm.” Gạt tay nàng xuống, hắn thản nhiên và âu yếm: “Không có gì, nhi thần vì mẫu hậu mà hiếu đạo, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Đột nhiên, hắn thấy hận cái xưng danh “mẫu hậu” này vô cùng! Hai má nàng đỏ hồng như phát sốt, nam nhân này… cứ khơi khơi như thế mà cầm tay nàng! Vô lực kháng cự đột nhiên biến thành một nam nhân dịu dàng âu yếm, nàng đành kệ hắn, chỉ he hé cười, nhắm mắt tự thôi miên là không có hắn ở đây. Nhìn hai gò má đỏ hồng như hoa đào tháng ba, tim Phượng Dật đập loạn sấm rền. Nếu không phải có người ngoài ở đây, hắn không dám cam đoan mình sẽ làm ra cái gì! Mặc áo cho nàng xong, nhìn hai hàng lông mi hơi giật giật, hắn mỉm cười ân cần dặn dò: “Mẫu hậu mệt, xin người nên nghỉ sớm một chút. Nhi thần xin cáo lui.” Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt không thèm nhìn hắn, chỉ hừ nhẹ một tiếng coi như trả lời. Nghe tiếng bước chân xa dần mới mở mắt, nhìn thấy hắn đã đi tới bên ngoài điện: “Hoàng thượng!” Dạ? Phượng Dật quay đầu lại, lòng mừng rỡ như điên, lại thấp thỏm chờ mong. Xuân Yến hít sâu một hơi, thản nhiên nói từng lời: “Những lời lúc nãy ai gia nói, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ai gia sẽ làm cho ngươi xem. Nếu ngươi lo lắng, cứ làm gì thì làm, ai gia sẽ không động tay. Còn nữa, một khi rơi xuống nước mà không việc gì, cho thấy thân thể ngươi đã khỏe lại, di mệnh của Tiên hoàng là chờ khi ngươi có khả năng tiếp quản thiên hạ hoặc sinh hạ hoàng tử là ai gia có thể buông tay, xem ra ngươi chọn cách thứ nhất. Một khi đã như vậy, ai gia sẽ không bức ngươi nạp phi nữa. Hôm nay lời nào cũng đã nói rồi, ngươi cũng không cần nửa đêm thức xem tấu chương, hay biệt phái người mở khoa cử. Được rồi, ngươi đi đi!” Phượng Dật ngẩn người, nhìn nàng thật sâu: “Nhi thần cáo lui!” Hết phần 1.