Chương 64: Tiếp tục loạn Len lén đá đá chân Hoa Hoa dưới gầm bàn, Xuân Yến ném cho nàng một cái liếc mắt ý “Chuồn thôi!” Hoa Hoa hiểu ý lặng lẽ gật đầu. Đang muốn đứng lên tìm cớ rời đi, lại nghe được ở bàn bên cạnh có người nhỏ giọng thầm thì thần thần bí bí: “Có nghe nói chưa? Trong cung có hai vị hoàng phi bị hại!” “Cái gì?” Có mấy người quanh đó nghe thấy giật mình bật nảy cả người đồng thanh hỏi lại, vẻ mặt khiếp sợ. Xuân Yến và Hoa Hoa nghe vậy cũng lặng lẽ liếc nhau sửng sốt, tạm thời gác ý định rời đi sang một bên, ngồi lại tiếp tục nghe hóng Tin tức được truyền đi với vận tốc ánh sáng, mấy cái bàn quanh đó đã biết được tin mới trong cung, không lâu sau thì cả quán rượu đều hay tin hai vị vương phi có chuyện. Mấy chục cái lỗ tai cùng vểnh lên chăm chú lắng nghe. Hai tỷ muội Xuân Yến cũng hào hứng ngưng thần nín thở, muốn nghe thử xem bên ngoài tương truyền yêu ma kỳ quái như thế nào về chuyện trong cung. Nhận ra một câu hơn chục chữ của mình nói ra khiến cả quán rượu đều im ắng lắng nghe, người nói không khỏi đắc ý, âm thanh lớn hơn: “Các người không biết sao? Quý phi Thục phi đều bị Thái hậu đuổi khỏi cung rồi!” “Cái gì? Làm gì có chuyện này! Đại hôn của Hoàng thượng không phải mới diễn ra hai tháng trước sao?” Có người kinh ngạc trừng mắt vẻ thề chết không tin. “Lừa ngươi làm gì!” Người nọ nhấp ngụm trà rất ra dáng. “Được hơn một tháng thôi. Không tin lời ta, các ngươi đi tìm người khác mà hỏi. Xem có đúng không?” Ngữ khí chắc như đinh đóng cột làm cho hơn nửa số người ở đó tin là thật. Mà cũng đúng là thật mà! Nhìn một vòng khắp quán, có một nửa sắc mặt là bán tín bán nghi, người nọ lại càng tự đắc hơn, lại nói: “Hơn nữa, kể từ khi Quý phi, Thục phi bị đuổi khỏi cung, Hiền phi Đức phi cũng lâm bệnh không dậy nổi, triền miên ốm đau cho đến giờ. Nghe nói, không lâu trước còn suýt nữa hương tiêu ngọc vẫn!” Lời vừa nói như một quả bom, cả quán rượu nổ tung trong tiếng luận bàn, tiếng hả hớ, tiếng thật giả. Hoa Hoa khó hiểu liếc mắt nhìn tỷ tỷ, mượn ánh mắt gửi tin: Hai vị kia không phải chính là thần tiên tu lâu năm đắc đạo hôm nay hạ phàm buôn dưa lê chứ? Xuân Yến buồn cười nhún nhún vai: Làm sao ta biết được! Đồn đại thôi. Chẳng qua đúng là cũng hơi lạ. “Không cần phải nói! Khẳng định là chuyện tốt do con yêu hậu kia gây ra!” Đột nhiên có người hùng trí bừng bừng vỗ mạnh bàn đứng lên tuyên bố. Nhưng cũng có người đề xuất nghi vấn: “Hiền phi Đức phi tận trong thâm cung, sao ngươi biết các nàng bị bệnh? Có khi là tin đồn nhảm cũng nên!” “Cháu của hàng xóm nhà chú họ của anh họ của ta rất thân với tay chuyên cung cấp thực phẩm cho Hoàng cung. Khi hắn đem đồ ăn vào trong thì tình cờ nghe lén được đám hạ nhân đang bàn tán việc này!” Người nọ tràn ngập tự tin. “Ta còn nghe nói, Hoàng thượng từ khi đại hôn tới nay, trong cung đoán già đoán non mãi, ngài có vẻ đang rất khó khăn. Khó khăn cái gì thì các ngươi có thể tự hiểu!” “Khó khăn cái gì?” Ài! Ở đây có một trăm cái đầu thì cũng có một trăm phỏng đoán khác nhau. Tất cả đều im lặng chìm vào suy tư lo lắng cho khó khăn của Hoàng thượng chí tôn. “Hơn nữa, các người biết không, Hoàng thượng cho đến giờ vẫn chưa động phòng với vị phi tử nào!” Câu nói này coi như cú vơ đét cuối cùng dồn không khí trong quán lên đến đỉnh điểm, giống như một cơn Hồng thủy lớn đổ ụp vào đầu người nghe. “Thật không?” Trong điếm mọi người đều kinh ngạc, tất nhiên là trừ tỷ muội Xuân Yến – mụ yêu hậu đã làm ra chuyện tốt kia. “Này, nhưng mà từ ngày đại hôn đó tới giờ không phải đã hơn mấy tháng rồi cơ mà?” Có người lại hỏi với một giọng không thể tin. “Lừa ngươi có kẹo ăn chắc?” Ngôi sao hôm nay vừa tỏa sáng ngồi giữa quán cao ngạo liếc nhìn người vừa nói. “Ta nghe người ta nói, đêm tân hôn, khi màn đêm buông xuống, Thái hậu đã hạ độc rượu hỷ của Hoàng thượng, khiến Ngài thất khiếu trào máu. May mắn thay thái y kịp phát hiện, cấp cứu suốt một đêm Ngài mới có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng. Sau đó lại nằm liệt giường đến hơn nửa tháng bệnh mới chuyển khá hơn. Khẳng định được Hoàng thượng đã khỏe hơn một chút, Thái hậu lại quay sang hại đến các nương nương. Thì đấy, Quý phi Thục phi thì bị đuổi, Hiền phi và Đức phi thì bị tra tấn đến không thành hình người. Ngươi nói, người thì đi, người thì bệnh, còn ai thị tẩm nữa!” “Thất… Thất khiếu trào máu?” Hoa Hoa dở khóc dở cười quay sang nhìn Xuân Yến: “Không phải chỉ là chảy máu mũi thôi sao? Hai khiếu sao lại biến thành bảy cái?” Xuân Yến cũng chẳng biết nói gì. Đây chính là câu “con kiến biến thành con voi” đây ư? Lợi hại! “Sau đó không phải Thái hậu đã tổ chức Bách Hoa Yến sao?” Lại có người lên tiếng: “Tất cả các cô nương khuê tú từ mười bốn tới mười bảy tuổi đều có thể tham dự. Nghe nói sau khi các tiểu thư cùng biểu diễn, Hoàng thượng còn hạ lệnh cho từng nàng lên hiến nghệ. Hơn nữa xem bộ dáng Hoàng thượng, có vẻ rất hài lòng về các nàng đó!” “Chẳng qua là làm bộ làm tịch che mắt lòe người thôi!” Người nọ lại xua xua tay, ra vẻ thâm trầm giảng giải: “Các ngươi xem, Bách Hoa Yến đã qua hơn nửa tháng, có thấy vị tiểu thư nào được hạ chỉ triệu vào cung không?” “Theo như ta thấy thì đúng là không có thật!” Có người nghĩ nghĩ rồi gật đầu cái rụp. Đó là vì tiểu tử kia sợ nữ nhân đến chết khiếp. Cứ thấy con gái là hắn chỉ muốn chui xuống đất mà trốn. Sau đó đám cung nữ hầu hạ bên người hắn đều bị đổi thành thái giám hết. Xuân Yến vừa bực vừa buồn cười thầm nghĩ. “Cho nên mới nói, giờ thì cả hậu cung, lại như trước kia đều là thiên hạ của mụ yêu nữ đó!” Người nọ chốt một câu kết luận. Liền có người tâm trí hừng hực đập bàn đứng phắt dậy quát lớn: “Yêu nữ! Ả trong cung đúng là một tay che trời mà!” “Nào phải chỉ trong cung! Cả triều đình đều bị ả một tay thao túng bên trong, tất cả thiên hạ Phượng Hoàng triều đều là của ả rồi! Ả muốn làm sao thì làm!” Người nọ dường như còn e hùng trí của mọi người chưa đủ cao, ném thêm một cục đá. “Yêu hậu! Ả nhất định không thể chết tử tế!” Có một anh hùng hào khí ngất trời nghiến răng ken két phán một câu như thể mới đọc được trong sổ Diêm Vương. Xuân Yến ngồi ở bàn mình vừa ăn thịt gà vừa vểnh tai nghe kể chuyện. Vừa đưa một miếng ức gà vào miệng, nghe lời rủa “chết không tử tế” suýt nữa hóc cả xương, ho sặc sặc. Đúng là suýt nữa thì không được chết tử tế thật! “Khụ Khụ Khụ…” Vội vàng ho ra mẩu xương trong cổ, đau đến chảy cả nước mắt, cái đầu nghiêng sang một bên ho muốn đào cả tâm cả phế ra. Hoa Hoa nhanh nhanh mang một ly trà chạy đến, vuốt lưng giúp nàng xuôi khí, dịu dàng quan tâm: “Yến tử, không sao chứ?” “Không… Không sao!” Xuân Yến mở miệng nhỏ tợp tợp mấy ngụm trà,  đau khổ vuốt ngực. “Lúc này chúng ta chỉ có thể liên thủ đấu tranh, cùng hợp lực đối phó với yêu hậu, giúp Hoàng thượng bảo vệ giang sơn Phượng Tường thiên thu vạn đại!” Đột nhiên có người đứng lên khởi xướng, cao giọng hô hào. Xuân Yến chẳng còn tâm trí đâu mà đếm xem có mấy người hưởng ứng lời kêu gọi của hắn nữa, dựa vào một bên bàn gạt nước mắt. Hoa Hoa nghịch nghịch đôi đũa, thi thoảng lại liếc nhìn vị tướng quân áo vải kia đang thao thao bất tuyệt phun nước miếng hùng hồn diễn thuyết, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu nhạt nhạt. Đột nhiên… “A!!!” Một tiếng thét thê lương vang lên ngắt quãng bản diễn thuyết hùng hồn, trên đầu xuất hiện một chiếc đũa. Cái đũa cắm vững vàng ở trên búi tóc của hắn, một đầu còn dính một ít thịt gà, theo động tác của “thân chủ” mà đung đưa như dải châu liên. Gã đàn ông nhanh tay rút cái trâm mới trên tóc mình xuống, tức đến xì khói hét lớn: “Ai? Ai làm? Ra đây cho ta!” Không ai lên tiếng! Gã đảo mắt nhìn vòng quanh, nói khích: “Thì ra là một con quỷ nhát gan, dám làm không dám chịu. Hẳn là con chó con chạy lon ton theo chân yêu hậu kia!” Lại một cái đũa nữa bay tới, chẳng qua lần này hướng đi hơi chếch, cằm thẳng vào mặt hắn. Gã nổi điên, cầm đũa giơ lên vung quàng hét lớn: “Ai? Rốt cuộc là ai? Có gan thì đi ra đây cho ta nói chuyện. Đừng có trốn trong bóng tối rồi chơi trò ám toán!” Ra thì ra! Hoa Hoa đẩy ghế chậm rãi đứng lên, hai tay đanh đá chống nạnh, lạnh nhạt lên tiếng: “Là ta!” “Ngươi?” Gã nhìn nàng một cái, cười xùy một tiếng, ánh mắt lại nhìn vào gã đàn ông áo đen ngồi cùng bàn, bĩu môi khinh bỉ: “Nam tử hán đại trượng phu, chẳng dám làm gì chỉ biết hèn nhát trốn sau lưng đàn bà. Đây không phải là hành động của đại trượng phu.” Hắc Vô Thường xem thường không thèm liếc hắn nửa cái, mặt không thay đổi, chỉ nhếch môi lạnh lùng: “Ta không làm!” Bị người ta xem thường, Hoa Hoa bực mình, đập mạnh tay lên mặt bàn mà quát: -”ói cho ngươi hay, là ta làm! Là cô nương ta ném đũa cắm lên đầu ngươi. Cũng là cô nương ra ném đũa vào mặt ngươi! Ngươi sao lại không tin hả? Nếu ngươi không tin, ta biểu diễn lại à xem!” Dứt lời, chẳng cần biết khán giả có muốn xem hay không, không thèm hỏi ý vung tay giật hết cả ba đôi đũa trên tay Xuân Yến và Hắc - Bạch Vô Thường, ném vèo vèo về phía trước. Vèo vèo vèo. Một đống đũa bay tới đập tới tấp vào mặt, gã kia luống cuống tìm chỗ trốn, nhưng làm sao kịp, còn có một chiếc đũa chuẩn xác cắm vào lỗ mũi gã, làm cho người xem cười ngả nghiêng. Giữa ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người bị mất hết cả mặt mũi, sĩ diện đàn ông để đi đâu? Cả mặt gã đỏ như con gà chọi giận dữ hét váng: “Con điên kia, mày muốn chết hả?” “Ai nha, đừng có dọa ta sợ đó nha!” Hoa Hoa gập người cười, rồi lại đứng thẳng lưng, ngẩng đầu cao ngạo liếc mắt nhìn hắn, giọng nói lại trở nên lạnh lùng khinh miệt: “Đây gọi là lời nói và hành động của bậc chính nhân quân tử hay sao?” “Ngươi…” Mặt gã bây giờ lúc xanh lúc trắng, miễn cưỡng nén giận hạ giọng: “Được! Ngươi nói cho ta hay, vì sao lại làm thế?” Hoa Hoa quệt quệt miệng, nhổ ra hai tiếng: “Không thích!” “Không thích?” Gã ngớ ngẩn hỏi lại. “Đúng! Lời ngươi nói, bổn cô nương không thích, rất không thích!” Nàng cười lạnh. “Xin hỏi ta có nói lời gì đắc tội cô nương hay sao?” “Có! Rất nhiều!” “Cái gì?” “Ngươi mắng phụ nữ!” Lần này “yêu hậu” đã lên tiếng. Gã đàn ông có vẻ kìm chế lắm rồi: “Ta mắng yêu hậu!” Mặt Hoa Hoa sa sầm, quơ tay vớ lấy một nắm đũa nữa. “Yêu hậu Yêu hậu, mắt ngươi thế nào mà nhìn người khác ra thành yêu tinh? Người ta ăn thịt uống máu của ngươi hay hấp dương khí của ngươi?” Hoa tay một cái, nắm đũa lại bay tới. Gã ôm đầu trốn sang một bên, lớn tiếng cãi lại: “Ta nói là nói ả tại triều đình tác oai tác quái! Vừa rồi ta nói như thế còn chưa đủ sao?” “Đập chết cái đồ ngu ngươi đi!” Xuân Yến bưng lên một mâm đồ ăn ném về phía hắn. “Ngươi nói Thái hậu hạ độc Hoàng thượng, Hoàng thượng chết chưa? Không phải giờ hắn vẫn sống nhăn răng ra đó sao? Thái hậu mang tâm mưu phản thì còn thiên tâm vạn khổ bỏ công nạp phi cho hắn làm cái khỉ gì? Ngươi nói người ta đuổi Thục phi Quý phi, nguyên nhân các nàng bị đuổi ngươi biết hả? Hiền phi Đức phi chết hay sống, ngươi chẳng qua chỉ là nghe mấy lời lượm lặt không đầu không cuối, dám đi khắp nơi rêu rao thêm mắm dặm muối kể chuyện như đúng rồi, lại ỉa ra một đống phân. Phải, ta muốn nói, ngươi nếu so với con chó con chạy lon ton cũng chẳng khác mấy!” Mấy người ngồi cùng bàn cũng đã sớm cảm thấy chuyện không ổn đã tránh sang một bên. Duy có gã kia là mục tiêu công kích lĩnh trọn cả bát canh, trên đầu còn vương mấy lá rau, đến khốn khổ. Hắn vừa lau nước canh trên người vừa uất hận: “Đây là chỗ inh của ả! Sự thật đúng là Hoàng thượng đang ngồi trên long kỷ, nhưng nhìn khắp thiên hạ, có ai là không biết ai là không hiểu, thực quyền vẫn là nằm trong tay Đương kim Thái hậu. Hoàng thượng chẳng qua chỉ là một con rối!” Hoa Hoa cười sùy, thản nhiên: “Đó là vì Hoàng thượng long thể có bệnh, không thể thân chinh, Thái hậu mới phụng di chiếu của Tiên hoàng, buông rèm nhiếp chính. Hơn nữa qua ba năm buông rèm nhiếp chính, Thái hậu anh minh xử lý quốc sự có gì chê trách? Nếu không nhờ nàng, Phượng Tường ta sớm đã loạn lên rồi, làm sao có thể an an ổn ổn suốt ba năm?” “Nhưng ả đương quyền chấp chính thì cũng đương quyền tác oai tác quái. Tùy ý bãi truất quan viên, phá loạn lên, thậm chí đối với người ta không đánh thì mắng. Đây cũng không phải là thật sao?” Hoa Hoa cười lạnh, vẻ mặt đanh đá bức người: “Ngươi đã từng nhìn thấy người ta trọng dụng người nhà Nam Cung chưa? Ngươi đã thấy qua người ta lạm sát người vô tội khi nào? Người ta bão truất quan viên, thì đám cẩu quan ấy có kẻ nào không phải tham quan vô pháp, kết bè kết đảng hoành hành ngang ngược?” Gã đàn ông ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng cái sĩ diện lại không muốn phục, lại gân cổ: “Ngươi cũng đừng quên, bốn năm trước, người được Tiên hoàng sủng ái nhất chính là Nguyên phi, chính ả đã hãm hại Người bị phế truất, cuối cùng thậm chí bị tứ tử!” “Ngươi cũng đừng quên, tứ tử Nguyên phi là Tiên hoàng, việc này không liên quan tới Thái hậu, đừng có lôi vào!” Hoa Hoa nghe hắn nói không thèm nghĩ bác ngay. “Ngươi nói ầm ỹ nãy giờ chẳng qua là nghe lỏm mấy tin đồn không đầu không cuối từ người khác mà thôi. Có bổn sự, đi tìm lịch giả phụ trách năm đó mà hỏi. Hỏi rồi, nếu thấy đúng như ngươi nói, thì hãy đến đây mà kêu mà gào mà phát động!” Gã đàn ông đứng chết trân. “Nhưng nói gì thì nói, từ xưa tới nay, nữ tử chuyên chính không phải chuyện tốt!” Hắn lớn tiếng gào lên gỡ lấy một ít thể diện. “Đúng rồi đúng rồi, với các ngươi, xem ra, đàn bà con gái chỉ xứng đáng bị nhốt trong khuê phòng thêu hoa, nấu cơm đẻ con, đến tối sẽ cởi hết quần áo nằm sẵn trên giường cho các ngươi trèo lên phát tiết dục vọng hả? Một khi há miệng bàn chuyện thì là thất tài thất đức. Nếu nắm quyền to thì lại là thiên cổ bất dung!” lời nói của Hoa Hoa vạn phần châm chọc. Lời nói thật không thèm nể nang ai, làm cho đám đàn ông ở trong quán cũng hơi đỏ mặt. “Ngươi… tam tòng tứ đức, đạo phu thê, ngươi nói bậy thành cái thứ gì thế hả?” “Ta nói bậy cái gì chứ? Không phải ta đã nói trúng tim đen của ngươi sao?” Hoa Hoa vẫn thản nhiên nhơn nhơn cãi lại, cứ như nàng không biết mình đã hơi bạo miệng. Người đàn ông dường như sắp không kiềm chế nổi, nổ bùm một cái! Nhưng hắn lại nhịn được! “Ngươi… vì sao ngươi cứ một mực bênh ả? Hay ngươi và yêu nữ đó có quan hệ gì?” “Yêu nữ yêu nữ! Trả cho ngươi cái từ “yêu nữ”!” Vừa nghe thấy hai tiếng “nhạy cảm”, Hoa Hoa lại nổi điên, quơ tay lấy mấy cái bát tô trên bàn ném loạn về phía trước. Hình như còn cảm thấy chưa đủ, đẩy ghế dựa sang một bên, chạy sang bàn bên cạnh bê cả mâm cơm cà cá canh văng tất lên đầu hắn. Ném mấy cái, hết cả bát cả đũa, tiện tay vác luôn cả cái bàn lên mà ném, chỉ vào mũi hắn: “Mặc kệ chúng ta có quan hệ hay không, chỉ cần ta là nữ nhân, thì tuyệt không cho phép ngươi tùy ý mạt sát nữ nhân!” Trên người gã đàn ông lúc này thôi thì đủ loại mắm muối dưa cà, thịt chó mắm tôm, như một quán cơm nhỏ, nước trà nước rượu ướt nhẹp nhỏ tong tong, vài lá rau còn đang theo nước canh chảy xuống cổ. Lúc này đến cái thân hắn hắn còn lo không kịp, hơi đâu mà lo cho Hoàng thượng mất quyền với Thái hậu chuyên chính! Đám người xung quanh bị sự cường bạo của Hoa Hoa dọa cho chết khiếp, không biết nói gì, càng không dám làm gì, chỉ có thể đứng trơ như phỗng nhìn gã đàn ông ban nãy còn lớn giọng kêu gào. Có vẻ như Hoa Hoa vẫn chưa hả giận, nàng hầm hừ bước lên, hung hăng vung chân đạp cho gã mấy cái, vừa đá vừa mắng sa sả: “Ngươi nói thử xem, người ta mới là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, phải vất vả đưa đầu vào miệng cọp ổn định hậu cung như một cái chuồng hổ, chỉnh đốn đâu ra đấy, tưởng dễ lắm hả? Các ngươi ở đây một đám mở miệng ra là yêu hậu yêu hậu, mặc kệ có đúng hay không. Các ngươi nghĩ cái gì hả? Chẳng lẽ vì xã tắc giang sơn chỉ có thể là đàn ông? Nữ nhân kém nam nhân ở điểm gì? Mà chỉ vì người ta là nữ nhân mà không thèm suy nghĩ, các ngươi mắng người ta như vậy?” Gã đàn ông bị nàng đạp đến đau nhừ xương, liên tục lùi về sau miệng không ngớt: “Quân tử động khẩu bất động thủ. Ngươi làm cái gì thế hả?” Hoa Hoa vẫn cứ đuổi theo đá tiếp không tha: “Ngươi ngu thế! Bản cô nương ta là nữ tử, ngươi mới là quân tử! Cho nên mời ngươi tiếp tục động khẩu đi! Còn ta thì động thủ!” “A, không đúng,” nàng nghĩ nghĩ một lúc. “Ta không động thủ, ta động chân!” Hai mắt bỗng sáng ngời. “Ngươi không nhắc ta cũng quên, ta còn có thủ có thể động!” Dứt lời, hai tay cũng nhập chiến cuộc! Chịu đựng hai tay đấm hai chân đá, thân là thư sinh văn nhược, muốn đánh lại cũng không thể, chỉ có thể chịu trận làm bịch cát cho nàng trút giận. Xuân Yến không buồn xem, bước tới kéo cánh tay muội muội: “Hoa Hoa, nói đủ rồi, đánh cũng đủ rồi. Chúng ta đi thôi!” Hoa Hoa giằng hai tay, lớn tiếng quát: “Yến tử, đừng ngăn ta! Ta muốn nói! Ta muốn đánh! Ta thấy tỷ thật hiền quá đấy, bị người ta nói như thế mà còn có thể nhịn. Lần này, tỷ không ra mặt, để ta ra mặt cho tỷ!” Dứt lời lại chạy đuổi theo nam tử đang muốn trốn đi kia, tiếp tục thượng cẳng chân hạ cẳng tay: “Ngươi nghĩ người ta nguyện ý hả? Cô nương người ta còn đang phơi phới xuân thì, ai không muốn được lấy người mình yêu? Ai không muốn có được một gia đình hạnh phúc ấm áp sống qua ngày? Ai muốn bị nhốt giữa triều đình gian manh xảo quyệt, phải đương đầu với đủ việc quốc gia, chiến đấu với đám triều thần không nói, lại bị các ngươi mắng như thế? Người ta muốn lắm đấy hả?” Gã bị đánh cho oai oái kêu trời, chạy vòng quanh khắp quán, nhưng cũng không tránh được nắm đấm của Hoa Hoa, lại bị nàng đá ột cước. Mọi người lúc này mới nhận ra công phu chân tay của Hoa Hoa rất lợi hại, thôi thì tránh tên bay đạn lạc, ai nấy đều dẹp sang một bên, trơ mắt nhìn một đại nam nhân bị một tiểu cô nương đuổi đánh. Khả năng cách âm thời cổ đại thật quá kém! Tiếng rầm rập oai oái chen cả vào phòng trà đã đóng cửa càng lúc càng lớn ong ong khủng bố lỗ tai bọn Phượng Dật đang ngồi ở lầu trên. Mà tiếng động lớn như thế, trừ phi là điếc đặc, còn không chỉ cần có thể nghe thì không ai không nghe thấy. Lâm Văn nhướng mày, chắp tay hỏi chưởng quầy đang hầu hạ bên cạnh: “Chưởng quầy, phía dưới phát sinh chuyện gì? Sao lại ầm ý như thế?” Chưởng quầy run run vội vàng trả lời: “Tiểu nhân không biết. Để tiểu nhân chạy xuống xem thử rồi sẽ lên hồi báo!” Cửa phòng bật mở, tiểu nhị xông tới, vẻ mặt bối rối hét ầm lên: “Chưởng quầy, không ổn ròi không ổn rồi. Dưới nhà… Dưới nhà… Đánh… Đánh nhau!” “A!” Chưởng quầy kinh ngạc giật mình, vội vàng chạy tới. “Để ta đi xem xem!” Tiểu nhị cũng vội vàng theo ra, nhưng bị Lý Ti Thần giữ chặt lấy, tò mò hỏi: “Nói mau nói mau, sao lại thế?” “Thưa đại gia, là ở dưới lầu có một vị cô nương gây sự cãi nhau với một vị khách nhân, rồi đánh nhau!” “Hả?” Đôi mày Ti Thần nhướn cao. “Một cô nương tới gây sự cãi nhau với khách nhân, rồi đánh nhau? Một đại nam nhân sao lại không biết nói đạo lý, lại đi đánh một cô nương? Cho dù thắng cũng chẳng vẻ vang chút nào!” “Ách… vị đại gia này…” Tiểu nhị lo lắng gãi gãi tai, mở miệng khá khó khăn. “Xem tình hình, là cô nương đó thắng…” “Không thể nào!” Vô Song sợ hãi kêu lớn. “Một đại nam nhân, làm sao lại đánh không lại một cô nương? Thật quá mất mặt, sau này làm sao có thể ra đường gặp ai nữa!” Phượng Dật cũng có vẻ không thể tin, con sâu tò mò gặm trọng bụng đến khó chịu, đứng lên quyết định: “Đi xem!” Hắn cũng muốn biết, vị cô nương ấy dũng mãnh như thế nào mà một nam nhân cũng không thể đánh lại. Đích thân Hoàng thượng đã khai long khẩu, còn ai dám không theo? Tất cả đều rục rịch đứng lên đi xem náo nhiệt. Bước vài bước đến cầu thang, xuống mấy bước nhìn, vừa lúc Hoa Hoa đang điên cuồng đuổi đánh nam nhân kia qua mặt Xuân Yến, thấy đã vừa tầm, vung tay muốn đánh. “Yêu hậu” lạnh lẽo nhìn kẻ đáng ghét chạy tới gần, vào đúng lúc mấu chốt đá ột cước. “Ngao!” Nam tử kêu lên một tiếng, bất ngờ ngã xuống ôm lấy hạ thân mà lăn lộn kêu gào. Ở trong quán, miễn ai là đàn ông đều giật mình mà rét run khi tưởng tượng cú đá ấy mà nhằm vào mình thì… “A… Rất…” Ti Thần nhìn cú đá vô cùng chuẩn xác kia, bất giác hô lên một tiếng. nhưng lại cảm thấy hình như không đúng, lời nói ra đến một nửa lại nuốt lại. Vương Đạc cũng thấy. Lập tức bước nhanh xuống lầu, kêu lớn: “Hạ cô nương! Chu cô nương!” Xuân Yến nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn, cả mặt trắng bệch. Hoa Hoa đang đuổi nam tử kia ngã xuống đất không dậy nổi, mặt mày hưng phấn đá loạn lên người hắn, vừa đá vừa hận hận mà rằng: “Nói! Ngươi còn muốn mắng nữ nhân nữa! Còn mắng! Còn mắng!” Xuân Yến nhanh chân chạy tới kéo tay nàng: “Hoa Hoa, đừng đánh nữa, chạy mau!” “Không chạy, ta đánh còn chưa đã!” Hoa Hoa giật lại cánh tay, lại đá thêm vài cú. “Muốn đánh sau này gặp lại sẽ đánh tiếp. Còn bây giờ thì không thể ở lại!” Xuân Yến chỉa chỉa lên lầu lo lắng. Hoa Hoa ngước đầu giương mắt nhìn theo thấy ngay Vương Đạc, mới nhận ra mình vừa mới làm ra chuyện tốt gì, vội vàng vén váy, kéo tay tỷ tỷ chạy như điên ra ngoài. Phượng Dật gặp lại các nàng, khựng lại một chút, cũng nhanh chân chạy xuống lầu. Nhưng khi hắn xuống đến nơi thì lại chỉ thấy một cánh bướm vàng chập chờn xa dần rồi biến mất!