Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 )
Chương 18
Chương 50: Bánh hoa mai
Thơm thơm, mềm mại, ngọt ngào, giống như hương vị bánh hoa mai mẫu phi từng làm.
Không! Mùi vị này, so với bánh hoa mai còn ngọt ngào, mềm mại hơn. Còn mê người hơn gấp trăm lần, khiến cho người ta không thể nào quên được. Tuy rằng, hắn chỉ mới nếm thử một lần mà thôi.
Nhưng mà, trong khoảnh khắc môi nàng rời đi, trong đầu của hắn dường như xẹt qua một tiếng vang thật lớn, nổ tung thành ngàn mảnh, chỉ còn là hư không. Thiếu chút nữa hắn đã không kiềm chế nổi, đưa tay kéo nàng trở lại, cầu khẩn nàng đừng rời khỏi.
Đây là mùi vị của nữ nhân sao?
Không, nếu nói đúng hơn, đây là mùi vị của nàng ư?
Phụ hoàng, nhất định người đã bị nàng mê hoặc như vậy, từ đó tâm hồn nhiễu loạn, xem nàng như tiên nữ, nên nhẫn tâm bỏ mặc mẫu phi, thậm chí cuối cùng ra tay giết chết.
Nam, Cung, Xuân, Yến. Phượng Dật thầm nhắc lại cái tên này lần nữa.
Nàng thật sự là yêu tinh chuyển thế ư? Cho nên mê hoặc hết nam nhân này đến nam nhân khác.
"Hoàng thượng, người nói xem việc này phải tính sao đây?" Một giọng nói hổn hển, rất quen thuộc vang lên. Dường như chính là vị đại bá của Viên gia, người cứ cách mấy ngày lại trút vào đầu hắn ý nghĩ: Nữ nhân Nam Cung gia đều là yêu nghiệt chuyên đi hút sinh khí người khác.
Được, đại bá!
Chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ở bên dưới, một gương mặt không còn trẻ nữa - đang vô cùng tức giận. Trong lòng Phượng Dật lại thở dài một hơi: Đúng là ông ấy, lại tới nữa.
"Hoàng thượng, người hãy nói xem!" Thấy bản thân từ khi vào cửa nói cả buổi, nước bọt văng tung tóe mà Phượng Dật vẫn chưa nói một lời nào, chỉ cầm chén trà ngẩn người. Viên Tiệp sốt ruột, lớn tiếng nói: "Hoàng thượng, biểu muội của người bị người khác ức hiếp, sao người không lên tiếng chứ? Người đã cùng nó lớn lên cơ mà, nó lại là đứa cháu mà mẫu thân người thương yêu nhất!"
"Bá phụ, Tú Ngọc làm trái quốc pháp, cung quy. Chỉ đuổi nàng ra khỏi cung, xem như nhẹ lắm rồi." Phượng Dật nâng chén, nhấp một ngụm trà thơm, thản nhiên nói.
"Người nói gì vậy!" Viên Tiệp đập bàn đứng dậy, trong lòng vô cùng tức giận: "Tú Ngọc tuổi còn nhỏ, phạm sai lầm là điều khó tránh. Người là biểu ca của nó, sao không giải vây cho nó một lần?"
"Ta đã giúp nàng không ít lần." Phượng Dật vẫn như trước, ung dung nói: "Nhưng mà quả thực lần này nàng rất quá đáng, lại bị Thái hậu bắt ngay tại trận. Mặc dù ta muốn giải vây uội ấy, nhưng cũng đành chịu."
Nói thật, những ngày qua, bị hai nữ nhân này quấy rầy lâu như thế, hắn hoài nghi rằng một khi mở miệng nói ra, không thừa cơ thêm bớt thì quả là có lỗi với bản thân.
Viên Tiệp nhất thời im lặng. Con gái của mình ở trong hoàng cung, đã nói và làm gì, sao hắn lại không biết chứ? Nhưng mà, bất kể thế nào cũng là đứa con gái hắn đặt hết hi vọng vào. Thế mà mới tiến cung có một tháng, lợi ích còn chưa thấy đâu, đã thất thểu quay trở về, người đuổi còn là con gái của kẻ thù không đội trời chung, bảo hắn sao có thể nuốt trôi cơn giận này cơ chứ?
Thấy kế thứ nhất không được, hắn liền thay đổi biện pháp, cúi gương mặt già nua than vãn: "Ôi! Đúng là việc này không nên trách người. Tất cả đều do yêu nữ kia làm xằng làm bậy! Phi tử của người lẽ ra phải do người định đoạt, ả dựa vào đâu mà dám đuổi Tú Ngọc khỏi cung chứ?"
"Bá phụ, không phải Thái hậu cũng đuổi quý phi sao?" Phượng Dật nắm chặt chén trà trong tay, lạnh nhạt nói.
Không hiểu sao, lần này nghe người khác nói xấu Nam Cung Xuân Yến, trong lòng hắn bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
"Nữ nhân đó vốn không nên giữ lại trong hoàng cung!" Vẻ mặt Viên Tiệp u ám, tức giận nói: "Tính theo vai vế, ả là dì, là trưởng bối của người. Cháu thành thân với dì, việc trái với luân thường đạo lý này cũng do yêu nữ kia làm ra! Đuổi nữ nhân kia ra cung, cũng là do các đại thần liên hợp lại mấy lần thượng tấu lên, yêu nữ kia không có cách nào khác đành phải làm vậy thôi! Chỉ tội nghiệp cho Tú Ngọc, cũng bị yêu nữ kia đuổi ra trong cơn tức giận. Nhất định là ả cố tình, không muốn thấy Tú Ngọc được người sủng ái. Dù người Nam Cung gia không ngồi được trên ngai Hoàng hậu, ả cũng nhất quyết không nhường cho Viên gia! Yêu nữ! lòng dạ thật độc ác! Blablablabla…"
Phượng Dật chỉ thong thả uống trà, bỏ ngoài tai lời của Viên Tiệp, trong lòng cười khẩy: Ác độc ư? Nữ nhân bước chân vào chốn này, có ai không ác độc?
Viên Tiệp mặc sức nói, trút hết những căm phẫn trong lòng. Mới nói được phân nửa thì phát hiện thính giả duy nhất lại như đang lạc vào cõi thần tiên. Hắn không khỏi tức giận và thất vọng.
"Chỉ tội nghiệp cho nữ nhi của ta, tuổi còn nhỏ đã bị đuổi khỏi cung như thế, sau này còn ai dám lấy nó nữa? Người bảo nó phải sống thế nào đây?" Kế thứ hai vẫn không được, hắn lại thay đổi sách lược, đổi từ than vãn sang khóc lóc tỉ tê.
Phượng Dật hờ hững nhìn hắn, mỉm cười, chậm rãi nói: "Việc này bá phụ đừng lo, sau khi sự việc xảy ra, điệt nhi và Thái hậu có bàn bạc qua, người sẽ ban thưởng cho biểu muội xem như bồi thường."
"Thưởng cái gì?" Viên Tiệp đầy phẫn nộ, "Chỉ vậy thì đủ bù đắp sao?"
"Thái hậu còn nói, người sẽ nhận biểu muội làm nghĩa nữ, đợi qua một hai năm nữa, sẽ ban cho nàng một hôn sự môn đăng hộ đối. Điệt nhi cam đoan, nhất định sẽ không để cho biểu muội chịu uất ức đâu." Phượng Dật thề thốt.
Nghe thế, Viên Tiệp nguôi giận, nhưng khuôn mặt vẫn còn nghiêm nghị, hờn dỗi nói: "Chỉ tạm chấp nhận được."
Khóe môi Phượng Dật nhếch lên, nở một nụ cười khinh thường.
Quả nhiên, ông ấy cũng chỉ xem nữ nhi như một công cụ nhằm tranh quyền đoạt lợi thôi. Đạt được mục đích thì vứt sang một bên.
Nhanh chóng uống cạn một chén trà, Viên Tiệp lại chuyển sang một chủ đề khác: "Dật nhi, hiện tại trong hậu cung chỉ còn hai phi tử, người có nghĩ nên nạp thêm mấy người nữa không?"
Ông ấy không thể nói việc khác ư? Phượng Dật cúi đầu, ấp úng nói: "Việc nạp phi đều do Thái hậu toàn quyền quyết định..."
"Như vậy sao được!" Viên Tiệp đập bàn, "Người yêu nữ kia tuyển chọn, đương nhiên sẽ thiên vị con gái của những đại thần bên phía ả, hoàng tử của Phượng Tường ta, sao có thể sinh ra từ bụng của những nữ nhân đó được? Nếu như còn để người Nam Cung gia nắm quyền nữa, sớm muộn sẽ làm bại hoại giang sơn mà thôi!"
"Vậy... đại bá cho là..." Phượng Dật giả vờ thuận theo.
"Muốn nạp, đương nhiên phải là tiểu thư con những đại thần một lòng trung thành." Viên Tiệp nói là làm ngay, liền lấy một bó tranh cuộn từ trong gói đồ ở trên tay, đưa đến trước mặt Phượng Dật, "Nhà ta còn mấy người nữ nhi, mặc dù không phải con vợ cả, nhưng tướng mạo cũng rất xinh đẹp, sẽ không làm người thất vọng. Ta đã mang mấy bức họa đến, mời Hoàng thượng xem qua."
Phượng Dật đẩy bức họa sang một bên, vẻ khó xử: "Đại bá, cho dù ta xem qua bức họa của các biểu muội cũng không có ích gì! Thái hậu bảo, nửa tháng sau, tại Bách Hoa yến sẽ tuyển phi lần nữa."
"Tại sao lại không chứ?". Viên Tiệp cười gian xảo: "Người xem những bức họa này trước, ghi nhớ dung mạo của bọn họ, nửa tháng sau tại Bách Hoa yến, bọn họ cũng sẽ xuất hiện. Sau đó, chờ lúc Thái hậu hỏi, người chỉ đúng bọn họ, không phải đại công cáo thành sao?"
Nói thật hay, thật đơn giản làm sao!
"Nhưng mà... Đại bá, người không sợ bọn họ vào cung rồi còn thảm hại hơn so với Tú Ngọc ư?" Phượng Dật lo lắng hỏi.
Viên Tiệp dũng cảm phất tay: "Chẳng phải có người ở đây sao?"
Phượng Dật trả lời với vẻ lực bất tòng tâm: "Chỉ có mình điệt nhi, trong tay lại không nắm quyền lực thật sự, lời nói có bao nhiêu trọng lượng chứ? Cũng như lần đó, Thái hậu phạt biểu muội, muốn đuổi muội ấy ra cung, ta cũng không thể ngăn cản được. Mới nói vài câu ngược lại còn bị người quở trách. Các biểu muội khác lại vào cung nữa, ta cũng không có khả năng bảo vệ cho bọn họ... Nếu như thế, một khi các nàng có sai sót gì, Thái hậu quở trách thì..."
"Nhưng người là Hoàng thượng mà!" Viên Tiệp vẫn kiên quyết.
"Bá phụ, người đừng quên mẫu phi của ta chết như thế nào!" Đột nhiên Phượng Dật giận tái mặt, giọng điệu âm u.
Sắc mặt Viên Tiệp cứng đờ, nhất thời không biết nói gì.
"Bá phụ, mẫu phi thông tuệ hơn người, thậm chí phụ hoàng cũng từng khen ngợi. Thế nhưng, dù người ở trong hậu cung gần hai mươi năm, lại thua một cung nữ mới mười bốn tuổi của Thái hậu, vốn không hề có thân phận, gia cảnh gì! Người mà ngay cả mẫu phi cũng đấu không lại, có thể thấy được mưu mô thâm hiểm đến mức nào. Trong chốn thâm cung này, có nhiều việc điệt nhi không thể nhúng tay vào, sao có thể bảo vệ các muội ấy chứ?"
Viên Tiệp trầm ngâm hồi lâu.
Sau cùng, cân nhắc xong, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Phượng Dật, cất tiếng giống như ra lệnh: "Bất kể thế nào, trong những... bức họa này, người cũng phải chọn mấy người vào cung!"
"Bá phụ..." Phượng Dật bối rối.
"Hoàng thượng!" Vẻ mặt Viên Tiệp nghiêm nghị, dùng khí thế "vì nghĩa diệt thân" thốt lên: "Hy sinh vài người biểu muội của người thì có là gì? Hiện nay việc cần thiết nhất chúng ta phải làm là tuyệt đối không thể để cho người nhà Nam Cung tiếp tục coi trời bằng vung! Tiểu hoàng tử dứt khoát không thể sinh ra từ bụng của nữ tử Nam Cung gia được!"
Phượng Dật khẽ nở một nụ cười khinh miệt. Nói qua nói lại, muốn bảo vệ giang sơn Phượng Tường ư? Thật ra là muốn bản thân giành được nhiều lợi ích mà thôi.
"Được rồi, điệt nhi nghe theo ý người." Hắn thỏa hiệp, "Nhưng mà có thể... vào cung hay không là do Thái hậu quyết định."
"Chỉ cần người kiên trì chỉ muốn nạp bọn họ làm phi, yêu nữ kia có thể làm khó dễ sao?" Thấy Phượng Dật nghe lời, Viên Tiệp khôi phục lại tự tin, hài lòng nói.
Phượng Dật thở dài. Hắn rất muốn biết tự tin của người này là từ đâu có.
Viên Tiệp thấy vậy lại cho rằng Phượng Dật lo lắng cho tiền đồ của mình, liền tiến lại gần, vỗ vỗ vai hắn, động viên: "Dật nhi hãy yên tâm, bá phụ làm vậy cũng vì người, vì xã tắc trăm năm gây dựng của Phượng Tường vương triều ta. Đợi người cùng biểu muội sinh hạ long tử, chúng ta sẽ đoạt lại quyền lực trong tay yêu nữ kia, không cần phải lo lắng như thế."
Vì tốt cho ta ư? Đừng tưởng rằng hắn không biết, dã tâm của người này cũng ngang ngửa với đám người nhà Nam Cung kia! Chẳng qua hắn không muốn vạch trần mà thôi.
"Điệt nhi đã biết." Phượng Dật chắp tay, uể oải nói. Người như thế, nói nữa cũng chỉ mệt mỏi thêm.
"Người biết rõ là tốt rồi, nhớ kỹ làm theo lời bá phụ." Viên Tiệp căn dặn lần nữa, sau đó mới lưu luyến rời đi.
"Bá phụ xin bảo trọng." Phượng Dật ân cần nói.
Đợi khi người kia đã đi xa, vẻ nhã nhặn, ôn hòa trên khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một nụ cười lạnh lùng, trong đôi mắt cũng chứa đầy vẻ mỉa mai.
Tiểu Thạch Tử tiến lại gần, chỉ vào những bức họa hỏi: "Hoàng thượng, những… bức họa này..."
"Tùy ngươi xử lý! Chỉ cần đừng để chúng xuất hiện trước mắt trẫm nữa là được." Phượng Dật phất tay, nói dứt khoát.
"Dạ." Tiểu Thạch Tử ôm những bức họa lui ra.
Minh Ân lại tiến lên nói: "Hoàng thượng, từ lúc lâm triều đến bây giờ, người còn chưa ăn gì, bây giờ truyền lệnh được chưa ạ?"
Dùng cơm ư? Phượng Dật sờ sờ cái bụng không có cảm giác:, "Thôi, trẫm không đói."
"Hoàng thượng, long thể là quan trọng, ít nhiều cũng nên ăn một chút gì!" Minh Ân kiên trì nói.
"Cũng được, vậy hãy đem bánh hoa mai đến đây." Phượng Dật không chút nghĩ ngợi liền nói.
"Vâng." Minh Ân lui ra.
Trong nháy mắt, Phượng Dật bị ý muốn của bản thân làm cho khiếp sợ.
Bánh hoa mai... ư?
Hắn lấy ngón trỏ vuốt ve đôi môi, nhớ lại cảm giác ngọt ngào, mềm mại lúc đó.
Còn có, cái lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt!
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
10 chương
41 chương
16 chương
89 chương
79 chương