Thạch Phong Thành
Chương 14 : Nhân gian khó có người hào hiệp - đã chăm sóc lại truyền chưởng công
Thoạt tiên Mông Diện Nhân bảo:
- Theo ngươi nói thì nội công tâm pháp mà ngươi luyện chỉ dựa theo hai bức họa nhân đồ, ngươi thử nói cho ta nghe xem.
Dù sao Mông Diện Nhân cũng là ân nhân cứu mạng, Viên Kỳ Hải đành phải nói rõ:
- Trên hai bức họa nhân đồ này có định rõ ba trăm sáu mươi huyệt đạo lớn nhỏ. Để nối kết các huyệ đạo lại với nhau còn có những nét vẽ ngoằn ngoèo đi xuyên qua.
Quan tâm một cách lộ liễu, Mông Diện Nhân hỏi dồn:
- Xuyên qua như thế nào?
Tuần tự, Viên Kỳ Hải đọc lại theo thứ tự các huyệt đạo được lằn vẽ bằng chu sa đi xuyên qua cho Mông Diện Nhân nghe.
Nhẩm lại cho nhớ những gì Viên Kỳ Hải vừa đọc, Mông Diện Nhân có phần bồn chồn khi lên tiếng hỏi tiếp:
- Nói vậy chính ngươi khi vận khí đã dẫn lưu theo đúng đường lối này phải như thế không?
Nghe Mông Diện Nhân hỏi xong, Viên Kỳ Hải thoáng thừ người. Vì theo câu hỏi của Mông Diện Nhân thì đây là điều mà Viên Kỳ Hải chưa lần nào nghe đến. Bấy lâu nay, Viên Kỳ Hải chỉ thở nạp theo đồ hình và mỗi lân thổ nạp chỉ tương ứng với một đoạn vẽ ngắn mà thôi. Viên Kỳ Hải chưa lần nào nghĩ rằng phải vận lực dẫn lưu chân khí theo đúng và theo đồ hình nọ.
Thấy Viên Kỳ Hải cứ bần thần mãi mà không chịu đáp lời, Mông Diện Nhân liền lên tiếng giục giả; - Có phải như thế không?
Giật mình, Viên Kỳ Hải buột miệng đáp lại mà không định trước.
- Đúng rồi ! Phải như thế thôi !
Câu đáp của Viên Kỳ Hải thật ra là tự nói với bản thân chứ không phải là để đáp lại câu hỏi của Mông Diện Nhân. Vì Viên Kỳ Hải đâu đã vận khí theo lối đó bao giờ?
Lỡ nói ra thành lời và là lời nói không thành thật, Viên Kỳ Hải định lên tiếng nói chữa lại. Nhưng do Mông Diện Nhân bỗng nói sang đề tài khác nên Viên Kỳ Hải dù muốn nói cũng không có dịp.
- Như ngươi nói, ngươi muốn tì đến Thạch Phong Thành?
Đây là điều bấy lâu nay Viên Kỳ Hải quan tâm. Viên Kỳ Hải nhanh miệng đáp:
- Đúng vậy ! Phương giá nghĩ xem tại hạ có nên thực hiện ý định này không?
Không đáp lại, Mông Diện Nhân vẫn hỏi:
- Ngươi có biết Thạch Phong Thành là gì chưa và ngươi có biết điều gì sẽ chờ ngươi ở Thạch Phong Thành không?
Trong tâm trí của Viên Kỳ Hải lúc này, Dịch Cân Tâm Họa Đồ mà hai người vừa đề cập đã rơi xuống hàng thứ yếu. Toàn bộ ba chữ Thạch Phong Thành đã chiếm hết toàn bộ ý nghĩ của Viên Kỳ Hải rồi. Viên Kỳ Hải kinh nghi hỏi ngược lại:
- Phương giá hỏi như vậy có nghĩa là phương giá đã biết rõ về Thạch Phong Thành?
Mông Diện Nhân nửa gật nửa lắc đầu:
- Chưa một ai vào được Thạch Phong Thành rồi lại đi trở ra. Nếu ta có biết thì chỉ biết phần ở bên ngoài như mọi người mà thôi.
- Thạch Phong Thành như thế nào? Có điều gì bí ẩn ở trong đó mà không một ai đi vào rồi quay trở lại?
Mông Diện Nhân bắt đầu nói, sau một lúc trầm ngâm:
- Thạch Phong Thành nguyên trước kia là một Cổ Thành, được kiến tạo toàn bằng đá. Nó nằm ở phía tây Trung Thổ, giáp giới với một vùng Đại Mạc gần Tân Cương. Ba mươi năm trước không hiểu vì nguyên nhân gì mà chỉ sau một đêm Cổ Thành này được đổi tên là Thạch Phong Thành. Thoạt đầu chỉ là những lời đồn đại của những cư dân lưu ngụ Ở gần đó. Sau đó nhiều chuyện huyền hoặc lại được bọn thương nhân đưa về tận Trung Nguyên. Theo như họ kể thì...
Qúa nôn nóng, Viên Kỳ Hải hỏi chen vào làm cho Mông Diện Nhân phải ngừng:
- Câu chuyện họ kể như thế nào, mà bảo là huyền hoặc?
Liếc mắt nhìn Viên Kỳ Hải lộ vẻ khó chịu, nhưng sau đó Mông Diện Nhân cũng phải nói tiếp cho Viên Kỳ Hải nghe:
- Theo như họ kể thì từ đêm đó bất kỳ ai hoặc bất kỳ một con vật nào, là những sinh vật có thể di động được, nếu lạc bước vào Cổ Thành thì lập tức cuồng phong liền xuất hiện phủ kín lấp Cổ Thành và cuồng phong chỉ tan biến đi nếu sau đó độ nửa canh giờ không có sinh vật nào đi vào Cổ Thành nữa. Lúc đầu bọn cư dân bản địa khi thấy cuồng phong xuất hiện còn người hoặc vật vừa mới đi vào Cổ Thành vẫn chưa quay trở ra, vì muốn đi tìm người hoặc vật vừa mất tích, họ lại đổ xô đi vào Cổ Thành. Lần đó, cuồng phong đã che khuất Cổ Thành đến nhiều ngày liên tiếp. Và những ai đã đi vào kể như không còn nữa.
Ngừng lời để đổi hơi, Mông Diện Nhân nói tiếp:
- Sau lần đó, danh xưng Thạch Phong Thành đã được bọn cư dân bản địa gán cho Cổ Thành. Đối với bọn họ, Thạch Phong Thành đã trở nên hang ma ổ quỷ, không còn ai dám đặt chân đến nữa. Khi lời đồn đại về Thạch Phong Thành lan truyền đến tai giới võ lâm, những kẻ hiếu kỳ liền đổ xô đến đó.
Buông ra một tiếng cười khô khan, Mông Diện Nhân kết thúc câu chuyện:
- Hừ ! Hết người này đến người khác ! Vào thì có nhưng quay trở lại thì không. Có người vì khiếp sợ đã phải gọi Thạch Phong Thành là Tử Thành. Câu chuyện là như vậy.
Hoang mang, Viên Kỳ Hải chợt hỏi:
- Khoan nói về việc Cổ Thành sau một đêm bỗng trở thành Thạch Phong Thành, tại hạ rất muốn biết là quần hùng muốn gì khi tự dấn thân vào đó? Điều gì đã lôi cuốn họ?
Mông Diện Nhân giải thích:
- Thường khi là vậy. Nơi nào có quái sự nơi đó ắt phải có quái nhân hoặc linh vật. Đối với hạng người hồ đồ thì chỉ cần bao nhiêu đó cũng đủ thúc đẩy bọn họ tìm đến. Còn những ai biết suy nghĩ thì...
- Thế nào?
- Hừ ! Một việc kỳ quái khác lạ xuất hiện khiến những người trước đó không quan tâm đến Thạch Phong Thành cũng phải mạo hiểm tìm đến.
- Là việc gì nữa?
Mông Diện Nhân bỗng phát thoại bằng một giọng tuy vẫn khàn khàn nhưng lại lạnh lùng tựa băng giá. Khiến cho Viên Kỳ Hải dù muốn dù không muốn cũng phải lưu tâm ghi nhớ.
Mông Diện Nhân nói:
- Người đầu tiên đi vào Thạch Phong Thành rồi lại an toàn quay trở lại đã xuất hiện.
Khắp người như nổi gai, Viên Kỳ Hải lên tiếng hoi như muốn hụt hơi.
- Là ai?
Mông Diện Nhân gằn từng tiếng:
- Vô Vi thanh ngưu bang chủ.
- Là bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang ư? Y là ai? Sao y đi vào như mọi người nhưng vẫn quay lại an toàn?
Mông Diện Nhân lắc đầu:
- Điều này thì không riêng gì ta không biết. Toàn thể những ai quan tâm đến Thạch Phong Thành cũng đang muốn biết điều này như ngươi vậy.
- Sao mọi người không thử hỏi y?
Mông Diện Nhân thở ra chầm chậm:
- Có muốn hỏi cũng vô vọng. Nhân vật đó sau khi rời khỏi Thạch Phong Thành đã biệt vô âm tín, cho đến nay đã là mười lăm năm.
Nghe mà giật mình, Viên Kỳ Hải buột miệng hỏi:
- Y đã thất tung ư? Tại sao?
Mông Diện Nhân không hiểu sao bỗng trừng mắt nhìn Viên Kỳ Hải nhưng sau đó một thoáng, Mông Diện Nhân chợt thu ánh mắt về và nói:
- Nếu ta biết được tại sao, ta đâu cần chờ nghe ngươi hỏi. Nhưng có một điều nữa mà ta và mọi người cơ hồ đã biết chắc.
- Là điều gì, phương giá?
- Ngay khi Bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang thất tung thì tin tức về Họa đồ Thạch Phong Thành và Thạch Phong Thành Chi Thược bỗng được loan truyền khắp giang hồ. Theo như mọi người nhận định thì bất kỳ ai nếu có được hai vật trên sẽ vào được Thạch Phong Thành.
Nghe nhắc đến việc này, Viên Kỳ Hải mới vỡ lẽ ra:
- Nói vậy, vì hai vật này mà Đệ Nhất Kiếm Khách ở Lũng Tây là Hà Vị Giang và toàn gia đều bị thiệt mạng. Họa đồ đó đã rơi vào tay Bắc Cương môn hạ rồi, phương giá có biết chưa?
Mông Diện Nhân phi cười :
- Đương nhiên là ta phải biết. Vì chuyện đó có liên quan đến ngươi và do ngươi nên mọi người mới biết kia mà? Sao? Ngươi có còn giữ nguyên ý định là đi đến Thạch Phong Thành không?
Ngẫm nghĩ một lúc, Viên Kỳ Hải lẩm bẩm:
- Đã có người vào được nên mới có Họa đồ và Chi Thược lưu truyền trên giang hồ. Tại sao không có người thứ hai làm được điều này?
Viên Kỳ Hải tự hỏi thành tiếng như thế là do Viên Kỳ Hải đã có chú ý sau.
Còn Mông Diện Nhân thì gật đầu hài lòng khi nghe xong những lời Viên Kỳ Hải lẩm bẩm:
- Khá lắm ! Ngươi quả đởm lược và khí phách hơn người. Thạch Phong Thành Chi Thược tuy ngươi không còn giữ, nhưng ngươi có muốn lấy lại Họa đồ Thạch Phong Thành không?
Viên Kỳ Hải kinh nghi:
- Lấy lại ư? Lấy từ tay Bắc Cương môn hạ à?
Mông Diện Nhân lắc đầu:
- Nếu muốn lấy lại từ bọn Bắc Cương, chẳng thà cứ như vậy mà đi thẳng vào Thạch Phong Thành còn hơn. Bọn chúng đâu phải hạng dễ đối phó?
- Vậy tại sao phương giả lại hỏi tại hạ?
- Là ta muốn nói đến tấm Họa đồ khác?
- Khác? Có những hai tấm họa đồ sao?
- Không phải hai. Chỉ có một nhưng lại chia thành hai mảnh. Ta đang nói đến mảnh thứ hai.
- Mảnh thứ hai do ai giữ?
Nói đến đây, Mông Diện Nhân bỗng nhìn chằm chằm vào Viên Kỳ Hải:
- Mà ngươi có muốn chiếm đoạt mảnh thứ hai này không?
Lộ vẻ khó khăn, Viên Kỳ Hải đáp:
- Chiếm của người lấy làm của mình. Hành động này xem ra không được quang minh.
- Nếu ngươi giữ nó là ác nhân thì sao?
- Ác nhân ư? Là ai?
Không vội đáp lời, Mông Diện Nhân lại dò hỏi:
- Ngươi vẫn chưa đáp lời ta. Ngươi dám hay không dám?
Viên Kỳ Hải nghe Mông Diện Nhân cứ hỏi vặn liền kinh nghi:
- Nếu nhân vật giữ mảnh thứ hai của Họa đồ là một ác nhân, sao phương giá không tự thân chiếm đoạt.
Mông Diện Nhân thản nhiên giải thích:
- Vì ta đối với Thạch Phong Thành không hề có hứng thú, vói ngươi thì ngược lại.
- Chỉ có một mảnh thì có ích gì cho tại hạ chứ?
- Có một lại không bằng người không có gì hay sao? Ngươi sợ rồi à?
Viên Kỳ Hải bào chữa:
- Tại hạ không hề sợ. Phương giá cứ nói thử xem ác nhân đó là ai.
Đến lúc này Mông Diện Nhân mới nói:
- Là Độc Cước Tàn Chi Quỷ Y Tử !
Nghe được ngoại hiệu này, Viên Kỳ Hải phải kêu lên:
- Ôi chao ! Ngoại hiệu nghe thật hung dữ. Đúng là ác nhân nên mới có ngoại hiệu này?
Mông Diện Nhân gật đầu nói tiếp:
- Chưa đâu, ngươi mà biết tên gọi chỗ lưu ngụ của nhân vật này ngươi càng thêm khiếp đảm hơn.
Viên Kỳ Hải hối hả hỏi:
- Địa phương đó được gọi như thế nào?
Mông Diện Nhân đáp:
- Là Quỷ Cốc Động. Một phần vì địa điểm hiểm trở, phần khác là vị sự lợi hại khác thường của Quỷ Y Tử nên bao lâu nay dù có rất nhiều người lâm le muốn chiếm lấy mảnh giấy thứ hai của Họa đồ cũng phải bó tay.
Viên Kỳ Hải càng nghe càng hoang mang:
- Nếu vậy sao phương giá lại xui tại hạ đi đến Quỷ Cốc Động? Xui như vậy chẳng khác nào phương giá xui tại hạ đi vào chỗ chết ư?
Mông Diện Nhân phì cười:
- Ta mà xui ngươi vào chỗ chết ư? Để làm gì chứ? Nếu muốn ngươi chết thì ta đã ra tay rồi, đâu phải chờ đến dịp này !
- Vậy thì tại sao?
Mông Diện Nhân giải thích:
- Độc Cước Tàn Chi Quỷ Y Tử tuy chỉ còn lại có một tay và một chân nhưng Tiên pháp của Quỷ Y Tử vẫn có uy lực độc nhất vô nhị. Với ai khác thì ta không biết, nhưng với ngươi ta lại tin rằng nếu ngươi lưu tâm cẩn mật chắc chắn ngươi sẽ thành công.
Viên Kỳ Hải lộ vẻ không tin:
- Càng nghe phương giá giải thích, tại hạ càng thêm mơ hồ. Bản lãnh của tại hạ thế nào phương giá đã biết, tại hạ làm gì dám nghĩ đến chuyện thành công như lời phương giá nói?
- Ngươi đừng quá nôn nóng, ta chưa giải thích xong kia mà. Đúng vậy, bản lãnh của ngươi như thế nào do ta đã biết nên ta mới dám nghĩ đến chuyện ngươi sẽ thành công. Đó là ngươi có được một bộ pháp đầy biến ảo. Với bộ pháp này nếu ngươi có được một pho chưởng của ta nữa, phần thắng chắc chắn sẽ thuộc về ngươi.
Viên Kỳ Hải kinh ngạc:
- Phương giá nói thật? Bộ pháp của tại hạ có thể tránh được Tiên pháp của Quỷ Y Tử thật sao?
Mông Diện Nhân quả quyết :
- Ta quyết chắc như vậy.
- Vậy còn pho chưởng kia...
Mông Diện Nhân gật đầu nói ngắt lời:
- Đương nhiên là ta sẽ truyền thụ cho ngươi.
Không ngờ lại gặp được một người rộng lượng như vậy, Viên Kỳ Hải lúng túng:
- Phương giá... Sao phương giá lại đối xử tốt với tại hạ như vậy? Ân đức này tại hạ làm sao mà đương nổi đây?
Mông Diện Nhân cười vang:
- Ha... ha... ha ! Ngươi lại khách sáo rồi. Không phải ta đã nói là bình sinh ta vẫn ước ao gặp được một người có chí khí quật cường như ngươi sao? Ngươi có chấp nhận việc ta giúp ngươi không?
Viên Kỳ Hải ngay lần đầu gặp gỡ Mông Diện Nhân, lúc song phương vì chưa biết nên phải giao chiến, Viên Kỳ Hải luôn luôn nghĩ về loại chưởng pháp hết sức quái lạ của Mông Diện Nhân. Bây giờ đột nhiên nghe Mông Diện Nhân ngỏ ý truyền thụ pho chưởng này, Viên Kỳ Hải đâu có lòng nào để từ chối.
Viên Kỳ Hải vội vòng tay đáp tạ:
- Dù biết rằng phương giá sẽ không hài lòng với điều tại hạ sắp nói nhưng tại hạ không thể không nói. Đại ân của phương giá tại hạ nguyện có ngày sẽ đáp đền.
- Ha... Ha... Ha... ! Đúng là ta không muốn nghe một chút nào, nhưng nói thì ngươi cũng đã nói rồi còn gì nữa. Thôi nào, ta sắp sửa đọc khẩu quyết đây, ngươi nên chú tâm nghe thì hơn.
Đọc qua vài lượt rồi lại diễn cho Viên Kỳ Hải xem, Mông Diện Nhân sau đó mới nói:
- Chỗ tinh túy cốt lỏi của pho chưởng này chỉ có bốn chữ:
Tả lực đả lực. Lấy sức của người làm sức của mình, rồi mượn sức của người để quật trả cho người. Do đó tên gọi của pho chưởng là Mượn hoa hiến phật. Ngươi đã nhớ kỷ rồi chứ?
Đợi cho Viên Kỳ Hải gật đầu biểu lộ ý là đã ghi nhớ kỷ, Mông Diện Nhân lại nói:
- Ta có việc cần phải đi, ngươi cứ lưu lại đây để thao luyện. Đến khi luyện xong ngươi không cần phải chờ ta, cứ đi đến Quỷ Cốc Động mà mưu cầu thắng lợi. Ta cầu chúc cho ngươi mã đáo công thành. Bảo trọng nha, tiểu tử.
Vút !
Sau đó độ năm ngày, khi vết thương hoàn toàn bình phục, Viên Kỳ Hải cũng rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
44 chương
20 chương
40 chương
65 chương
768 chương
136 chương
34 chương