Lạc Du đưa cậu ấm vào khoang chữa bệnh, việc này chưa đợi Quý Tửu ra khỏi phòng bệnh đã được lan truyền ra khắp chi đội 3 rồi. “Lần trước tôi nói với ông thế nào? Đội trưởng Lạc càng nhịn lâu càng dễ bùng nổ!” Giang Cửu ngồi trên bàn vỗ đùi đen đét: “Cậu ấm nhìn chúng ta mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, thà chơi với đám đồ trí tuệ nhân tạo cũng không nói với chúng ta một câu, đúng là nhân tố thèm đòn!” “Chuẩn chuẩn. Tôi mà là đội trưởng thì đã xử cậu ta lâu rồi!” “Để ngày mai coi cậu ta thế nào.” “Ông còn muốn coi cậu ta thế nào? Tôi thấy là không dậy nổi khỏi khoang chữa bệnh rồi đó?” “Không thì chúng ta tìm Huyết Hoàng Hậu đi. Thằng cậu ấm vô dụng như con gà chíp, vừa không biết đánh vừa không biết lý lẽ, nhanh còn trả hàng kịp.” Một đám binh lính tưởng tượng cả buổi tối, nghĩ dùm luôn cậu ấm tám trăm lối đi, chỉ không bao gồm tiếp tục ở lại chi đội 3. Vậy mà sáng sớm hôm sau, lúc rèn luyện thể chất, cậu ấm lại xuất hiện như không có gì xảy ra. “Ơ kìa, không phải ông nói cậu ta ở khoang chữa bệnh dậy không nổi à?” Dalimes giật nhẹ áo Giang Cửu, “Người ta còn sống động lắm kia kìa!” Giang Cửu nhìn chằm chằm Quý Tửu, cũng rất ngạc nhiên: “Từ sống động không dùng như thế.” Quý Tửu mặc bộ quần áo huấn luyện màu xám, đứng chót đội ngũ như thường ngày. Quân phục chính thức của Liên Minh là màu đen, nhưng màu sắc đặc trưng của Falcon là màu xám. Đó là màu của cứ điểm An Tức. Cánh chim ưng màu xám xẹt qua nền trời như tên bắn, để lại trận gió cũng với một màu xám đơn điệu. Thường xuyên có báo cáo từ các đội trưởng và tổng tham mưu trưởng, kiến nghị đổi màu áo huấn luyện khác. Màu xám cực kỳ thiếu sức sống, đám đội viên đen thùi dày thịt mặc bộ đồng phục huấn luyện màu xám, mặt mũi càng xám xịt hơn, lúc huấn luyện chẳng kích thích nổi gì. Dù là Ưng Nguyệt hay tổng tham mưu nhiệm kỳ trước, đều chưa từng được thông qua. “Để các cậu mặc đồng phục huấn luyện xanh xanh đỏ đỏ, có đủ vẻ hào hùng mạnh mẽ hay không?” Da dẻ Quý Tửu trắng theo kiểu lạnh lẽo nhợt nhạt, đồng phục huấn luyện màu xám treo trên người hắn không mang lại cảm giác mặt mày xám xịt, ngược lại còn có phần cao quý. Nửa buổi rèn luyện thể chất chỉ là khởi động làm nóng người, nửa buổi sau mới là trọng tâm. Hàng chục chướng ngại vật sừng sững trước mặt các đội viên, không ngừng biến đổi hình thái dưới sự điểu khiển của hệ thống, sức mạnh càng tăng lên, độ khó của chướng ngại vật cũng nhảy vọt. Thế nên mỗi lần rèn luyện, bất kì ai cũng sẽ chạm đến giới hạn, không ai cảm thấy “quá đơn giản”. Trước khi tập với chướng ngại vật, thể lực của các đội viên cũng đã tiêu hao quá nửa. Vượt chướng ngại vật được tiến hành phía sau chủ yếu dựa vào khả năng của tinh thần lực. Tinh thần lực của Quý Tửu rất thất thường, thể lực lại kém, cứ như mỗi buổi sáng luôn đều đặn đi dạo âm phủ một vòng vậy. Trước đây Lạc Du không tập trung xem Quý Tửu rèn luyện, bây giờ đã quyết định chăm sóc đóa hồng nhỏ này thật tốt mới đứng ngoài sân quan sát thật tỉ mỉ. Trong ba lần vượt chướng ngại vật cuối cùng, tốc độ của Quý Tửu chậm dần, nhưng hắn không chịu từ bỏ, khó khăn bám vào vách tường cao, mười ngón tay hoạt động quá sức đến sắp gãy. Lúc này, đội viên chậm nhất cũng đã vượt qua toàn bộ chướng ngại vật, robot hỗ trợ ồ ạt chạy tới như đàn cua bò ngang dọc trên bãi biển, giúp họ giãn cơ. Lạc Du hoàn thành mấy chục chướng ngại phía trước với tốc độ đáng kinh ngạc, cơ bắp trên người bùng nổ sức mạnh. Hai tay Quý Tửu run lên bần bật, sức lực trong cơ thể đã đạt đến cực hạn, đầu hắn phát ra tiếng động ầm ầm như tín hiệu giục hắn hãy bỏ cuộc. Vượt qua vách tường cao này luôn là thời điểm khó khăn nhất trong ngày của hắn, tay như không còn là của chính mình, hàm răng nghiến chặt lại với nhau, tinh thần chỉ cần hơi buông lỏng, mọi thứ sẽ trở thành công cốc. Vết thương ở khoang mô phỏng ngày hôm qua vẫn ảnh hưởng đến hắn, bức tường này, chỉ sợ hôm nay… Ngay lúc ngón tay sắp thả ra, Quy Tửu đột nhiên cảm nhận đươc nguồn tinh thần lực hắn quen thuộc. Nó như một đôi tay mạnh mẽ, giữ lưng hắn lại. Lại giống như một liều thuốc kích thích có hiệu quả cao, đột ngột tiêm thẳng vào mạch máu. Mọi âm thanh trong não biến mất, tầm nhìn trở nên rõ ràng. Quý Tửu nhìn sang bên phải theo phản xạ, thấy Lạc Du đang nhẹ nhàng leo lên phía trên, giải phóng tinh thần lực như một sợi dây thừng vô hình, từng bước dẫn dắt hắn tiến lên. “Kiên trì!” Lạc Du phi lên đỉnh cao nhất của bức tường, còn chưa kịp chỉnh lại quần áo bị gió thổi phồng lên. Quý Tửu nhìn xuống phía dưới, nghĩ đến một vách núi cheo leo giữa đồng tuyết mênh mông, và chiếc tinh hạm với lá cờ chiến bay phấp phới trong gió. Tinh thần lực của Lạc Du rót đầy tràn phổi Quý Tửu, hắn khẽ nhắm mắt lại, chỗ tinh thần lực ấy như nổ tung trong nội tạng hắn, kích thích từng tế bào trong cơ thể. “Đến đây!” Phía trên lại có tiếng Lạc Du. Quý Tửu ngước mắt lên, thấy Lạc Du đứng ngược sáng, đưa tay về phía hắn. “Một bước cuối cùng, tôi kéo cậu lên!” Khu nghỉ ngơi vẫn luôn ầm ĩ chợt lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn về hai bóng lưng ở chướng ngại vật. “Đội, đội trưởng Lạc đang làm gì thế?” “Tôi không nhìn lầm đâu, đội trưởng Lạc vừa nãy đã thể hiện tốc độ nhanh nhất Falcon.” “Ai nói cái này!” “À, đội trưởng Lạc đang giúp cậu ấm, anh ấy, anh ấy đang hướng dẫn cậu ấm!” “Cái đệt! Hôm qua ông nào nói đội trưởng nện cậu ấm vào thẳng khoang chữa bệnh?” Bức tường cao này là chướng ngại vật về sức mạnh, và hai chướng ngại vật cuối cùng thiên về tốc độ và nhạy bén. Nếu ở trong trạng thái thể lực dồi dào, hai cái cuối này với Quý Tửu không phải vấn đề lớn, nhưng vì đã bị bức tường trước đó vắt khô, cho nên lúc vượt qua đã không lấy được điểm, còn thiếu nữa bị chướng ngại vật tấn công. “Đi với tôi, huy động tinh thần lực phán đoán hướng đi của chướng ngại vật.” Lạc Du nói xong đã nhanh chóng ra ngoài, không chỉ nhanh đơn thuần, mà dừng lại và phản ứng chướng ngại vật với tốc độ nhanh đến mức kinh hồn. Quý Tửu nhìn anh, biết rõ mình không còn hơi sức gì, nhưng vẫn đi theo. Đúng lúc này, tinh thần lực vốn không thể khống chế của hắn đột ngột chi phối toàn bộ cơ thể. Lúc chướng ngại vật xuất hiện, hắn ngửa về sau, tiếp đó nghiêng người lách lên, lần đầu tiên tránh thoát được chướng ngại vật. Ánh mắt của hắn trước sau dính chặt trên người Lạc Du, mà khoảng cách giữa họ khi gần khi xa. Cảm giác kiệt sức trầm trọng như tiêu biến, tinh thần lực cuộn trào điên cuồng khiến hắn thấy mình nhẹ như cánh chim én. Lần lượt vượt qua từng chướng ngại vật, hắn không trả lời được, là do hắn dựa vào tinh thần lực của mình tránh được, hay chỉ đơn thuần vì hắn đã theo sau Lạc Du. Điểm cuối cùng gần ngay trước mắt, một khẩu súng laser mô phỏng đột nhiên lao đến. Quý Tửu đã thấy từ sớm, nhưng không kịp tránh đi nữa rồi, hắn dồn mọi sức lực lao về phía trước, chật vật ngã xuống vạch đích. Bụi đất bị thổi tung lên, mệt mỏi đè nén xuống rốt cuộc lan ra toàn thân. Quý Tửu cố gắng chống đỡ, nhưng cánh tay run rẩy, không làm gì được. Trước mắt xuất hiện một đôi giày chiến đấu, tiếp đó là một cánh tay, mang theo tiếng cười từ trên cao hạ xuống: “Làm tốt lắm, em trai.” Em, em trai? Quý Tửu ngẩng đầu, vừa đối diện với tầm mắt của Lạc Du đã bị vị đội trưởng thích tự nhận mình là anh trai người khác ôm vai kéo lên. Quý Tửu muốn vùng vẫy né ra, nhưng nói đến sức mạnh thì hắn không phải là đối thủ của Lạc Du. Lạc Du nói là kéo, thực tế lại như đang ôm hắn vào ngực. “Ý chí đáng khen, cơ mà thể chất và sức bền…” Lạc Du nói ôm là ôm, còn tiện tay vỗ vỗ. Vì thế không chút khách sáo vỗ vỗ vào bụng Quý Tửu: “Ầy, gầy quá. Từ hôm nay trở đi anh dẫn cậu đi huấn luyện. Thể chất, kỹ năng, tinh thần lực, chiến đấu, cậu không hiểu chỗ nào cứ hỏi anh là được.” Quý Tửu nhất thời không nói nên lời, các đội viên ngoài khu nghỉ ngơi đã chạy tới. Giang Cửu thiếu chút nữa chọt mù con mắt mình. Đang yên đang lành, lý do gì đội trưởng lại phản bội tổ chức, ôm cậu ấm là sao? “Đội trưởng Lạc, anh ôm người ta làm gì?” “Không có lực, không ôm là không đứng được.” Lạc Du nói rồi buông tay, Quý Tửu mất đi trụ đỡ, thật sự lung lay, ngã sấp về phía trước. Lạc Du nhanh mắt nhanh tay vớt người lên, như đang làm ảo thuật: “Sao lại túm tụm vào đây? Hồng Phỉ nói sáng nay có trận tập mô phỏng với chi đội 2, đang đi chuẩn bị rồi.” “Không phải!” Giang Cửu điên cuồng ám chỉ, “Anh đang ôm cậu ấm đó!” “Anh biết là cậu…” Lạc Dung chợt ngừng lại, “Đúng rồi, chính thức giới thiệu với mọi người một chút, đây là đội viên mới của chi đội chúng ta, Quý Tửu, Tửu trong tế tửu, có văn hóa nào!” Mọi người: “???” Quý Tửu: “…” Lạc Du bây giờ đã quyết tâm giúp nhóc đáng thương không có tình yêu cha mẹ này cảm nhận được ấm áp từ xã hội, cũng thật tâm hy vọng các đội viên loại bỏ thành kiến mà đón nhận Quý Tửu, vì vậy bổ sung thêm giữa không gian lặng ngắt kì dị: “Cậu ấy cũng là em trai anh.” Dalimes gào lên, suýt thì trật khớp hàm. “Được rồi, chuẩn bị cho trận đấu mô phỏng thôi.” Lạc Du rất có phong độ tướng lĩnh, phất tay, “Mọi người đều là đồng đội, tương lai sẽ đồng sinh cộng tử. Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện kỳ thị vùng miền xuất hiện ở chi đội 3 này.” Trận đấu mô phỏng diễn ra được một nửa, Giang Cửu đột nhiên lầm bầm: “Mẹ nó mình ở chỗ nào mà kỳ thị vùng miền?” Lạc Du quay đầu định vạch ra một kế hoạch huấn luyện đặc biệt cho Quý Tửu, chỉ cần anh không ra chiến trường sẽ quan sát Quý Tửu tập tành thật kỹ. Anh vốn nghĩ rằng với tính cách ngạo kiều này của Quý Tửu, hắn nhất định sẽ kháng cự. Ấy thế, dù là ngoài sân huấn luyện, khoang mô phỏng hay trung tâm tinh thần lực, mỗi khi anh ngoắc ngoắc tay, mặt Quý Tửu không biểu cảm nhưng vẫn sẽ đến trước mặt anh. Anh truyền lại bí quyết và kinh nghiệm cho Quý Tửu, hắn cũng rất nghiêm túc, có thể nhìn ra là thật sự muốn tiến bộ. Một tháng sau, số lần Quý Tửu đứt mạch với khoang mô phỏng giảm đi rõ rệt, đêm ngày rèn luyện cơ thể, đã không còn xếp chót toàn đội nữa. “Tới đây.” Sau khi kết thúc huấn luyện vào buổi chiều, Lạc Du ngoắc ngoắc tay gọi Quý Tửu. Tuổi trẻ trưởng thành ấy mà, mỗi ngày đều có thể nhận thấy sự khác biệt. Lạc Du nhìn ra Quý Tửu dần trở nên săn chắc, bắp tay to lên, không biết cơ bụng thế nào rồi. Chờ Quý Tửu lại gần, Lạc Du bỗng đưa tay, vén áo huấn luyện màu xám lên. Quý Tửu mở to mắt, ngăn cản lại theo phản xạ. “Đừng cản, để anh nhìn.” Lạc Du thưởng thức phần cơ bụng dày hơn không ít so với trước kia, trong đầu hết sức hài lòng, nhưng cảm thấy vẫn phải nhắc nhở Quý Tửu một chút, vì vậy cởi đồng phục trên người ra. Tám múi cơ bụng đẹp đẽ, gọn gàng lại gợi cảm. Hô hấp của Quý Tửu cứng lại trong giây lát. Lạc Du cũng không có ý định khoe mẽ bụng mình làm gì, chỉ là muốn làm gương mà thôi, anh vỗ cơ bụng mình, nói: “Nhìn anh, rồi nhìn lại của cậu xem, thiếu niên thì không được lười biếng, tiếp tục cố gắng!” Quý Tửu mím mím môi, không phản ứng. Lạc Du nghĩ mình đã quen với Quý Tửu từ lâu, không lằng nhằng mà chọc vô bụng hắn một cái, Quý Tửu hóp bụng lại theo phản xạ, anh bật cười: “Phản ứng xem nào!” Quý Tửu nhíu mày, sửa sang đồng phục huấn luyện: “Ừm.” Mắt thấy thiếu niên sào phơi đồ tiến bộ thêm được chút chút, Lạc Du rất vui mừng, thế nhưng vẫn phiền lòng một chuyện. Các đội viên vẫn không tiếp nhận Quý Tửu, vẫn cậu ấm này cậu ấm kia sau lưng hắn, không xem Quý Tửu là người của mình. Việc này là do chính Quý Tửu kỳ lạ. Luôn luôn phớt lờ người khác, quái gở, trầm lặng, không đáng yêu, trước đây còn biết huấn luyện và ăn cơm với đồng đội dù cách hơi xa xa, giờ thì biến thành cái đuôi của anh luôn rồi. Lạc Du suy nghĩ, làm sao để khơi dậy một chút sự đáng yêu nơi Quý Tửu đây.