Quý Tửu im ắng nằm trong khoang chữa bệnh, Lạc Du đứng ngoài lo sốt vó như đứng trên đống lửa. Diego Kafis là trưởng ban quân y của Falcon, khi thống chế Cassius bước ra từ sào huyệt của Ước Nhân thì ông vẫn chỉ là một đứa trẻ, cũng tận mắt thấy người anh hùng thắng trận trở về. Ông đã ở cứ điểm An Tức được một trăm năm, trở thành một trong những vị tiền bối dày dạn kinh nghiệm nhất. “Tinh thần lực của Quý Tửu chịu tác động nghiêm trọng dẫn đến hệ thần kinh chịu ảnh hưởng, hoocmone và hệ tuần hoàn bị rối loạn.” Diego Kafis khẽ đưa mắt nhìn Lạc Du, “Cậu ta là đội viên của cậu, không đến mức không biết hệ thống tinh thần lực của cậu ta có điểm yếu, kết nối liền mạch giữa cơ thể và máy móc cậu ta cũng không làm được, cậu lại còn đấu đối kháng xâm nhập vào tinh thần lực của cậu ta?” Bây giờ Lạc Du đã hối hận lắm rồi. Vừa nãy anh không chỉ xâm nhập vào tinh thần lực của Quý Tửu, mà còn không chịu dừng lại, muốn kích thích Quý Tửu như điên rồ vậy. Suýt chút nữa kích thích đến chết người. “Vậy hiện tại cậu ấy thế nào?” “Vừa ổn định.” Diego Kafis là một người lịch thiệp hiếm thấy ở cứ điểm An Tức, rất hiếm khi thấy ông nặng lời, thấy Lạc Du tự trách đủ rồi cũng không tiếp tục nói thêm, “Nhưng vẫn cần tiếp tục theo dõi ở khoang chữa bệnh, đợi chỉ số hồi phục thì xem tiếp tình hình thế nào.” Hồng Phỉ biết Lạc Du đánh Quý Tửu đến thẳng bệnh viện, cũng vội vàng chạy tới: “Cậu đánh với cậu ta thật?” Lạc Du xua xua tay, mang ý bây giờ mình không muốn nói chuyện. Anh biết rõ nhất, hôm nay anh thực sự đã quá bốc đồng. Muốn thử xem Quý Tửu có khả năng miễn nhiễm ức chế tinh thần lực không, chuyện này sớm muộn cũng phải thực hiện, nhưng nếu hôm nay Quý Tửu không vô tình cảm nhận được nguồn tinh thần lực yếu ớt anh giải phóng ra, anh sẽ không đánh với Quý Tửu. Từ cảm xúc chính anh cũng không nói được thành lời, anh không muốn giải thích với Hồng Phỉ, chỉ nói hệ thống tinh thần lực của Quý Tửu không giống với những gì họ tưởng tượng ban sáng. “Đã hiểu.” Hồng Phỉ nói, “Yếu là yếu thật.” Lạc Du: “…” Không nhất thiết phải thất vọng thế chứ. Màn hình ngoài khoang chữa bệnh kín đặc những ký tự và con số, mùi thuốc khử trùng trôi nổi trong không khí. Trợ lý của Diego Kafis là một đám robot y tế, chúng vây quanh Lạc Du xoay xoay vài vòng, một trong số chúng nói bằng giọng của Lạc Du: “Đội trưởng Lạc, ở đây có chúng tôi rồi, anh đi ăn cơm đi.” Lạc Du lắc đầu: “Tôi chờ cậu ấy ra.” “Anh không ăn cơm sao?” “Tôi không ăn.” “Tiếc ghê, tụi tôi muốn ăn cũng không ăn được.” Năm trước, robot y tế đã trải qua một đợt nâng cấp hệ thống, sử dụng chế độ giọng nói con người, giọng của Lạc Du và hơn mười đội viên khác được chọn. Giọng của anh được gắn mác “Hòa nhã mạnh mẽ nhưng không kém phần hài hước” vì nó giúp bệnh nhân lạc quan tiếp nhận các đợt điều trị, tỷ lệ sử dụng vững vàng đứng ở hạng hai —— Hạng nhất là bông hoa của Falcon ở chi đội 7. Từ đó đến nay anh vẫn chưa nghĩ ra, thế là giọng anh buồn cười chỗ nào. Đêm khuya, chỉ số của Quý Tửu bắt đầu ổn định. Lạc Du nhìn vào trong từ ô cửa sổ trong suốt, đang tự lẩm bẩm với bản thân —— Đừng có đột ngột mở mắt ra khiến tôi giật bắn nhảy dựng lên á, và Quý Tửu tỉnh lại thật. Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy kia trước hết mơ màng, sau đó đồng tử đột nhiên co lại, dường như kinh hãi. Lúc này Lạc Du mới ý thức được, Quý Tửu không làm anh sợ, mà chính anh lại đi dọa Quý Tửu rồi. Nghĩ lại cũng đúng, chóng mặt choáng váng nãy giờ, mở mắt ra tự nhiên thấy nguyên cái bản mặt ịn phía trên, sợ cũng phải. Lạc Du nhìn các chỉ số, biết Quý Tửu đã ổn rồi, đoạn mở cửa khoang ra, chuẩn bị giúp Quý Tửu rút các loại ống trên người. Quý Tửu lại đưa tay cản anh. “Tôi tự làm được.” Lạc Du vui vẻ: “Cậu ngại ngùng gì chứ? Cái gì cậu có tôi cũng có, tôi còn có hẳn cái mà cậu không có đây này!” Quý Tử lạnh lẽo liếc mắt nhìn anh: “Tôi không có?” Lạc Du vốn định vỗ một cái lên phần bụng mỏng manh của Quý Tửu, chợt nhớ tới đứa nhóc này không thích động chạm tay chân với người khác, nên vén áo mình lên, để lộ cơ bụng rõ ràng như tạc tượng: “Tôi nói cái này! Thằng nhóc này, cậu nghĩ đi đâu đây?” Quý Tửu nhíu nhíu mày, cúi đầu rút ống truyền trên người xuống, vẻ không muốn tiếp chuyện với Lạc Du. Lạc Du đứng bên nhìn Quý Tửu vật lộn với một đống dây nhợ ống truyền kia. Vào khoang chữa bệnh, hầu hết quần áo trên người phải cởi ra, tốt nhất là không mặc gì. Nhưng chung quy đây là một xã hội văn minh, robot y tế sẽ cho bệnh nhân một tấm vải che. Quý Tửu khi mặc quần áo trông như cái sào phơi đồ, gió thổi phát là gãy làm đôi, thế mà lúc cởi quần áo cũng chẳng đến nỗi không có chút cơ bắp nào. Có một phần cơ mỏng ở bụng, kém xa mấy khối cơ bụng rõ nét của Lạc Du, nhưng cũng không phải một con gà luộc. Trắng quá mức, Lạc Du nghĩ, mấy cô gái anh từng thấy cũng chẳng trắng như vậy. Vừa trắng vừa lạnh lẽo, không có cảm giác của con người. Lạc Du đưa mắt lên, dừng ở sợi dây chuyền trên ngực Quý Tửu. Có rất nhiều quân nhân đeo trang sức trên cổ hoặc cổ tay cổ chân, với họ đó là bùa hồ mệnh, là nguồn an ủi lúc ra trận. Mặt dây chuyền của Quý Tửu là miếng bạch ngọc to bằng móng tay cái, không có hình thù rõ ràng, xâu trên một sợi dây màu đen. Quý Tửu đã trắng, ngọc lại càng trắng hơn, tỏa ra luồng sáng trắng dịu nhẹ ấm áp, không phải ánh sáng được phản chiếu, mà như từ chính viên ngọc phát ra. Lạc Du chừa từng thấy viên ngọc thế này, hẳn là một món trang sức quý giá ở tinh cầu thủ đô. Quý Tử nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lúc quay người không chú ý dưới chân, suýt nữa vấp phải robot y tế đang chạy qua. “Ấy!” giọng Lạc Du vang lên, “Nhìn đường nào người anh em!” Câu nói phía sau mang theo giọng điệu cộc cằn lưu manh, kết hợp với ngoại hình thấp tịt tròn vo của robot y tế kia, hài hước đến mức khiến người ta ôm bụng cười. Quý Tửu nhìn về phía Lạc Du, không rõ: “Anh vừa nói chuyện?” Lạc Du nói cho Quý Tửu nghe về chế độ giọng nói của robot, đùa cợt: “Điều trị vết thương còn nghe được giọng đội trưởng cậu, thích không?” Quý Tửu đưa mắt nhìn anh: “Không.” Lạc Du là thiên tài trong lĩnh vực hóa giải bầu không khí lúng túng, anh cười nói: “Đứa nhóc này, sao cậu lại không biết tí gì về nghệ thuật giao tiếp nhỉ?” Quý Tửu không chỉ không biết nghệ thuật giao tiếp, hắn còn không muốn mở miệng nói nhiều, chỉ quay người khẽ cúi đầu chào Lạc Du một cái, rời đi. Lạc Du đứng nhìn bóng lưng Quý Tửu một lúc, hơi hơi có ý muốn đuổi theo rồi dẫn người về ký túc xá, lại nghĩ Quý Tửu xa cách người khác quá đi mất. Lúc này, robot chạy đến, đụng đụng vào chân Lạc Du: “Đuổi theo đi chứ.” “…” Anh trai à, đừng có dùng giọng em nói chuyện nữa được không, cứ như suy nghĩ của mình nói ra khỏi miệng vậy. Robot nói tiếp: “Anh làm người ta bị thương, còn không chịu trách nhiệm, đúng là cái đồ tra nam.” Quý Tửu rời khỏi trung tâm y tế được 50 mét, tiếp đó bị tra nam đuổi theo. Thực tế, khi Lạc Du còn chưa gọi Quý Tửu, hắn cũng đã cảm nhận được tinh thần lực của anh. Là loại vô cùng yếu ớt đó, tựa như hòa lẫn vào cơn gió đêm lan tỏa ra khắp không gian. Ở khoang mô phỏng xế chiều nay, khi tinh thần lực của Lạc Du ồ ạt xô tới, hắn như bị nuốt chửng vào một vũ trụ mênh mông, xung quanh là từng đợt thủy triều ngòm vô tận rót vào từng lỗ chân lông trên cơ thể. Hắn không cách nào chống lại, mạch liên kết giữa cơ thể và máy móc như hoàn toàn đứt gãy trong nháy mắt. Điều kỳ lạ là, lần ngắt kết nối này khác hẳn với mọi lần trước, hắn không cảm thấy đau đớn ở cả thể xác lẫn tinh thần, lại như đang bị giam cầm trong một không gian nhỏ hẹp mà êm ái, không nhìn thấy, cũng không nghe được gì, mùi vị hắn “ngửi” được ở điểm chuyển tiếp như một tấm lưới trói chặt hắn lại. Khiến hắn mất đi toàn bộ nhận thức. Trước đây, hắn cũng từng đối mặt với người có cấp bậc tinh thần lực cao. Dù là cấp SS+ cũng không gây nên bất cứ ảnh hưởng gì đến hắn. Ánh mắt đám người nọ nhìn hắn từ chán ghét biến thành cực đoan sợ hãi. Làm sao họ không sợ được? Tinh thần lực của hắn trống rỗng, dù có cũng không đạt tới cấp D thấp nhất, không phải một tên rác rưởi thì là gì? Nhưng tên rác rưởi ấy, lại xem nhẹ tinh thần lực cấp SS+. Họ khiếp sợ hắn, ánh mắt họ nhìn hắn như đang nhìn một con quái vật, hận không thể ném hắn vào căn cứ tối tăm của Ước Nhân. Ngay chính hắn cũng nghĩ rằng tinh thần lực không có tác dụng, hắn lại bị Lạc Du quật ngã. “Việc hôm nay cậu đừng để trong lòng, là tôi không tính toán chu đáo.” Lạc Du cũng nghĩ xong xuôi rồi, tuy rằng anh không phải tra nam, nhưng cũng không phải một người đội trưởng trách nhiệm. Rõ ràng đoán được Quý Tửu là một đứa nhóc không được cha mẹ thương yêu, chịu bao nhiêu oan ức mà còn không chịu quan tâm đến người ta nhiều hơn một chút. Về đạo lý, tuy rằng tố chất thể lực và tinh thần lực của Quý Tửu lệch xa tám trăm dặm so với các đội viên khác ở Falcon, nhưng nhóc ấy nỗ lực mà. Nỗ lực là gì? Là nghị lực, là phẩm chất đáng trân quý của lớp trẻ Liên Minh! Chỉ cần nỗ lực, có lòng kiên trì, vậy hiện tại có yếu như gà cũng có vấn đề gì? Gà yếu không thể ước mơ trở thành phượng hoàng được chắc? Nỗ lực là điều cơ bản, hướng đi cũng quan trọng không kém. Thời điểm này, Quý Tửu cần người đội trưởng là anh đây chỉ dẫn khỏi những sai lầm. Anh cũng không tin, từ nay về sau anh dắt Quý Tửu trên thắt lưng mình, cùng Quý Tửu dẫn trận, mang Quý Tửu lên chiến hạm, tính trăm phương ngàn kế nâng cao đẳng cấp tinh thần lực của Quý Tửu, một năm sau Quý Tửu vẫn sẽ kém cỏi như vậy! Hơn nữa! Tuy anh không biết cụ thể vì sao Quý Tửu bị vứt đến quân khu 9, nhưng nhất định là thiếu thốn tình thương, nếu không đã chẳng thiếu hụt đức tính yêu người nhân đạo này. Robot y tế của Falcon còn hiểu yêu đương hơn cả Quý Tửu. Vũ trụ lớn ngần ấy, gặp gỡ được đã là duyên phận. Quý Tửu đã được đưa đến trước mặt anh, anh trở thành đội trưởng của Quý Tửu, vậy tại sao anh không bù đắp những thiếu sót về mặt tình cảm nơi Quý Tửu? Không thì chẳng phải Quý Tửu còn chẳng bằng robot, cũng thảm thương quá rồi. Không có tình yêu của cha mẹ thì sao? Đã có anh đây rồi còn gì? Trên đường trở về kí túc xá, Lạc Du nói không ngơi miệng, từ lịch sử Falcon, chuyện Đông chuyện Tây, tít đến Huyết Hoàng Hậu bị mô hình đốt trụi tóc. Quý Tửu vốn chẳng nghe vào tai, mải miết đuổi theo nguồn tinh thần lực mỏng manh. Mỗi khi hắn cảm thấy mình chạm được đến rồi, nó lại tan biến như hạt bụi trần không còn tăm tích. Nói không ngừng nghỉ một thôi một hồi, Lạc Du vừa quay đầu lại đã phát hiện Quý Tửu không hề động đậy, ánh mắt mờ mịt. “Nhóc, chí ít cậu cũng phải phản ứng đi chứ?” Tinh thần lực mê hoặc hoàn toàn biến mất, Quý Tửu mới lấy lại hồn: “Anh nói gì?” Lạc Du hít sâu một hơi, ráng hết sức bình tĩnh, lòng nói nhóc con chính là nhóc con mà, mình còn so đo với một thằng nhóc 18 tuổi làm gì? Vì vậy anh mới lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa: “Cậu cũng không có người thân ở quân khu 9 nhỉ. Không chê thì cậu gọi tôi một tiếng anh trai, chúng ta chính là anh em.” Quý Tửu chậm rãi mở to mắt, nghi hoặc khẽ chớp chớp, sau đó quay người đi vào ký túc xá. Nhìn cánh cửa được đóng lại trước mắt, Lạc Du xoa xoa gáy mình. Không chê… Mà là ghét bỏ muốn chết chứ gì!