Thả Thí Thiên Hạ

Chương 51 : “Thiên nhân” Ngọc gia

Ngày mùng 2 tháng giêng của năm mới, bách tính đế đô còn chìm trong không khí của ngày mừng năm mới thì nhận được tin tức cả Phong Vương lẫn Tức Vương đều đã rời khỏi đế đô, nhất thời mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, mất mát. Tuy không rõ lý do vì sao song vương lại phải rời khỏi đế đô nhưng trong lòng mọi người cũng nảy sinh cảm giác lo lắng, liệu Phong vương cùng Tức vương đã đi rồi có còn trở về nữa không? Tuy chỉ mới hơn mười ngày ngắn ngủi nhưng bách tính nơi đây cảm thấy yêu thích sự nhân ái và tài đức của hai vị vương này, hơn hẳn Kỳ đế vô tích sự kia! “Sao ta có thể làm một người sống nhàn hạ mà quên đi nỗi khổ của bách tính, chí hướng của ta tại Cửu Châu, sao có thể giữa đường mà đứt đoạn?” Mặc dù dân chúng cũng không đành lòng nhưng trước khí thế của hai vị Phong Vương và Tức Vương thì làm sao có khả năng ngăn cản đây? Mọi người chỉ có thể hết lòng đưa tiễn song Vương rời đi trong sự nghẹn ngào lưu luyến. Các con đường trong đế đô bỗng chốc trở nên đông đúc, đâu đâu cũng là những bách tính cố ý đến để đưa tiễn song Vương, vì vậy đoàn xe ngựa và đoàn cận vệ của song Vương chỉ có thể từ từ mà rời đi. Đến khi đoàn người song Vương ra được đến ngoài thành thì đã gần giữa trưa rồi. “Xem ra là đã nắm được lòng dân!” Từ trong không gian rộng rãi nhìn xuyên qua tấm rèm che cửa sổ của xe ngựa, Cửu Vi nhìn lại thấy ở phía xa số dông dân chúng vẫn còn đang dõi theo thì cũng hơi chế nhạo: “Có câu được lòng dân thì được cả thiên hạ, xem ra mọi người đã tránh được nỗi lo âu về sau!” “Mặc dù Phong Vi tuổi vẫn còn trẻ, nhưng để cho hắn tọa trấn đế đô thì rất thích hợp, xác thực là sẽ không có gì lo lắng về sau, chỉ tiếc là hắn vẫn chưa hiểu thấu được lòng người…Trong thiên hạ này không chỉ có mình hắn là người có tài mà vẫn còn nhiều người khác…. càng sâu hơn hắn!” Nghĩ vậy Tích Vân thở dài một hơi. “Hửm?” Đôi mắt Cửu Vi khẽ động, sau đó nở một nụ cười, trong nụ cười tươi tắn ấy tựa hồ như có một tia ẩn ý khiến người khác khó hiểu được ý tứ cùng cảm xúc của hắn. “Muội đang nghĩ đến Ngọc Vô Duyên sao?” “Người của Ngọc gia…..” Trong ánh mắt Tích Vân có chút hoảng hốt, suy nghĩ như trôi đi về một nơi xa xăm nào đó. “Cạch cạch!” cửa xe vang lên một tiếng gõ nhẹ nhàng theo sau là giọng nói của Từ Uyên, “Vương! Tức Vương căn dặn đưa cho người cuốn lụa trắng này.” “Vào đi.” Tích Vân thản nhiên đáp. Hai nữ quan hầu hạ là Ngũ Mị, Lục Vận một trái một một phải vé màn xe lên, Từ Uyên cúi đầu đi vào. Bên trong xe ngựa của Vương rất rộng rãi, sàn lót một tấm thảm dày, nhuyễn tháp, kỷ án, tọa ỷ, tủ gỗ những thứ bày biện ở đây đều thuộc loại quý hiếm nhất, cách bố trí khéo léo cho người khác cảm giác nơi đây là một gian phòng ấm áp. “Ngồi đi.” Tích Vân tiếp nhận cuốn lụa trắng mà Từ Uyên đưa tới, vừa bảo Từ Uyên ngồi xuống vừa chăm chú đọc. Cửa Vi ngồi ở nhuyễn tháp bên kia theo phép tắc châm chén trà nóng đặt lên một chiếc bàn con đưa đến chỗ ngồi của Từ Uyên, Từ Uyên liền tiếp nhận và nói lời cảm tạ. “Thật không hổ danh là người của Ngọc gia!” Tích Vân nhìn cuốn lụa trắng, càng xem càng cảm thấy kinh hãi. “Không nói đến Hoàng Triều là một kỳ tài, dù cho là một người chỉ có chút khả năng, nhưng nếu như được Ngọc Vô Duyên phò trợ thì có thể lập nên một vương triều hoàn toàn mới.” Nghe được những lời ấy, những người đang ngồi trong xe đều nhìn về phía nàng, chính xác thì trong cuốn lụa trắng đó viết điều gì mà có thể làm cho nàng xúc động cảm khái đến thế?. “Các ngươi cũng xem thử một chút đi.” Tích Vân cầm cuốn lụa trắng đưa qua. Cửu Vi nhận lấy nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt liền nở một nụ cười thoáng qua rồi đưa lại cho Từ Uyên: “Ngọc Vô Duyên…. Người của Ngọc gia có năng lực như thế này cũng chẳng có gì là ngạc nhiên.” Đến lượt Từ Uyên nhìn vào cũng biến sắc, trong đôi mắt có sự chấn động nhìn chằm chằm cuốn lụa trắng trong tay. Ngồi một bên là Lục Vận cùng Ngũ Mỵ nhìn thấy hắn phản ứng như vậy cũng có chút ngạc nhiên, nhưng các nàng chỉ là những nữ quan trong cung Vương, không được phép tham dự vào quốc sự cho nên phải nhẫn nại. Tích Vân nhận thấy các nàng rất hiếu kỳ, khẽ gật đầu, ý ngầm bảo có thể xem thử. Hai người vừa được cho phép lập tức một trái một phải đứng bên cạnh Từ Uyên, nhìn xem trên cuốn lụa trắng này viết những gì, tức khắc trên khuôn mặt biểu hiện sự thán phục. “Vậy xem ra câu nói ‘Chỉ cần người của Ngọc gia đứng về phía ai thì người đó đứng đầu thiên hạ’ cũng không phải là hư ngôn!” Trong thanh âm của Tích Vân bao hàm sự cảm khái, kính nể, đau buồn và cũng âm thầm như xuất hiện một tia phiền muộn. “‘Hoàng triều sơ điển’….. Tuy là đại cục vẫn chưa định nhưng hắn cũng đã từng bước một vạch ra kế hoạch xây dựng một tân vương triều…. Hay cho người tên Ngọc Vô Duyên này!” “Nhưng thứ này…. Làm sao có thể đến tay chúng ta?” Một Từ Uyên trước nay luôn bình tĩnh cũng không thể ngăn được sự kích động của bản thân. “Những thứ này đều là công lao của sứ giả Lan Ám.” Tích Vân vỗ trán cảm thán. “Những thứ Hoàng vương ban bố trong pháp điển thì cũng thôi, thế nhưng ngay cả thứ của Ngọc Vô Duyên cũng có thể đến tay, bổn vương thực sự không thể không bội phục! Xem ra trên đời này không có gì hắn không biết, không có chuyện gì hắn không làm được!” “Chẳng lẽ Tức vương làm gì đó Ngọc Vô Duyên sao?” Cửu Vi tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn qua Tích Vân suy đoán. “Cửu Vi, huynh nghĩ sao?” Tích Vân không đáp mà hỏi lại. “Không một kẽ hở!” Cửu Vi rất bình thản nói một câu ngắn gọn dứt khoát. “Vậy sao?” Tích Vân nghe xong chỉ cười cười, ánh mắt chuyển sang phía của Từ Uyên, “Từ Uyên ngươi nghĩ như thế nào?” “Thần chỉ là võ tướng, không thông thạo những việc trị quốc an dân, chỉ là….” Từ Uyên cúi đầu nhìn cuốn lụa trắng trong tay, trong đôi mắt vốn lãnh đạm xuất hiện một tầng khí thế hiếm thấy. Hắn tựa hồ không ý thức được mười ngón tay đang dùng sức nắm chặt cuốn lụa trắng, cứ như sợ rằng đột nhiên nó bay đi mất. “Chính là nếu có thứ này trong tay, thần cũng có thể tạo ra một thiên hạ thái bình làm nên một đấng minh vương!” “Ừm.” Tích Vân gật đầu cũng xem như là ngầm đồng tình. Từ Uyên lại tiếp tục nói: “Nếu đem so sánh một tân vương triều với một người khổng lồ thì có thể nói một vương triều mới lập chỉ là một xương của người khổng lồ đó, nhưng trên cuốn lụa trắng này — những nội dung được ghi chép lại trên đó — đó chính là máu thịt kinh mạch của người khổng lồ này, từ đó mới có thể sinh ra một người khổng lồ vĩ đại, đây mới chính là nền tảng vững chắc để tạo nên một vương triều hùng vĩ, bao la, vững mạnh.” Tích vân nghe hắn nói như vậy chỉ mỉm cười rồi gật đầu ý bảo hắn nói tiếp. Từ Uyên cầm cuốn lụa cuốn lại một cách cẩn thận rồi nói tiếp: “Loạn thế có thể phá hủy hết thảy những phồn hoa đô hội, cũng tiêu diệt luôn cả chế độ cũ đã mục nát thối rữa, rồi từ những gì đã bị tiêu hủy đó lại xây dựng nên một triều đại mới, trùng hưng bách nghiệp. Theo như cuốn lụa này thì – lấy ruộng lúa phân chia cho người dân để phát triển nông nghiệp, tiếp theo là mở rộng thương mại mậu dịch – tăng cường giao lưu mua bán trao đổi (phát triển thương nghiệp), quân đội thì sắp xếp điều đến các thành đóng quân phòng thủ, thiết lập một thể chế luật pháp, thu thuế từ người dân một cách hợp lý… Cải biên toàn diện không qua loa đại khái, không một chút thiếu sót!” “Thậm chí đã lập ra một kế sách lâu dài, chia ra từng giai đoạn một để thực hiện, đúc kết những thành quả, suy nghĩ chu đáo để phát triển từng chút một! Đây là điểm quan trọng nhất tạo nên sự khác biệt so với tiền triều, những điều này đối với bách tính mà nói thì quá thiết thực – thuế nhẹ, luật pháp sửa đổi! Chỉ một điểm này thôi là có thể nắm được lòng dân trong thiên hạ! Được dân tâm thì thiên hạ tất ổn định. ‘Nông dân an nhàn, thương nhân tạo nên sự nghiệp hưng vượng, quân nhân tạo nên cường quốc’ lập nên tân triều như thế quả thật chí lý! Phía trên có minh quân, trong có thực lực, dưới có lương dân, mỗi một thứ đều có trách nhiệm của mình, vậy thì lo gì không tạo nên một thời đại hưng thịnh phồn hoa!” Vừa dứt lời liền nâng cuốn lụa trắng lên trên đỉnh đầu cung kính dâng lên Tích Vân. Tích Vân duỗi tay ra nhận lấy, ánh mắt vừa chuyển nhìn đến Từ Uyên, tựa tiếu phi tiếu nói: “Theo như những lời của Từ Uyên nói thì chẳng phải thiên hạ này đã định thuộc về Hoàng vương sao?” Từ Uyên sửng sốt, cũng không có lời nào để phản bác, nhất thời tâm tình kích động bỏ qua hết thảy một lời nói ra hết mọi suy nghĩ, đến lúc này trong lòng bình tĩnh lại không khỏi có chút lo lắng không yên: “Thần… Thần chỉ là……” Tích Vân khoát tay: “Bổn vương hiểu rõ ý tứ của ngươi, nếu ngươi vô cảm khi nhìn thấy thứ này bổn vương mới thật sự thất vọng!” Đem cuốn lụa trắng đặt lên bàn nhỏ, ánh mắt trong phút chốc trở nên sâu thẳm tựa biển: “‘Chúng ta có khả năng đứng đầu thiên hạ thực sự đều nhờ công Ngọc sư*!’ Hơn ba trăm năm trước Thủy đế đã từng nói qua như thế, điều đó đủ chứng tỏ người của Ngọc gia thực sự có năng lực!” *Sư ở đây chỉ thầy giáo, tiên sinh, sư phụ. “Người của Ngọc gia… Vương, Ngọc Vô Duyên này rốt cuộc là người phương nào? Mà theo lời người nói thì rốt cuộc Ngọc gia đã xảy ra chuyện gì?” Từ Uyên bất ngờ hỏi đúng câu nghi vấn của mọi người trong thiên hạ. Trong võ lâm danh tiếng của Ngọc Vô Duyên không hề thua kém Bạch Phong Hắc Tức, lại còn có thể sánh ngang với những công tử là dòng dõi vương hầu như Hoàng Triều, Lan Tức, mà người ngạo khí như Hoàng Triều cũng tôn một tiếng “Vương sư*”. Điều đó đủ để biết đó là một kỳ tài trí tuệ vô song, thế nhưng thế nhân chỉ thấy phong thái tuyệt luân, còn xuất thân thì bí ẩn giống như bị một lớp sương mù bao phủ không ai có thể thấy được. Mỗi lời nói và việc làm của người này tựa như thông hiểu mọi thứ, thậm chí còn có vướng mắc sâu xa với vương gia của Kỳ đế. Ngay cả người ít khi như hiếu kỳ như Từ Uyên cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi. Vương sư: thầy của vua “Người của Ngọc gia sao….?” Tích Vân chuyển hướng ánh mắt, yên lặng ngồi thưởng thức trà thơm của Cửu Vi, sau đó hơi cúi đầu trên gương mặt thoáng hiện một tia mơ hồ, thần bí nở nụ cười nhẹ, “Dù nhiều hay ít người biết, nhưng hành động của thất vương đã khắc sâu trong lòng mọi người!” Từ Uyên, Ngũ Mỵ, Lục Vận nghe vậy trong lòng đều có sự chấn động, thế nhưng Cửu Vi vẫn như cũ lẳng lặng thưởng thức tách trà, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào trong chén, không biểu hiện ra chút tâm tình nào. “Mỗi một bách tính Đông Triều đều biết rằng, đế quốc Đông Triều này là do Thủy đế Đông Thủy cùng với thất tướng Hoàng Địch, Ninh Tĩnh Viễn, Phong Cực, Bạch Ý Mã, Hoa Kinh Thai, Phong Độc Ảnh, Nam Phiến Nguyệt tổng cộng tám người cùng nhau đông chinh tây phạt trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể kiến lập nên. Thế nhưng mọi người lại không biết rằng, còn có một người đứng phía sau tám người này, có thể nói nếu không có người này thì thiên hạ không có Đông Thủy cũng sẽ không có thất tướng, lại càng không thể có đế quốc Đông Triều! Người này chính là ‘Thiên nhân’ Ngọc Ngôn Thiên! Hắn chính là công thần có công lớn nhất trong việc khai sinh nên đế quốc Đông Triều, là lão sư của Thủy đế cùng với thất tướng, cũng chính là ân nhân của bọn họ! Hắn được Thủy đế cùng thất tướng tôn xưng là ‘Ngọc sư’, mà những hậu nhân của hắn kế thừa di nguyện lần lượt phò tá cho Thành đế, Quan đế, Ngôn đế, cho nên Ngọc gia nhanh chóng trở thành một gia tộc đế sư. Người của Ngọc gia chỉ phò trợ cho đế vương đã thành một định luật! Mà Ngọc Vô Duyên chính là người của Ngọc gia!” Từ Uyên, Ngũ Mỵ, Lục Vận ba người bọn họ cùng có một vẻ mặt khiếp sợ ngây ngốc, nhưng Tích Vân cũng không nhìn tới, ánh mắt chỉ đang nhìn đến tay của chính mình, mười ngón tay đan vào nhau, đầu ngón tay cảm thấy lạnh lẽo. “Chỉ là mặc dù người của Ngọc gia có trí tuệ tuyệt đỉnh và nắm giữ vinh quang, nhưng bọn họ lại ẩn thân không xuất hiện, bất kể là loạn thế hay thái bình, bất kể việc không cầm quyền trong triều, bọn họ luôn đứng ở phía sau, dùng hết khả năng của mình để giúp người trong thiên hạ. Đó là lý do trong thiên hạ nếu có người có thể vô tư vô dục thì đó chính là người Ngọc gia! Bọn họ vẫn luôn tuân theo gia huấn ‘Lấy nỗi buồn và niềm vui của thiên hạ làm nỗi buồn và niềm vui của bản thân mình!” (‘Lo nỗi lo thiên hạ, vui niềm vui chúng sinh!’) “Thế gian này còn có người như vậy sao?” Đôi con ngươi long lanh tươi đẹp của Ngũ Mị giờ phút này nhuộm một mảng mê man. Con người vốn dĩ luôn có tồn tại một mặt ích kỷ, dù có bị đạo đức và lý trí ràng buộc chặt chẽ bao nhiêu đi nữa, thì nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn vẫn sẽ có tồn tại một nơi chứa dựng những thứ xấu xa nhất. Thế nhưng người của Ngọc gia lại có khả năng ẩn thân suốt mấy trăm năm, hết lòng vì người mà tận tâm tận lực, nhưng lại không cầu một chút lợi ích nào, trên thế gian này thực sự có tồn tại người như vậy sao? “Nếu thế gian thực sự có người như vậy, thì chỉ có thể xưng là thánh nhân!” Lục Vận cũng nhẹ nhàng nói. “Thánh nhân ư?” Cửu Vi vốn vẫn đang lẳng lặng thưởng trà bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt thoáng một mảnh lạnh lùng hiện lên từ một đôi mắt xưa nay lặng yên không một gợn sóng. “Thế gian này thật sự có người hiền đức đến mức được xưng tụng thành thánh nhân tồn tại sao?” Ngữ khí khinh đạm lên tiếng hỏi, giọng điệu mang đầy vẻ mỉa mai hiện lên trên đôi môi mỏng cong lên hình cung. Từ Uyên, Ngũ Mị, Lục Vận nghe vậy không khỏi kinh ngạc, lời nói lạnh lẽo đến tận xương lại ngầm mang hàm ý châm chọc này lại là do chính Cửu Vi tiên sinh xưa nay vốn ôn hòa lãnh đạm nói ra đấy sao? Tích Vân chỉ nhìn Cửu Vi mà không nói gì, trong ánh mắt hiện lên sự bao dung, đồng cảm cùng với một tia áy náy không thể giải thích được. “Ta không quan tâm thế gian này rốt cuộc có tồn tại thánh nhân hay không, chỉ là …. Người người trong thiên hạ đều thay nhau ca tụng không ngớt, vì Ngọc công tử đã đạt đến độ hoàn mỹ trong lòng mỗi người.” Thanh âm thanh thúy của Lục Vận phá vỡ không khí tĩnh lặng trong xe. “Con người hoàn mỹ…” Cửu vi khẽ đưa tay che đi đôi mắt, nhưng lại không có cách nào che giấu đi thanh âm lạnh lùng. Tích Vân nhẹ nhàng phất tay, Từ Uyên, Ngũ Mị, Lục Vận lĩnh ý thối lui ra ngoài, đóng cửa xe lại. Bên trong xe lặng yên như nước, Cửu Vi vẫn như cũ lấy tay che đôi mắt, biểu tình trên gương mặt cũng bắt đầu xuất hiện biến đổi. “Cửu Vi.” Tích Vân nhẹ nhàng gọi. “Ta không sao, Tịch nhi, suy cho cùng…. Tất cả đều là chuyện của ba trăm năm về trước, hơn nữa, ai cũng đều đã phải…Trả giá rồi!” Cửu Vi hạ tay xuống, hướng Tích Vân cười, cũng có chút phức tạp không hiểu. Tích Vân không nói gì, vươn tay nắm lấy bàn tay Cửu Vi đang để trên kỷ, bàn tay lạnh lẽo đến thấu xương. “Việc Tức vương đầu năm lập tức xuất chinh, cũng bởi vì Ngọc Vô Duyên này sao?” Cửu Vi nhẹ nhàng nắm tay lại, tay của Tích Vân lúc này kiên định mà ấm áp, làm cho hắn có một cảm giác an toàn. “Phải.” Tích Vân gật đầu, ánh mắt rơi vào cuốn lụa trắng lúc này đang nằm trên kỷ, “Muội cũng đã thấy cuốn pháp điển này rồi đấy, Hoàng vương vừa công hạ thành trì liền lập tức công bố thi hành. Thành vừa phá cũng chính là lúc luật pháp cũ bị hủy diệt theo, dưới sự áp chế của quân uy, bách tính thực sự sợ hãi không biết làm sao khi đối xử với nhau. Lúc này lại xuất hiện một ‘thiên nhân’ Ngọc công tử, không những công bố những tân pháp, tân điển thực sự có lợi đối với bách tính mà còn xác thực là sẽ chấp hành, điều này đủ để trấn an lòng dân, lại lập nên đại công. Thời gian lâu dài mặc dù chúng ta có thể đánh bại Hoàng Triều, nhưng chỉ sợ bách tính không những không cảm kích mà còn có thể sinh lòng oán hận đối với chúng ta. Cho nên một khi chưa có được lòng dân dù có phân đôi được thiên hạ thì đó cũng chính là thất bại!” “Tịch nhi, muội có nắm chắc phần thắng với tên Ngọc Vô Duyên kia không?” Cửu Vi nghiên mắt hỏi. “Thắng Ngọc Vô Duyên?” Tích Vân ngước mắt cười, “Người quyết đấu cũng không phải là ta, chuyện khổ cực như thế sao ta phải làm?” “A, lời muội nói chính xác.” Cửu Vi cũng cười, “Như vậy chính là Tức Vương, lại nói…. Tức Vương đã chiếm được phần sơ điển này do Ngọc Vô Duyên định ra, hắn có sử dụng hay không đây?” “Cái này sao…” Tích Vân hơi hơi khép mắt, trên trán hiện lên một tia thú vị, bộ dáng tươi cười, “Hắn là một người rất thích mượn tay người khác để làm việc cho hắn, chỉ là lần này, ta có thể khẳng định chắc chắn rằng hắn quyết sẽ không sử dụng thứ gì của Ngọc Vô Duyên!” “Hử? Vì sao?” Cửu Vi chớp chớp mắt. “Ha ha…” Tích Vân cười nhẹ, “Đó là do bản tính kiêu ngạo của một bậc đế Vương!” “Bản tính kiêu ngạo của vương giả sao…” Cửu Vi cũng híp mắt cười, “So về thực lực mà nói thì hai bên ngang nhau, chỉ bất quá…” thanh âm dần dần nhỏ lại rồi tiêu biến. Tích Vân nghiêng đầu nhìn hắn: “Bất quá cái gì?” “Cho đến nay muội vẫn không giải thích với Tức vương về việc bỗng nhiên xuất hiện năm vạn Phong Vân Kỵ, mà hắn cũng không giải thích với muội nguyên nhân đến muộn ở núi Lạc Anh, như vậy hai người có thể là đối thủ của Hoàng Triều cùng với Ngọc Vô Duyên sao?” Cửu Vi gõ nhẹ đầu ngón tay lên trên bàn, tiếng “Cạch cạch” nhẹ nhàng vang lên, cũng giống như trong lòng đang vang lên những tiếng cảnh báo. Ánh mắt Tích Vân yếu ớt nhìn màn xe hơi đung đưa, lúc lâu sau một âm thanh thật thấp phiêu đãng trong xe ngựa: “Đối với chúng ta mà nói thì giải thích … Đã … Không cần!” Sáng sớm nhiệt độ không khí cực thấp, gió rét căm căm, từng luồng gió lạnh mang theo hàn băng như nhưng lưỡi dao thổi qua làm cho da thịt trên người buốt giá. Đại quân thiết kỵ yên lặng với khí thế thần tốc tiến về phía trước, tiếng bước chân chỉnh tề, khôi giáp leng keng, trên không trung vầng thái dương đang từ từ mọc lên, chiếu xuống những tia sáng đầu tiên mỏng manh nhàn nhạt, làm hiện lên những phần sáng tối trên khôi giáp, từ rất xa nhìn tới giống như thần binh đang hành tẩu ở phía chân trời. Ba nghìn thị vệ phía sau đang khẩn trương lập thành từng nhóm che lại một phần gió tuyết đang thổi tới xe của song vương. Cửa sổ xe của Phong vương che màn kín, ung dung an tĩnh, còn trong xe của Tức vương như mơ hồ có tiếng tỳ bà truyền đến, tựa như kim thạch đoạn ngọc, dứt khoát mạnh mẽ. Binh lính phía ngoài xe nghe được tinh thần sục sôi, nhiệt huyết dâng trào, mặc cho gió lạnh thốc qua vẫn cứ yên lặng bước đi. Đi phía sau xe của song vương là bốn chiếc long xa. Chiếc xe đầu tiên, người ngồi trong đó là Phong quốc Đại tướng quân Từ Uyên, phó tướng Hiểu Chiến cùng với Ngũ Mị, Lục Vận mới bước ra từ xe của Phong vương. Trong cỗ xe thứ hai và thứ ba là đội ngũ đi theo phục vụ song vương gồm mười hai cung nhân. Chiếc xe đi sau cùng, ba người ngồi bên trong là Nhâm Xuyên Vũ, Đoan Mộc Văn Thanh, Hạ Khí Thù. Lúc này không gian trong xe cũng đặc biệt trầm mặc, Nhâm Xuyên Vũ nhìn lướt qua một cuốn binh thư, Đoan Mộc Văn Thanh, Hạ Khí Thù im lặng nhìn Nhâm Xuyên Vũ gần nửa ngày giống như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng, Nhâm Xuyên Vũ để cuốn sách trên tay xuống, ngước mắt nhìn đến hai người đang ngồi đối diện, khẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy vén rèm cửa, hướng tới xa phu phía bên ngòi mà nói: “Thân thể Hạ tướng quân không được thoải mái, xe đừng đi quá nhanh!” “Vâng!” Xa phu cuống quýt đáp ứng. Vì vậy, để không ảnh hưởng đến “Thân thể không khỏe” của Hạ tướng quân, xa phu điều khiển tốc độ xe chậm lại, dần dần cùng những xe phía trước hình thành nên một khoảng cách ngắn. “Thật là giảo hoạt!” Đoan Mộc Văn Thanh thở dài nhìn Nhâm Xuyên Vũ nói. “Ta sinh bệnh sao?” Hạ Khí Thù liền lườm hắn một cái. Người này nói một câu, làm một chuyện đều khiến người đi phía sau hắn sập bẫy! “Tương đối mà nói, thoạt nhìn Đoan Mộc so với ngươii khỏe mạnh hơn.” Nhâm Xuyên Vũ xảo quyệt nhìn đến thân hình mảnh mai của Hạ Khí Thù. “Ngươi có gì muốn nói với chúng ta sao?” Đoan Mộc Văn Thanh hai tay đan lại nhìn hắn hỏi. “Phải nói là các ngươi có cái gì muốn nói với ta không?” Ánh mắt Nhâm Xuyên Vũ hiểu rõ nhìn đến hai người. Hạ Khí Thù cùng Đoan Mộc Văn Thanh nghe thấy thế lập tức đều nhướng mày, nhìn nhau sau đó cùng quay đầu lại nhìn về phía Nhâm Xuyên Vũ. “A, khó nói đến như thế sao?” Nhâm Xuyên Vũ cười nhẹ, trong ánh mắt lộ rõ vẻ thấu hiểu. “Xuyên Vũ, chúng ta không hi vọng tính toán ngươi đưa ra lại là một sự sai lầm, mang lại kết quả tồi tệ!” Cuối cùng Hạ Khí Thù lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh, nhưng vẻ mặt nghiêm trọng. “Ừm.” Nhâm Xuyên Vũ cười cười, ánh mắt thản nhiên nhìn đến hai người bọn họ, tay tùy ý lật đến cuốn binh thư. “Không chỉ có các ngươi không hiểu, mà còn có Kiều Cẩn, Xuyên Vân cũng không thể hiểu rõ hoàn toàn, chỉ là ….” tay đang lật cuốn binh thư thì dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lật qua lật lại, những trang sách phát ra tiếng sột soạt, thanh âm rát nhẹ vang lên, “Ta tự có đạo lý của ta!” Ánh mắt Hạ Khí Thù nhìn đến những trang sách đang bị lật kêu sột soạt, nhíu mày lại, vừa đưa tay ra vừa nói: “Ngươi không cảm thấy ngươi đã quá nóng nảy rồi sao?” “Quá nóng nảy? Hừ!” Nhâm Xuyên Vũ nhẹ hừ một tiếng cùng với ý cười nhàn nhạt châm biếm, “Muốn đại cuộc đã định rồi mới có hành động tiếp theo sao? Sợ rằng đến lúc đó tất cả đều đã quá muộn rồi!” “Xuyên Vũ, chẳng qua là do ngươi lo buồn vô cớ thôi.” Đoan Mộc Văn Thanh cũng mở miệng nói, “từ đầu đến cuối Phong vương vẫn không có dị tâm, trái lại chúng ta…” “Đoan Mộc, trong lúc loạn thế không nói đến lòng dạ nữ nhân!” Nhâm Xuyên Vũ cắt ngang lời nói của hắn: “Lẽ nào Phong vương có thể cùng chung một lòng với Vương sao? Hiện nay ngươi giải thích thế nào về sự xuất hiện đột ngột của năm vạn Phong Vân Kỵ? Nếu thật sự không có gian dối, vậy tại sao đến giờ vẫn không giao ra năm vạn Phong Vân Kỵ? Nếu thật sự cùng với Vương là nhất thể, vậy tại sao chẳng bao giờ nói với Vương, nói với chúng ta về sự việc của năm vạn Phong Vân Kỵ?” Thấy bọn họ không nói gì, Nhâm Xuyên Vũ lại nói tiếp: “Đừng quên nàng ta từng đứng đầu một quốc gia, vốn dĩ sở hữu lực lượng ngang với Vương, tự bản thân nàng ta đã là một nhân tài, đến lúc đoạt được thiên hạ thì thanh danh của nàng ta lại càng thêm lớn mạnh, tới lúc đó…. Nếu có vạn nhất thì không chỉ đơn giản là việc hai đế Hi, Xá tái diễn đâu!” “Đời trước đã chứng minh!” Nhâm Xuyên Vũ tay phải nắm lại thành quyền, thanh âm lãnh khốc “Nếu năm đó Hi đế không cho Xá đế có quyền lực lớn như vậy, không cho hắn kiến lập công huân quá lớn, không tin tưởng giao trọng trách quá lớn cho hắn mà chia các thứ cho những triều thần khác, Xá đế há có thể thế công lớn chấn chủ sao? Có thể đến mức huynh đệ tương tàn sao? Cho nên…ta muốn tiêu diệt toàn bộ mầm mống những khả năng xấu nhất!” Cuối cùng kết thúc là một câu nói lạnh lùng tàn nhẫn. “Nhưng ngươi cũng đừng nên quên rằng, hai quốc gia đã tuyên thệ hợp nhất làm một, có quang vinh cùng hưởng, có tai họa cùng nhau chịu!” Hạ Khí Thù nói. “Hửm? Chẳng lẽ không có Phong Vân Kỵ, chúng ta không thể có được thiên hạ sao? Các ngươi không có niềm tin đến thế sao?” Nhâm Xuyên Vũ cười đến mức âm độc, ánh mắt lợi hại bức người, làm cho Đoan Mộc Văn Thanh cùng Hạ Khí Thù trong nháy mắt đều không tránh khỏi cảm giác quẫn bách. Nhân Xuyên Vũ cũng không đợi bọn họ trả lời, đứng dậy đi tới xem bản đồ địa hình Đông Triều đang được ghim trên thành xe, tay chỉ vào bản đồ:”Hoàng vương sở hữu bao nhiêu lực lượng đều phô diễn hết thảy cho mọi người trong thiên hạ biết, nhưng vương của chúng ta lại không nghĩ như thế! Phong quốc trừ bỏ hai mươi vạn Mặc Vũ kỵ, rốt cuộc trong quốc nội ẩn giấu bao nhiêu lực lượng, ta nghĩ các ngươi cũng không có cách nào biết được rõ ràng! Hơn nữa, Vương mười năm hành tẩu trên giang hồ, ngươi nghĩ ngài ấy mang danh hiệu Hắc Phong Tức chỉ đơn giản là đệ nhất võ lâm thôi sao? Vương cùng chúng ta chờ đợi suốt mười năm không làm gì hết sao? Ta có thể cuồng vọng nói một câu: “Cả thiên hạ này không có nơi nào không phải của Phong quốc chúng ta!” Đoan Mộc Văn Thanh và Hạ Khí Thù nghe vậy thì đều im lặng. Một lát sau Đoan Mộc Văn Thanh mới nói: “Xuyên Vũ, ta và ngươi đã đi theo Vương hơn mười năm nay, đều tự biết được hắn ta là loại người như thế nào, ngươi làm như thế này tuy được tính là trung thành nhưng chưa có ý chỉ, e là….” “Ta không sợ!” Nhâm Xuyên Vũ ngắt lời, nhất quyết nói: “Chỉ cần có thể phò tá Vương hoàn thành bá nghiệp, dù có máu chảy đầu rơi ta cũng không hối tiếc!” Trong xe nhất thời im lặng một tiếng động nhỏ cũng không có, chỉ có thể nghe thấy cả tiếng hít thở đều đều rõ ràng của mọi người. Đoan Mộc Văn Thanh và Hạ Khí Thù không hề chớp mắt nhìn Nhâm Xuyên Vũ, vì ý chí không màng sống chết của hắn khiến mọi người cảm thấy kinh sợ. “Đoan Mộc, Hạ Khí Thù.” Thanh âm của Nhâm Xuyên Vũ trầm trầm lại thêm khàn, ánh mắt sáng như hỏa quỷ nhìn trân trân vào một điểm trong hư không, “Điều duy nhất khiến ta không yên tâm chính là: Nàng ta đối với vương ảnh hưởng quá lớn! Một nam nhân để bị nữ nhân ảnh hưởng quá lớn thì người đó chẳng thể làm nên được việc gì, huống hồ Vương không phải chỉ là một nam nhân bình thường, ngài ấy chính là một đế vương!” Luyện được Đồ Long đế vương thuật, tự nhận mình có một thân tài hoa, những tưởng có thể thể hiện tài nghệ trong lúc phong vân loạn thế, thế mới biết dù có tài trí, tư tưởng, hoài bão nhưng trên đời lại khó cầu được đấng minh quân. Cơ duyên đã đến ta có thể bỏ lỡ sao?! Hắn muốn phò tá Vương trở thành thiên hạ đệ nhất, lập nên thiên thu đại nghiệp, được người người muôn đời khắc ghi ngưỡng mộ, để hắn có thể báo đáp được ơn cứu mạng và tri ngộ! Mà hắn, Nhâm Xuyên Vũ cũng muốn nhờ đó mà bản thân mình được hãnh diện, có thể trở thành danh thần được lưu danh sử sách cho đời sau, để cho những người trước đây đã từng khinh nhục hắn cùng với ấu đệ nhìn cho thật kỹ giờ bọn hắn đã trở thành những nhân vật cỡ nào! Bỗng nhiên…trong lòng giống như có hàng vạn côn trùng giày vò, khiến hắn đau đớn thống khổ… Hai tay nắm chặt —- Vinh quang tổ tiên, tiền đồ gia tộc cùng tính mạng của hơn mười vạn mạng người làm cái giá lớn cũng không thể làm được đại nghiệp thì đến bây giờ để hắn hoàn thành nốt đi! Bảo vệ thiên hạ cùng tranh đoạt thiên hạ, ai có thể tự nhận là chính đạo? Phong, Tức vương cùng nhau tiến lên vang danh khắp thiên hạ và Hoàng vương hào hùng khí phách cùng Ngọc Vô Duyên từ bi, Phong Mặc đại quân cùng Hoàng Hoa thiết kị, bên nào sẽ thắng đây? Tứ đại nhân tài kiệt xuất nhất hiện tại đã tương ngộ sẽ khiến máu nhuộm giang sơn hay là chỉ là sự thương tiếc? **** Ngày mùng 7 tháng giêng, một phía nam một phía bắc gặp nhau ở Đông Đán Độ, đi hàng đầu tiên chính là Vương giả, kế tiếp là các danh tướng, toàn bộ tinh kỵ tập hợp sẵn sàng đối mặt nhau, trận chiến tranh đoạt thiên hạ này đang được đẩy đến hồi cao trào nhất! Mặc dù Đông Đán Độ không phải là nơi có địa thế hiểm trở để trở thành cứ điểm trọng yếu, cũng không có phong cảnh hữu tình, lúc đầu bên cạnh hồ Thương Hữu chỉ có duy nhất một người chèo đò. Nhờ có hồ nước này mà những người khác cùng nhau đến đây tụ tập tạo nên bến đò, rồi dần dần trở thành một thị trấn nhỏ. Chỉ là hiện nay bến đò này đã không còn một bóng người, người dân trong thị trấn vừa nghe được tin có đại quân đang đến, từ lâu đã nhanh chóng dời đi lánh nạn. Mặc dù ở Đông Đán Độ chỉ có một bến đò nhỏ, nhưng giờ phút này nơi đây đã trở thành vùng giao tranh của hai đại quân! Chỉ vì khi vượt qua được hồ Thương Hữu này là sẽ tới được Thương Thư thành, mà Thương Thư thành ở dưới chân Thương Mang sơn, nơi đó còn là nơi duy nhất tồn tại một con đường để lên đỉnh Thương Mang sơn! Năm xưa Thủy đế vi hành lên núi, đứng trên đỉnh núi Thương Mang, đưa mắt nhìn khắp vạn dặm giang sơn, những thành lâu trọng yếu, trăm loài cỏ cây cổ thụ đều thu vào tầm mắt, ngài cảm thán mà viết: ngẩng lên nắm lấy trăng sao, cúi xuống ôm cả non sông, như thế cũng đủ để gọi là một vương giả! Từ nay ta gọi ngọn núi này là “Vương sơn”, hạ lệnh kêu gọi người dân mở rộng con đường dẫn lên núi, nhưng lại hạ “Thiết chiếu” cấm xây dựng các miếu thờ sơn thần và làm nhà để sinh sống ở khu này! Thiết chiếu vừa hạ, ngay cả người nối ngôi của Thủy đế cũng không được phép sữa chữa chiếu chỉ. Cho nên ngọn núi Thương Mang này từ khi kiến lập đế quốc Đông Triều cho đến nay không có ngôi chùa nào có cảnh khói hương nghi ngút, cũng không có cảnh khói bếp bay lên từ các mái nhà tranh. Càng lên cao đại hình càng hiểm trở, những cây tùng lâu năm đứng sừng sững như những hình thù quái dị, những bụi cây thân mềm mọc tràn lan cuốn lấy thân cây cổ thụ, rất ít người có khả năng leo lên đến đỉnh. Nơi đây chỉ có chim muông dã thú, suối nguồn cây rừng tự do sinh trưởng. Quân sĩ hai bên đều đã trải qua hành trình thần tốc bôn ba nhiều ngày đêm liền, họ đều mong muốn chặn đứng được đối phương trước khi đến Đông Đán Độ, thế nhưng giống như ý tưởng gặp nhau hai bên đến Đông Đán Độ cùng một lúc. Chủ soái hai bên giống như đã ngầm trao đổi cùng hạ lệnh quân sĩ nghỉ ngơi cách nhau năm dặm, mà không phải đối diện với hàng nghìn hàng vạn quân địch. Muốn nhanh chóng đi đến được Thương Mang, đầu tiên phải có được Thương Thư. Điều này chính là nhận thức chung của hai bên. T rận chiến tranh giành thiên hạ đã đến giai đoạn này, hai bên đều đã chiếm được nửa giang sơn, ai cũng đều hiểu rõ đối phương – dù bất kỳ phương diện nào thì thực lực cũng đều ngang nhau! Như vậy chỉ còn lại một đỉnh núi Thương Mang này thôi, sẽ biết được ai mới chân chính trở thành chủ nhân của thiên hạ! Tiết trời dạo này không ngày nào không âm u. Gió thổi qua làm cho mọi người nhận thấy một trận run run. Mặt hồ Thương Hữu rộng mênh mông, không có loài chim biển nào bay xuống, không có một chiếc thuyền nhỏ nào, hình ảnh hồ nước tĩnh lặng vắng vẻ trái ngược với cảnh núi rừng xanh biếc như tranh vẽ. Ven bờ hồ chỉ có những khóm lau và cây cỏ đang khô héo, cùng với hai đại quân có màu hắc bạch với tử kim rực rỡ chói mắt. Gió lướt qua, năm màu của tinh kỳ hắc – bạch – tử – kim – lam nhẹ nhàng lay động uyển chuyển trong gió, nhưng những người đứng hàng đầu thì run rẩy một hồi. Doanh tướng làm tốt, hàng ngũ chỉnh tề, các binh sĩ nghỉ ngơi, thủ vệ, tuần tra, mỗi người đều có vị trí và trọng trách riêng, còn các quân dưới trướng tướng lĩnh thì theo quy tắc cưỡi ngựa tuần tra các doang trại. Trong trướng của Vương không gian im ắng, một người hầu hạ cũng không có, một viên dạ minh châu cực lớn treo trên đỉnh màn trướng, soi sáng một mảng sáng ngời trong màn trướng hiện ra một không gian rộng lớn hoa lệ có một chiếc giường nhỏ, Tích Vân cùng Lan Tức mỗi người một bên nhắm mắt ngồi đó. Màn đêm buông xuống, sắc trời lặng lẽ chuyển tối dần, Đông Đán Độ cũng không còn những tia sáng rực rỡ soi rọi, ánh sáng từ hàng vạn bó đuốc nơi đây cũng làm cho một nơi xa xôi như Thương Hữu Hồ ánh lên sắc hồng yếu ớt. Trong đêm Vương kỳ đón gió bay phấp phới, từ trên cao nhìn xuống chính là thiên quân vạn mã. Hai người cùng nhắm mắt dưỡng thần rồi thở ra một hơi thật sâu, sau đó từ từ mở mắt, mành trướng đồng thời được vén lên nhẹ nhàng, Chung Ly cùng Chung Viên mang các hộp đựng thức ăn lẳng lặng đi vào, sau khi đem những món ăn trong hộp từng món một dọn ra ngoài liền im lặng lui ra. Hai người rời giường, Tích Vân đảo mắt nhìn một vòng những thức ăn đang bày trên bàn, tựa như có chút bất đắc dĩ. “Không hợp khẩu vị?” Lan Tức nhàn nhạt nghiêng mắt liếc nhìn. “Đồ ăn của Tức Vương nổi danh tinh xảo, những thức ăn do đầu bếp của Tức vương làm ra lại càng là mỹ vị nhân gian, Tích Vân vốn quê mùa đâu dám kén chọn, chỉ là….” khóe mắt giật giật, nghiêng mắt liếc hắn, “Ngươi có cần thiết phải làm xa xỉ đến mức này hay không?” “Hửm?” đầu Lan Tức vừa chuyển, nhìn lên bàn, “Chỉ là những món ăn bình thường thôi mà.” Tích Vân nhìn lên trên bàn, giá trị những món ăn này bằng một gia đình thường thường bậc trung mua thức ăn trong một năm, lại nhìn lại vẻ mặt lơ đãng như bình thường của hắn, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ đi tới. Hai người cùng ngồi xuống ăn cơm, nếu là trong quá khứ, Bạch Phong Tịch hẳn là vừa ăn ngấu nghiến như hổ đói vừa lớn tiếng ca ngợi, đem Hắc Phong Tức ngồi một bên ra châm chọc rồi ngồi cười ha ha. Nhưng lúc này đang mặc vương bào nên hai người theo đúng nguyên tắc “Thực bất ngôn*”, động tác thong dong ưu nhã. *Thực bất ngôn: khi ăn không nói chuyện Chỉ thỉnh thoảng ngước mắt nhìn người đối diện, có chút hoảng hốt, người đó là ai? Tại sao lại xa lạ như vậy, mà tựa như lại quen thuộc như thế? Mười năm hành tẩu, hai bên chưa từng yên lặng ở chung với nhau như thế! Một khắc kia trong lòng thực sự rất hỗn loạn, nhưng sau đó ổn định tinh thần, khôi phục lại sự bình tĩnh lãnh đạm. Sau khi dùng bữa hoàn tất, Chung Ly và Chung Viên lẳng lặng đi vào, dâng lên một bình trà thơm, nhanh chân nhanh tay thu dọn món ăn đem đi, trong trướng lại khôi phục sự yên lặng như trước. “Trận quyết chiến lần này Tức vương có tính toán gì không?” Sau khi nhấp một ngụm trà, Tích Vân mở miệng hỏi. “Hử?” Lan Tức quay đầu liếc nàng một cái, “Việc tương hội ở Đông Đán Độ này có thể là thiên ý cũng có thể là nhân ý!” “Địa hình xung quanh Đông Đán Độ hầu như đều bằng phẳng, hơn nữa cũng không có cơ hội lợi dụng địa hình để tác chiến.” Mười ngón tay Tích Vân đưa qua đưa lại chén trà, ánh mắt đuổi theo nước trà trong chén, khi nói cũng không ngẩng đầu lên. “Phong vương vốn đa mưu túc trí, lẽ nào lúc này lại không tham gia?” “Điều này, hẳn là Tức vương nên hỏi quân sư!” Tích Vân cười, hơi có ý châm biếm. Lan Tức không để ý đến, đôi mắt nhìn đến viên dạ minh châu đang tỏa sáng trên đỉnh màn trướng, môi hơi hơi gợi lên: “Không có địa hình để lợi dụng, không có diệu kế nào khả thi, chúng ta chỉ có thể mạnh mẽ quyết chiến một lần, binh pháp, bố trận, sức chiến đấu, dũng khí… So xem rốt cuộc thì ai thắng ai bại!” rồi quay sang nhìn Tích Vân, cười cười tự hỏi: “Chính diện đụng độ tất nhiên phải chính diện nghênh chiến mới chính là dũng dĩ, không phải sao?” “Đấu binh pháp, bày binh bố trận?” Tích Vân ngưng chén trà trên tay một lát, ngước mắt hỏi: “Binh pháp mà Tức vương học là loại nào?” “Thứ ta học đầu tiên chính là ‘Ngọc Ngôn binh thư’, sau đó mới đến binh pháp gia truyền, điều này là gia huấn của Vương gia, không được vi phạm.” Lan Tức thành thật đáp. Tích Vân nghe vậy không khỏi lấy làm ngạc nhiên: “Xem ra ta và ngươi giống nhau, tổ tiên của chúng ta bất luận là học văn hay học học võ đều học từ Ngọc gia, để nhớ ơn, văn học vỡ lòng chính là ‘Ngọc Ngôn nhân thế’, võ học đầu tiên chính là ‘Ngọc Ngôn binh thư’, mà hiện nay ta và ngươi đang đối đầu với truyền nhân của Ngọc gia, đệ tử cùng lão sư quyết đấu, ngươi nghĩ phần thắng là bao nhiêu?” “Không phải có một câu nói mà mọi người đều biết, chính là ‘Trò giỏi hơn thầy’ đó sao?” Lan Tức nhìn thẳng vào mắt Tích Vân như muốn dò xét điều gì đó: “Có khi nào Phong vương cho rằng Ngọc Vô Duyên công tử tài tuệ có một không hai trong thiên hạ, những người khác chỉ như múa rìu trước cửa Lỗ Ban?” Tích Vân liền nói: “Tức vương đã có định liệu từ trước, Tích Vân sao dám khinh khi, chỉ là…” dừng lại một chút đem chén trà trong tay đặt xuống mặt bàn, ánh mắt nhìn sang Lan Tức. “Chỉ là cái gì?” Lan Tức một câu truy vấn. Tích Vân nhợt nhạt cười: “Tuy ta và ngươi không làm theo binh pháp người xưa đã dạy, nhưng luận về binh pháp và bày binh bố trận thì thế gian rất ít có người có thể so sánh với Ngọc gia.” “Như Phong vương nói chẳng lẽ lúc này chúng ta gặp khó bỏ chạy, nhượng bộ lui binh sao?” “Cũng không phải.” Tích Vân khoát khoát tay, nhìn Lan Tức, đôi mắt thăm thẳm như vực sâu: “Gặp phải kẻ địch như vậy thì chúng ta càng cần phải quyết chiến một trận, nhìn một chút xem đời sau của thất tướng có hơn được người của Ngọc gia hay không, hơn ba trăm năm nay chúng ta cũng chỉ là môn sinh của Ngọc gia, từ nay có thể thoát thai hoán cốt lập nên một môn hộ độc lập!” Tức vương trong lòng có tư tưởng bất chính như thế cho nên mới muốn trực tiếp quyết chiến sao?” “Đối đầu trực tiếp với Ngọc Vô Duyên cùng Hoàng Triều, môn sinh đối đầu với lão sư, tỷ thí vì hoàng tọa….. Có nhiều chuyện thú vị thật…” Lan Tức nhợt nhạt nở nụ cười, đôi lông mày dài nhẹ nhàng nhướng lên, đôi con ngươi đen nhánh trầm tĩnh tựa biển cũng bắt đầu gợn sóng, cùng với ánh sáng của viên dạ minh châu trên đỉnh màn trướng càng thêm chói mắt, “Thật khó mà có được cơ hội tốt như vậy, cũng khó lòng mà có được đối thủ như thế, ta và ngươi có cơ hội tương ngộ phen này khó có thể phụ lại ý tốt của trời cao!” Tích Vân nhìn đến người đang ngồi trước mặt, vẻ mặt hưng phấn như vậy, chờ mong như vậy, lại rất tự tin như vậy… Thậm chí đến hai đầu lông mày cũng tách ra cho thấy đây là một trạng thái hăng hái cỡ nào! Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một hình ảnh Lan Tức như vậy, hắn vì trận quyết chiến lần này mà hưng phấn, hắn chờ mong một trận quyết chiến giữ hai người, hắn cũng tuyệt đối tin vào thực lực của mình! Sau một lúc lâu kinh ngạc nhìn hắn, nàng cúi đầu, thoải mái thưởng thức chén trà trên bàn, hòa cùng với thanh âm âm thanh túy phát ra từ chén trà, nàng nhẹ nhàng khoan thai cười: “Trong Vô Hồi Cốc, Tích Vân đã gặp Hoàng vương, lần này không phải làm trò hề, chỉ cần ở một bên quan sát trận chiến giữa Tức vương cùng với Ngọc công tử có một không hai trên thiên hạ là được rồi!” Câu vừa nói xong, tức thì cửa trướng có tiếng gõ nhẹ, sau đó các tướng lĩnh nối tiếp nhau đi vào. *** Trong Vương trướng của đại quân Hoàng Hoa cũng có một cuộc đàm thoại tương tự. “Vô Duyên, nhớ lúc ở Vô Hồi Cốc ngươi đã từng nói qua: “Vô Hồi Cốc không phải là nơi hai bên quyết chiến.” Hoàng Triều nhắm mắt nằm ở giường bên trong, nhàn nhạt mở miệng. Trong trướng còn có tiếng đàn nhẹ nhàng mà phiêu đãng, dường như là ngồi ở một nơi cách giường rất xa, Ngọc Vô Duyên vỗ nhẹ đàn cổ, nghe lời nói của Hoàng Triều nhưng không ngừng tay chỉ ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên Hoàng Triều. “Ngọc gia được người đời xưng tụng ‘Thiên nhân’, tinh thông bói toán, Đông Đán Độ này chẳng phải là một nơi mà số mệnh đã an bài cho chúng ta có cơ hội tương ngộ đó sao?” Hoàng Triều chìm đắm trong tiếng đàn, lời nói có vài phần mơ hồ. Ngọc Vô Duyên không đáp lại, chỉ nhàn nhã gảy tiếp đàn cổ, tiếng đàn thanh thanh vang lên, vô cùng đơn giản, nhưng tự nhiên trôi chảy, những người khác nghe thấy lại như cảm thấy tinh thần được thả lỏng. “Trận chiến này đối với chúng ta chính là trận quyết chiến cuối cùng sao? Vậy ai trong hai người mới là kẻ thắng lợi cuối cùng, leo lên được đến đỉnh Thương Mang sơn, là một người hay hai người đây?” “Khát vọng leo được lên đến Thương Mang làm sao có thể yếu hơn kém hơn người khác, đã là trận chiến cuối cùng, những tính mệnh cũng đã tụ hội tại Đông Đán này, vậy thì buông tay đánh một trận thôi!” Thanh âm của Ngọc vô Duyên giống như thiên ngữ từ trời cao hạ xuống, mờ mịt mông lung nhưng lọt rõ ràng vào tai, mười ngón tay nhẹ nhàng lay động dây cung, đôi mắt hạ xuống nên không thấy rõ thần sắc. “Mệnh hội Đông Đán, buông tay đánh cược một lần…” Hoàng Triều mở mắt ra, nhìn trên đỉnh trướng hoa văn mây rồng nhẹ nhàn uốn lượn, ánh mắt dần trầm ngâm, “Phong Tích Vân, Phong Lan Tức… Thời nay hiếm thấy, lần này có thể cùng bọn họ chân chân chính chính quyết chiến một trận, thật sự khiến người người chờ mong!” giơ tay lên, ngón tay khẽ run, đó chính là sự hưng phấn đến kịch liệt! “Nhân sinh bất tương kiến, Động như tham dữ thương. Kim tịch phục hà tịch, Cộng thử đăng chúc quang*.” (*Trích từ bài thơ Tang Vệ Bát Xử Sĩ của Đỗ Phủ Dịch nghĩa: Ðời con người thường không gặp nhau Như là hai sao Sâm và Thương Ðêm nay cũng trở lại như đêm nào Cùng chung dưới một ánh đèn Dịch thơ: Ở đời không gặp gỡ Như cách vời Sâm Thương Ðêm nay giống đêm nào Chung ánh nến canh trường (bản dịch thơ của Trần Trọng San)) Chỉ trong giây lát nghe được Ngọc Vô Duyên cùng tiếng đàn nhẹ nhàng ngân lên, ngẩng đầu nhìn lên đèn lồng đang treo trên đỉnh trướng, ánh sáng ngọn đèn xuyên thấu qua từng lớp đèn thủy tinh đang nhẹ nhàng lan tỏa, lan khắp trướng một thứ ánh sáng rực rỡ ấm áp. Lúc chữ cuối cùng được ngâm lên cũng là lúc tiếng đàn dừng lại. Hoàng Triều quay đầu lại nhìn chằm chằm Ngọc Vô Duyên, dưới đèn hắn lấy một tấm lụa trắng bọc đàn cỏ lại, thần sắc không một chút biến hóa. “Ngày mai cách một ngọn núi cao, thế sự hai bên vẫn mịt mờ.” Hoàng Triều từng chữ một đọc lên những câu cuối cùng, ánh mắt không rời Ngọc Vô Duyên, giống như muốn tìm một điều gì đó từ trên mặt hắn, tại sao vào giờ khắc này lại đọc lên những câu thơ như vậy. Nhưng Ngọc Vô Duyên vẫn lãnh đạm thản nhiên, ôm lấy cổ cầm, nhìn Hoàng Triều: “Tức vương này là bậc trí kế (trí tuệ và mưu kế) có một không hai, có khả năng ngay lập tức thiên biến vạn hóa để ứng chiến với người khác, so với việc hao tổn tâm tư mưu toan tính kế thì không bằng tùy cơ ứng biến, lấy bất biến ứng vạn biến. Đêm nay nên gạt bỏ hết tâm tư phiền muộn, nghỉ ngơi thật tốt.” Vừa dứt lời liền xoay người rời đi.