Một đêm an tường vô sự, sáng sớm hôm sau, Lận Viễn Ngạn bởi vì không cần vào triều sớm, cho nên cùng thê tử ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao. Gần tới trưa, Trác Thành thấy hai vị chủ tử tỉnh, vội vàng lệnh phòng bếp chuẩn bị ngọ thiện, người một nhà ngồi vây quanh ở trước sảnh bắt đầu dùng bữa. Từ sau khi Triệu Tinh Nhung đảm nhiệm làm lão sư của vài cái tiểu mao đầu trong phủ, nàng liền phá vỡ quy tắc ăn không nói, ngủ không nói, đem một đám thiên chân vô tà tiểu hài tử gọi vào tiền sảnh cùng mình ăn cơm. Lý do của nàng là, nhiều người náo nhiệt, nhưng lại có thể gia tăng cảm giác thèm ăn. Lận Viễn Ngạn vốn là không đồng ý, nhưng thấy thê tử lại nhiều lần vì chuyện này mà cùng mình tranh luận không ngớt, sau lại thấy đám tiểu quỷ kia quả nhiên thực ỷ lại nàng, vì không muốn làm cho thê tử hờn giận, hắn cũng liền ngầm đồng ý. Hồi mới đầu bọn nhỏ bị gọi vào tiền sảnh dùng bữa thực không quen, đại khái hắn rất có uy nghiêm, mới làm cho bọn chúng sợ hãi. Mà trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, bọn nhỏ phát hiện Lận Viễn Ngạn đại nhân nghiêm khắc kỳ thật cũng là một con hổ giấy – Ở trước mặt công chúa, hắn thật sự là một con hổ giấy. Trên bàn cơm như mọi khi phi thường náo nhiệt, vài cái tiểu mao đầu mỗi lần thấy Triệu Tinh Nhung đều thích hỏi đông hỏi tây, nàng lại tính tình tốt, cứ có câu hỏi tất sẽ trả lời, tuyệt không qua loa. Lận Viễn Ngạn ở một bên thỉnh thoảng lại lấy thêm đồ ăn cho nàng, dưới đáy lòng âm thầm thề, sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ đem đám tiểu quỷ này đuổi đi thật xa, miễn cho mỗi ngày đều cùng hắn tranh giành kiều thê. Triệu Tinh Nhung nhìn một đám tiểu hài tử hai bên đều có ngôn ngữ rất đáng yêu, nhịn không được lại nghĩ tới ngày xưa khi mình làm lão sư. “Giờ mấy đứa đều nhận biết được rất nhiều chữ, hơn nữa lại hiểu được một ít đạo lý nhân sinh, tương lai sau này lớn lên, muốn làm cái gì?” “Con sau này lớn lên cũng muốn làm tiên sinh dạy học!” Một tiểu nam hài nhấc tay lên tiếng, “Hơn nữa con còn muốn đem những gì lão sư dạy cho con hết thảy dạy cho người khác.” Triệu Tinh Nhung nở nụ cười, nhìn đứa nhỏ cử chỉ đáng yêu, không uổng phí một phen khổ tâm dạy dỗ của nàng. “Con muốn học thêu, tương lai thêu dệt nên thiệt nhiều quần áo xinh đẹp cho lão sư mặc.” Một tiểu nữ sinh cũng theo đó đáp lời. “Con muốn làm đầu bếp…” “Con muốn là mã phu….” “Con muốn làm tướng quân kiêu ngạo!” Mọi người không ngờ được là, đứa con có chút tự kỷ của Trác Thành, Trác Tiểu Phúc, cư nhiên ngữ kinh tứ tòa. (lời nói làm bốn phía kinh ngạc?! ) Chẳng những Triệu Tinh Nhung nhìn nó với cặp mắt khác xưa, liền ngay cả luôn luôn không đem mấy tiểu da hầu để vào mắt Lận Viễn Ngạn cũng nhìn nó vài lần. “Nga? Tiểu Phúc vì sao muốn làm đại tướng quân?” “Bởi vì đại tướng quân thực uy phong, có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã, còn có thể đền đáp triều đình, quang huy cạnh cửa…..” Đừng nhìn Trác Tiểu Phúc ngày thường hướng nội nhát gan, không hé răng không lên tiếng, nhưng ở sâu trong nội tâm đã có lý tưởng cùng khát vọng rộng lớn. Nhất là mấy ngày gần đây, nghe đương gia chủ mẫu nói với bọn nó rất nhiều tri thức văn hóa, biết con người chỉ có không ngừng quyết chí tự cường mới có thể trở nên nổi bật. Hơn nữa các đời lịch đại, duy nhất làm cho người ta ca ngợi chính là đại tướng quân ở chiến trường giết địch, cho nên bất tri bất giác, trong lòng nó liền tạo ra ý nghĩ như vậy. Triệu Tinh Nhung thuận tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó. “Không nghĩ tới cái tiểu mao đầu ngươi lý tưởng lại thật không nhỏ, chẳng qua hiện tại Nam triều ta quốc thái dân an, cũng cùng nước láng giềng ở chung hòa thuận, cho dù ngươi lên làm đại tướng quân, cũng vô pháp mang binh đánh giặc a.” Trác Tiểu Phúc vừa nghe, nhíu nhíu mày, dù sao tuổi nó còn nhỏ, sao hiểu được đạo lý thâm ảo này. Tâm nhãn của Lận Viễn Ngạn lại sâu hơn. “Không nghĩ tới nàng trong giới nữ lưu, thế nhưng cũng hiểu được chuyện quốc sự?” Nàng hì hì cười. “Đừng tưởng rằng chỉ có các quan đại thần mấy người mới hiểu chuyện, ta tuy rằng là nữ nhân, nhưng đối với chuyện quốc sự cũng có chút hiểu biết. Lần trước khi vào cung, phụ hoàng từng nói cho ta một ít lịch sử về quốc gia. Hơn nữa từ sau khi phụ hoàng đăng cơ đến nay, Nam triều được người thống trị đâu vào đấy, dân chúng an khang, sao có thể có chiến tranh chứ? Ta nói nha, suất ấn giấu ở trong điện Chiêu Nhân kia căn bản không phải sử dụng đến, cứ để nó ngoan ngoãn nằm hôn mê trong Chiêu Nhân điện đi.” Người nói vô tình, người nghe có tâm, khi Triệu Tinh Nhung trong lúc vô tình nhắc tới suất ấn, Lận Viễn Ngạn thân mình khẽ rung, “Ninh Thiện, nàng vừa mới nói tới suất ấn, là chuyện gì xảy ra?” Hắn giống như không chút để ý hỏi. Triệu Tinh Nhung lại không có nghe ra hắn ý tại ngôn ngoại, một bên gắp miếng thịt gà cho Trác Tiểu Phúc ở bên cạnh, một bên lại gắp thịt móng giò cho tiểu nha đầu ở đối diện. “Không phải là suất ấn bị phụ hoàng đặt ở trong điện Chiêu Nhân sao. Nơi đó có một chỗ ám các, ngay tại mặt sau bức vẽ giống bức vẽ lần trước ta vẽ, phụ hoàng nói hiện tại Nam triều không có chiến sự, hơn nữa hoàng gia lại chú trọng binh quyền, cho nên suất ấn kia liền bị giấu ở nơi đó…” Nàng đột nhiên dừng lại, “Viễn Ngạn, chàng hỏi cái này làm gì?” Sắc mặt hắn khẽ ngưng, đối mặt với chất vấn của nàng, hắn lại bình tĩnh bảo trì tươi cười, “Đương nhiên là thực bất mãn a.” Khi nói chuyện, hắn lại đem nàng kéo đến ngồi xuống trên đùi mình, yêu thương gõ gõ lên cái mũi nhỏ của nàng. “Đừng quên nàng hiện tại đang mang hài tử của ta, chuyện quốc gia đại sự này không cần nàng quan tâm. Còn có a, từ hôm nay trở đi, nàng tốt nhất theo ngự y phân phó ăn thêm nhiều cơm một chút, cũng không thể mỗi ngày chỉ ăn một ít, nàng đói gầy ta sẽ không đau lòng, nếu là làm con ta đói, ta cũng sẽ không tha cho nàng nha!” “Nha, hoa ra chàng đối với ta tốt như vậy, là vì đau lòng con mà không phải đau lòng ta nha! Lận Viễn Ngạn, tên vô tình vô nghĩa này, ta muốn hưu phu…..” Hai người bắt đầu nói giỡn đùa giỡn, nhìn trong đáy mắt hạ nhân, đã sớm thấy nhưng không thể trách. Mà lúc này trên mặt Lận Viễn Ngạn mặc dù mang theo ý cười mê người, nhưng con ngươi âm trầm đã dần dần che dấu không được….Lúc Triệu Tinh Nhung bụng càng ngày càng rõ ràng, dáng người càng ngày càng mập mạp, đã là bốn tháng sau. Nàng mang thai nhi trong bụng đã được bảy tháng, trải qua ngự y bắt mạch chẩn đoán, xác định thai nhi bình thường, cơ thể mẹ khỏe mạnh. Lận Viễn Ngạn mỗi ngày đem nàng bảo hộ trong phủ không cho phép ra ngoài, cho dù xuất môn, cũng phái mười mấy gia phó làm bạn tả hữu. Đông đi xuân đến, tháng tư hàng năm là thời điểm dâng hương bái phật. Triệu Tinh Nhung nghe hạ nhân trong phủ nói, ngoài hoàng thành tám mươi dặm có một nơi tên là Thanh Sơn, hàng năm hương khói cường thịnh, hơn nữa có cầu tất ứng, cho nên liền cùng trượng phu đề nghị muốn đến Thanh Sơn cấp Bồ Tát mấy nén hương, tiện thể quyên chút tiền dầu vừng, ăn nửa tháng trai, cầu cho thai nhi trong bụng khỏe mạnh xinh đẹp. Lận Viễn Ngạn nghe xong, cũng rất đồng ý, vội vàng chuẩn bị gia đinh, lại phái hai mươi bảo tiêu võ công cao cường làm bạn bên người nàng. Nếu không phải trong triều có việc không thể đi, lần này hắn tất sẽ cùng đi với nàng. Nhưng Triệu Tinh Nhung lại muốn hắn trước lấy quốc sự làm trọng, dù sao nàng bất quá là xuất môn nửa tháng, hơn nữa lại có nhiều gia phó như vậy đi theo bảo tiêu, muốn trượng phu yên tâm. Trước khi đi, vợ chồng hai người lưu luyến không rời nói lời từ biệt, Lận Viễn Ngạn cẩn thận đem nàng lên kiệu, lại dặn hạ nhân nhất định phải hầu hạ cẩn thận, nếu có chút nửa điểm sai lầm sẽ hỏi tội bọn họ. Triệu Tinh Nhung lôi kéo tay hắn, vừa buồn cười vừa tức giận hướng về phía hắn lắc đầu. “Chàng đừng hơi một tí liền dọa người khác, ta có thể có chuyện gì, nhiều người như vậy che chở, chẳng lẽ sẽ bị nhân kiếp bất thành?” Hắn cũng không phản bác, chỉ lôi kéo tay của nàng, biểu tình còn thật sự nghiêm túc, “Ninh Thiện, đợi ta làm xong việc trước mắt, chắc chắn sẽ tự mình đi Thanh Sơn đón nàng trở về,nàng…..Nàng nhất định phải chờ ta biết không?” “Biết, chàng thật đúng là giống cái lão thái bà, nói nhiều lời như vậy, lại không phải sinh ly tử biệt, làm chi phải khẩn trương như vậy?” “Không cho phép nói bậy, cái gì sinh ly tử biệt!” Hắn trừng phạt tính nhéo nhéo hai má của nàng, rước lấy nàng một trận duyên dáng gọi to, lại sợ bị gia phó nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình, nhịn không được trừng hắn liếc mắt một cái, “Đừng náo loạn, bị Trác quản gia bọn họ nhìn thấy, sẽ nói ta là đương gia chủ mẫu mà không uy nghiêm.” Viễn Ngạn cũng thật ghê gớm lớn mật, rất nhiều hành vi cử chỉ cư nhiên so với thời hiện đại của nàng còn không cởi mở bằng. Lận Viễn Ngạn lại một phen dặn dò, thẳng đến khi kiệu phu hô khởi kiệu, hắn lại đuổi theo thân kiệu, xốc rèm kiệu lên, cùng vừa nãy bất đồng là, vẻ mặt hắn lúc này thần sắc phức tạp. “Ninh Thiện….Hôm nay từ biệt, chúng ta sợ là sẽ chia lìa một đoạn thời gian ngắn, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, ta hy vọng nàng biết, ta yêu nàng.” Triệu Tinh Nhung cách rèm kiệu nhìn vẻ mặt thân thiết của hắn, trong lòng trào ra vài phần ngọt ngào cùng cảm động. Nghĩ đến hắn lo lắng, nàng nắm chặt tay hắn, sử dụng lực gật đầu. “Yên tâm, ta sẽ ngoan ngoãn chờ chàng tới đón ta….” Cuối cùng, hai người trong lưu luyến không rời nói lời từ biệt lẫn nhau. Một đường tường an vô sự, bảo tiêu do Lận Viễn Ngạn phái tới cũng thập phần tẫn trách bảo hộ an toàn của nàng. Hai ngày sau nàng tới chùa Thanh Sơn, khách hành hương đến dâng hương quả nhiên không ít. Phương trượng chụ trì tại chùa tựa hồ sớm biết bọn họ sẽ tới, sớm phái tiểu sa di đem phòng khách thu thập sạch sẽ, lại sai người chuẩn bị cơm bố thí rất ngon miệng chiêu đãi một phen. Triệu Tinh Nhung cúng cho Thanh Sơn tự một khoản tiền lớn, lại ở trước mặt Bồ Tát cầu phúc cho đứa nhỏ của mình. Kế tiếp, mỗi ngày ở trong chùa vui chơi giải trí, ngẫu nhiên cùng phương trượng nghe chút phật hiệu tâm kinh, ngày vì thế cùng trôi qua mau vô cùng. Chẳng qua, Triệu Tinh Nhung ẩn ẩn cảm giác tựa hồ có chuyện gì phát sinh, chuyện đó giống như ẩn chứa âm mưu gì đó, bởi vì nàng phát hiện người bên mình càng ngày càng nhiều, trước kia còn có thể cho nàng một ít không gian tự do, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng ngay cả trước nhà vệ sinh cũng có người muốn đi theo. Theo như cách nói của họ, là tướng gia lo lắng nàng, cho nên mới mọi thời điểm đều phải ở bên nàng. Trong nháy mắt nửa tháng đã qua đi, chẳng những đợi không được bóng dáng của Lận Viễn Ngạn, nàng còn bị vây trong chùa Thanh Sơn. Thẳng đến một tháng đi qua, nàng mới ý thức được một chuyện thật đáng sợ, thì phải là – – nàng tựa hồ bị người ta giam lỏng. Mà gia phó trả lời nàng cũng là, nay nàng mang thai, hành động không tiện, tướng gia hy vọng nàng có thể ở trong chùa dưỡng thai, hơn nữa còn phái người tặng ba cái bà mụ đến chùa Thanh Sơn. Đối với quyết định đột ngột này, Triệu Tinh Nhung chỉ cảm thấy bất an, giống như có chuyện đại sự gì đã phát sinh, nhưng giờ phút này nàng không được nghĩ nhiều, bởi vì đã gần tới ngày dự tính sinh, thai nhi rục rịch trong bụng. Vài ngày sau vào một đêm, nước ối vỡ, mấy bà mụ cùng thị nữ thành một đoàn, trải qua một đêm dày vò, một tiểu sinh mệnh đáng yêu rốt cục đáp xuống nhân thế. Triệu Tinh Nhung mệt mỏi nhìn tiểu bảo bối ôm trong lòng bà mụ, tiểu tử kia mặt mày còn rối rắm cùng một chỗ, nhưng trong mơ hồ lại có thể thấy được bộ dáng của Lận Viễn Ngạn. Ngay tại lúc nàng còn đắm chìm trong hưng phấn vì sản tử thuận lợi, lại nghe thấy quản lý của thủ vệ, bọn bảo tiêu truyền tin – – Hoàng Thượng bệnh nặng, thái tử đột nhiên mất tích, Tể tướng làm quan trong triều nhiều năm Lận Viễn Ngạn, đoạt được suất ấn của Nam triều. Nghe được tin tức này, nàng cả người đều sợ ngây người. Nhớ tới Nam triều suất ấn, nàng đột nhiên ý thức được một chuyện thật đáng sợ – – nàng rất có khả năng trong vô tình, sấm hạ di thiên đại họa. (vì 1 lời nói mà gây ra đại họa)