Khoảng 2 tiếng sau khi nó xuất phát.- Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Trùng Khánh đã đến. Xin hành khách chú ý. - Con à, mau thức đi. - Mẹ nó kêu nó. Nó vẫn còn đang ngủ ngon lành. Rồi mẹ nó tát nó 1 cái rõ đau. - Ui za, ai tát tui dậy hả ? - Nó vừa thức vừa quơ tay búa lua xua như bị tẩu hỏa nhập ma. - Là mẹ đây. - Rồi mẹ nó nhìn nó nói. - Là mẹ sao ? - Nó nhìn mẹ của nó bằng ánh mắt khó hiểu. - Ừh. Con nhìn xem có ai còn ngồi trên đây nữa không ? - Mẹ nó vừa hỏi vừa chỉ tay cho nó thấy. - Ủa, mọi người đi đâu hết trơn rồi ? - Nó nhìn xung quanh rồi hỏi. - Đi xuống hết chơn rồi. - Mẹ nó nói. - 2 người nhanh nhanh tí có được không ? - Ba nó đứng dưới máy bay rồi kêu. - Dạ. - Nó với mẹ nó đồng thanh. Và nó với mẹ nó dọn đồ đi xuống ( haizzz, không có nhìu, chỉ có cái túi xách thôi hàk ). Binh. - Nó ngồi trên máy bay lâu quá nên đi đứng cũng không vững. - Ui za. Đau quá. - Nó vừa than vừa đứng dậy. 5 phút sau nó cũng tỉnh táo. - A lô. Cậu Huy có phải không ? Đến sân bay Trùng Khánh đón tôi ngay nha. - Ba nó gọi điện thoại. - Dạ ! - Tiếng nói trong điện thoại vang lên. 40 phút sau. 1 chiếc xe sang trọng chạy đến. - Ông chủ ơi !- Chú Huy ( tài xế xe của nhà nó ở Trùng Khánh ) kêu gia đình nó. Rồi nó vừa đi vừa lảm nhảm. - Công nhận hôm nay đúng là 1 ngày đen đủi. Đầu tiên là việc đến đây. Sau đó là những rắc rối trên máy bay. Sau đó là đến việc được mẹ thưởng cho 1 cái tát, và cuối cùng là bị 1 cái " binh ". - Nó lảm nhảm. - Con à, không về nhà hả ? - Mẹ nó la lên. - Dạ, con đến ngay. - Nó vừa chạy vừa nói. 30 phút sau. - Haizzz, về đến nhà rồi. - Nó đợi chú Huy mở cửa rồi nói. - Vào nhà thôi. - Ba nó kêu. Rồi gia đình nó vô nhà. - Chết rồi. Có 1 số đồ dùng em quên đem rồi, làm sao đây. - Mẹ nó nói với ba của nó. - Con cũng vậy. - Nó vừa giơ tay lên vừa nói. - A, mấy thứ đó toàn là mấy thứ rất quan trọng không à ! - Nó quýnh quáng lên. - Làm gì mà quan trọng dữ vậy. Ra ngoài sưu thị mua là được rồi. - Ba nó giải quyết 1 cách nhanh gọn lẹ. - Ờ quên. - Rồi nó vừa cười vừa nói. - Thôi, chắc hai ba con mệt rồi. Về phòng nghỉ đi. Tí xíu nữa xuống ăn cơm. - Rồi mẹ nó cười hiền dịu nói. - Dạ. - Nó nói xong thì phóng nhanh lên phòng. Rồi nó lên phòng. Căn phòng của nó vẫn không có gì thay đổi. Vẫn là màu hồng sáng sủa và xinh xắn. Rồi nó nhảy lên giường và moi cái điện thoại ra xem chơi. - Haizzz. Lên đây cũng tốt đấy. Tốt được có cái giường êm và thời tiết thoải mái. - Nó vừa ngồi xem phim vừa nói. - A, giờ này mình rãnh nè. Nên thôi đi qua nhà kế bên chào hỏi hàng xóm vs lại sẵn đi mua ít đồ luôn. - Nó vừa bấm đt vừa nói. Rồi nó bỏ đt vô túi chạy xuống lầu. - Mẹ ơi ! - Nó kêu. - Gì hả con ? - Mẹ nó từ trong nhà bếp chạy ra hỏi. - Mấy cái bánh gato hôm trước con làm đâu hết rồi mẹ ? - Nó hỏi. - Ở trong tủ á. Mà con hỏi có chi không ? - Mẹ nó nhìn nó hỏi. - Con tính đem qua cho hàng xóm mấy cái. - Nó cười tươi nói. Rồi mẹ nó đưa tay lên trán của nó. - Con có bị sốt không ? - Mẹ nó hỏi. - Đâu, con vẫn bình thường mà ! - Nó ngẩn ngơ hỏi. - Thường ngày con keo lắm mà, sao hôm nay... - Mẹ nó vừa cười nói. - Thì mẹ lấy cho con đi. - Nó nói. - Ừ. - Rồi mẹ nó chạy vào nhà bếp lấy bánh. 5 phút sau. Mẹ nó chạy ra đưa cho nó 2 hộp bánh. - 1 hộp 2 cái lận hả mẹ ? - Nó nhìn mẹ nó chằm chằm rồi hỏi. - Có chi đâu con. - mẹ nó cười. - Nhưng... - Nó ns chưa dứt câu. - Thôi, không nói gì nữa hết. Mau đi đi. - Thì mẹ nó đã xen vô. Rồi nó chạy lên lầu ôm cái túi xách đi xuống. Rồi nó chạy ra ngoài và qua nhà hàng xóm. Hết chương 2 Mình không có chơi face nên thành ra không thể trả lời mấy câu hỏi của các bạn. Mà các bạn có nick trên sàn truyện thì cứ bình luận và cho mình biết ý kiến nha.