(tfboys) tìm em giữa thế gian rộng lớn

Chương 8 : Thanh âm của cuộc sống

Vừa bước vào nhà, Linh San chạy vào bếp lấy chai nước trong tủ lạnh ra uống. Trong thời gian khóa học bắt đầu cô chưa uống được một giọt nước nào, cổ họng thì bắt đầu thấy khô rát, rất khó chịu. Ngoài trời mang cái nóng của mùa thu cũng mang lại cái khát cho người khác. Đang uống nước, đột nhiên khuôn mặt ngây ngơ lúc cô bảo Tuấn Khải gọi cô một tiếng"chị" làm cô sặc nước. Cô vội vàng đặt chai nước lên bàn, khẽ lấy tay đánh vào đầu mình vài cái cho tỉnh. Chỉ là nhớ lại khuôn mặt đó làm cô... nói chung là không thể diễn tả được tâm trạng ngay lúc này. "Chị! Có sao không?" Tử Đan từ ngoài chạy vào lo lắng nhìn chị. Vừa nãy nhìn chị uống nước rất ngon lành, không biết chị đang nghĩ tới ai mà bị sặc rồi. Thật là... hậu đậu quá đi *** "Lần sau chị phải uống nước từ từ thôi, nếu như em không có ở nhà thì chị bị sặc nước ai lo đây." "Cái tính hậu đậu như cây đậu ấy chị nên bỏ đi là vừa, chỉ có việc uống nước thôi cũng không xong. Lỡ sau này đụng đâu hư đó là không được đâu." "Con gái thì phải thùy mị nết na, em nghĩ chị nên học một khóa nữ công gia chánh, sẵn rèn luyện luôn cái tính của chị đi là vừa." .... .... .... Oáp! Hình như tính cách có vẻ thay đổi. Nghe cô bé Tử Đan thuyết giáo, Linh San chỉ muốn đào một cái hố nào đó để chui xuống. Từ một chuyện uống nước rồi bị sặc, cô bé đã giảng giải ra được một số nguyên nhân khác, đứng khoanh tay thuyết trình"bài diễn văn" dài thật dài của mình. Đôi mắt nghiêm túc được che giấu đi bởi lớp kính dày, không biết lấy đâu ra cái cây thước gỗ dài, Tử Đan vẽ ra một cái sơ đồ thuyết giáo lên bảng, vừa nói vừa cầm cây thước chỉ lên sơ đồ khó hiểu đó giảng đạo. Buồn ngủ Buồn ngủ Oáp! Khuôn mặt cô đần ra, đôi mắt lim dim như muốn nhắm lại. Mặc kệ Tử Đan đang say sưa nói, Linh San đã chuồn lúc nào không hay. *** "Aiyo có đồ ăn rồi." TFBoys mặt mày hơn hở ngồi vào bàn ăn, đôi mắt lấp lánh nhìn những món trên bàn, khuôn miệng lúc nào cũng cười tươi khi thấy đồ ăn. Ai bảo Vương Tuấn Khải an tĩnh. Nhìn xem, Tuấn Khải cũng rất tinh nghịch thì bảo an tĩnh chỗ nào. Vừa ăn vừa chọc người khác, không bao giờ để người khác yên. Ai bảo Thiên Tỉ lạnh lùng. Nhìn xem, bây giờ cậu cũng quậy phá không kém. Ăn được một miếng lại quay sang đánh Bạng Hổ một cái, chuyện này như chuyện thường ngày, quậy phá không ai được yên. Ai bảo Vương Nguyên... Ơ! Hình như có một cái gì đó sai sai ở đây thì phải. Mới nãy Vương Nguyên còn rất vui vẻ giờ lại đột ngột im lặng, ngoan ngoãn ngồi ăn không gây một tiếng động nào cũng chẳng chọc phá ai. Chuyện lạ chăng? Hay là bệnh rồi? Tuấn Khải và Thiên Tỉ nhìn nhau, trong một phút suy nghĩ hai người đều hiểu ra vẫn đề. Liên tục gấp thức ăn vào chén của Vương Nguyên tới nỗi chén cậu đã đầy ấp thức ăn. Im lặng. Mọi thứ dường như yên tĩnh. Và rồi... "Em không ăn nữa đâu. Vào phòng đây." Mọi người đều lo lắng nhìn Vương Nguyên. Hôm nay, cậu sao thế nhỉ? Nhìn khuôn mặt có vẻ suy tư. "Để anh đi xem Vương Nguyên." Tuấn Khải cũng thu lại vẻ mặt vui vẻ, gương mặt trầm đi thất thường. Bước chân chầm chậm bước về phòng của Vương Nguyên, không phải là anh không hiểu, mà là thật sự không muốn nhớ. *** Cốc cốc. "Vương Nguyên! Anh vào được không?" "Vâng!" Tuấn Khải bước vào, thấy bóng dáng người em đang ngồi trên bàn học ngắm nhìn tấm ảnh, trong lòng không khỏi buồn rầu. "Hôm nay lên phòng hội học sinh, anh có nhìn thấy bức ảnh đó. Vương Nguyên vẫn nhìn tấm ảnh, giọng nói pha chút buồn phiền cất lên." Tuấn Khải hai tay đan vào nhau, gương mặt suy tư nghĩ về quá khứ. Không gian lại trở nên im lặng. Anh nhất định sẽ đánh bại cậu Vương Tuấn Khải! Câu nói đó cho tới giờ vẫn là câu nói khắc sâu trong lòng anh. Chờ! Anh chờ mãi mà chưa thấy chủ nhân của câu nói này thực hiện lời hứa của mình. "Đánh bại Vương Tuấn Khải" lời nói thốt ra chắc chắn như đinh đóng cột, cả gương mặt lẫn tâm hồn đều thể hiện ý chí chắc chắn. Vậy mà cho tới giờ vẫn chưa thấy người đâu. Kể ra cũng đã hai năm rồi đó chứ. Ít ỏi gì, đi biệt tâm biệt tích hai năm nay, chẳng lẽ quên lời nói năm đó rồi sao? Anh còn đang muốn chờ người đó về đây đấu với anh, chứ không phải là như người vô hình biến mất khỏi thế gian này. "Quên đi, anh không muốn nhắc đến." "Quên? Anh ấy là bạn thân của chúng ta đấy, anh quên thật sao?" Vương Nguyên kích động quay lại nhìn Tuấn Khải. Hai năm trước đã có một người anh nói với cậu"hãy tự tin lên, ánh dương sẽ đến" đó như là một lời động viên mà cậu không thể nào quên. Không thể phủ nhận được rằng, người anh trai kim bạn thân đó rất quan trọng với TFBoys, không thể nào quên được. "Giờ cậu nghĩ tới người đó thì có ích gì? Có thể quay về quá khứ để kéo vãn chắc." "Nếu như ai đó cần mình thì tự khắc họ sẽ quay lại. Thiên Tỉ đứng dựa người vào thành cửa nhìn Vương Nguyên." Đừng nói đến ai khác, nói ngay chính bản thân cậu thôi cũng chưa quên. Nhưng tình bạn đã"cắt" thì còn nhớ làm gì. "Anh biết người đó quan trọng với em. Nhưng trước tiên em nên xuống ăn cơm đi người gầy quá rồi. Tuấn Khải đi lại đặt tay lên vai cậu em dịu dàng nói." Cả căn phòng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh. Tuấn Khải và Thiên Tỉ biết giờ cậu đang cần không gian riêng nên cũng đành ra ngoài. Tại sao hôm nay lại lên phòng học sinh? Nếu không lên đó thì quá khứ sẽ không ùa về. *** Mẹ Tử Đan thường đi làm ăn xa ít khi về nhà hoặc chưa bao giờ bước chân vào nhà một lần. Từ năm Tử Đan học lớp 9, cô đã tự thân vận động, tự lo cho cuộc sống của bản thân. Hằng ngày, tan trường xong về nhà lại dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng vài món đủ mình cô ăn rồi thôi. Thời gian rảnh thì chơi game xong lại ngủ, không thì nghe nhạc. Cuộc sống trước kia rất là rảnh rỗi và không có nhiều việc như bây giờ. Dưới ánh đèn bàn nhấp nháy nhấp nháy, Tử Đan vẫn chăm chú viết nốt vài con số còn lại, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại nhìn chằm chằm vào bài toán, tay vẫn viết. Gương mặt vẫn nhăn lại khó hiểu. Ngoài kia, ngay sát bên nhà Tử Đan, âm nhạc đùng đùng bắt đầu nổi lên, âm thanh to tới nổi chó nhảy gà bay, cả những cô bé chăm học như Tử Đan cũng phải bực mình. Quạ quạ. Cả những con quạ còn phải sợ mà bay đi, xa xa có một chú quạ đã rụng cánh. Đứng nhìn ra ngoài cửa sổ mà cô điên người. Đầu năm đầu tháng muốn cô mất đi danh hiệu học sinh ưu tú chắc? Không biết cái ông hàng xóm nào mà lại ác đến vậy. Ta hận! Ta hận! *** Phòng Linh San đối diện với phòng của Tử Đan, nhưng căn phòng này trước kia là phòng luyện đàn piano, là một căn phòng cách âm, cho dù bên ngoài có ồn ào như thế nào thì bên trong vẫn luôn rất yên tĩnh. Vậy nên những tiếng ồn do hàng xóm gây ra vẫn không ảnh hưởng gì đến cô. "Con ở bên đây với Thu Nguyệt tốt chứ!" "Vâng, tốt ạ!" Nếu dì Phong An hỏi, cô sẽ trả lời như vậy. Rồi qua ngày hôm nay cô vẫn sẽ bình thường, nhưng hiện giờ trong lòng cô đang phập phồng lo sợ. Người ta nói"chỉ có kẻ làm chuyện xấu mới sợ khi nói dối người khác" cô tự nhận mình không phải kẻ xấu gì? Nhưng nói dối quả là một chuyện khó khăn. Nhưng dẫu sao, cô không làm tổn hại ai thi vẫn chấp nhận được. ... ... "Vâng, tạm biệt dì!" Cô đặt điện thoại lên bàn, hai tay để ra sau đầu ngã người ra sau. Đôi mắt cô nhìn vào khoảng không gian vô định, cứ thả hồn vào những suy nghĩ mông lung, dành ra cho mình một khoảng không gian riêng tư nhất cùng với những mộng tưởng ảo huyền. Hay thật! Tuy cô chưa nghe đến TFBoys bao giờ, nhưng phải công nhận họ rất có sức thút với các bạn nữ. Được học chung với người nổi tiếng đúng là có cảm giác rất khó tả, kiểu như là một chút gì đó rất hồi hộp. Ví dụ như chỉ đứng gần họ một chút thôi cũng phải dè chừng ánh mắt của các fan, nói chuyện với họ cũng mất tự nhiên hơn khi các fan của họ cứ nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đan. Giống như là nhiệm vụ bất khả thi, phải cận thận với mọi thứ xung quanh. Chợt nghĩ đến TFBoys, cô lại có một sáng kiến rất hay. Bài tập về nhà của cô chính là vẽ ra một mẫu thiết kế dành cho người nổi tiếng. Nếu như mình lấy họ ra làm người mẫu cho mình vẽ thì sẽ thiết thực hơn là ngồi đây nghĩ tới dáng người của họ. Người nổi tiếng ngay bên cạnh, sao không tận dụng? Ây! Khó rồi đây, vốn dĩ cơ hội đang tới lại vụt mất rồi. Cô làm gì có số điện thoại của TFBoys, lại không biết nơi ở của họ. Chán thật, giờ không biết làm sao để hoàn thành bài tập đây! Đúng là điên đầu! *** Thanh âm của cuộc sống là những gia điệu nhẹ nhàng, trầm ấm. Mỗi người đều có một không gian riêng tư của mình. Mỗi người đều có một thanh âm riêng, một suy nghĩ riêng. Cả TFBoys, Linh San, Tử Đan, họ cũng chỉ là những cô cậu học sinh bình thường như bao người. Bất ngờ thay, họ đã vô tình gặp nhau, cùng học chung một trường. Chỉ là một chút gì đó nhẹ nhàng về đối phương, nhưng biết đâu sau này đó sẽ trở thành một mảnh ký ức khó tan. Tiếp....