Tin tức về Al liên tục cập nhập hai mươi bốn trên hai mươi bốn, các kênh thời sự luôn đăng tin và thông báo về vụ tai nạn vừa qua. Linh San vốn không hứng thú với các Al này, nhưng như có gì đó làm cô tò mò. Linh San lên mạng điều tra, cô muốn tìm hiểu về trí tuệ nhân tạo. Thế nhưng, mọi kết quả cũng chỉ có một vài thông tin chúng được tạo ra từ máy móc, được biểu diễn bởi bất cứ một hệ thống nhân tạo nào. Điều này không ai không biết, điều cô cần tìm chính là ba Al mắt xanh kia. Một chút thông tin cũng không có. Trên báo mạng có đăng thông tin về gia đình bị tai nạn. Trong đó, nghe đâu R.B đã đền cho họ một số tiền, vì không cằm lòng nên con gái của vợ chồng nọ đã xé hết tiền ra. Điều này càng làm cho báo chí có thêm tin tức nóng hổi để viết. Không chỉ dừng lại ở đây, con gái của họ còn kéo theo một nhóm người đến trước cửa tập đoạn để biểu tình. Họ còn mang theo cả đồ ăn, ngồi ngay trước cửa ăn, đợi khi nào người của R.B ra mới thôi. Cũng vì vậy, mà khách hàng cũng dần giảm bớt, có sự cản trở của nhóm người này, làm cho mọi người không ai vào được bên trong. Khách hàng giảm dần, lợi nhuận hàng tháng của R.B cũng tụt xuống nhanh chóng. Trọng tâm, là người R.B vẫn không ra mặt. Chẳng lẽ họ muốn chơi đến cùng? Càng đọc cô càng thấy vô lí. Mặc dù đã đền tiền, tại sao cô con gái của họ phải biểu tình đòi lại công bằng. Còn R.B mặc nhiên để lợi nhuận tụt dốc không phanh vẫn không ra mặt. Họ là đang cá cược với nhau? Vài ngày trước, Linh San gọi về cho dì Phong An. Tính cô không thích nói dối, ở Trung Quốc lâu ngày, không gọi về cho dì một cuộc điện thoại nào, như vậy cũng không đúng lẽ phải. Nghe qua điện thoại, dì Phong An rất lạ. Khi cô nói, con đã sang Trung, ở Đài Loan con không có chút manh mối nào. Dì Phong An ở đầu dây bên kia dường như rất kích động, cô còn nghe loáng thoáng có đồ đạc đổ. Cô lo lắng gọi tên dì liên tục, đáp lại vẫn là sự im lặng, sau đó là tắt máy. Cô rất lo lắng cho dì, ở bên đó dì đã xảy ra chuyện gì? Ngay từ đầu cô nghe lời cô Thu Nguyệt, chẳng lẽ là sai? Mẹ cô, có liên quan đến trí tuệ nhân tạo. Năm Linh San 16 tuổi, cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của dì Phong An. Cô không nhớ rõ dì đã nói gì, câu cuối cùng mà dì nói chính là, không thể nào, tại sao bà ta lại trở về, cuộc sống nhàn hạ với trí tuệ nhân tạo còn chưa đủ sao. Linh San chỉ nhớ duy nhất câu nói ấy. Tuy tò mò, nhưng cô không dám hỏi, sợ dì lại buồn. Linh San chán nản úp màn hình máy tính xuống. Ngoài trời, vẫn nắng đẹp như thế này. Cô úp mặt xuống bàn, thẫn thờ suy nghĩ lung tung. Dưới kia, mấy đứa nhỏ đang chơi với nhau, cô làm người lớn cũng không tiện xuống. Hazz già thật rồi. Ngô Thường An! Ngô Thường An! Sao anh lại ám tôi như thế. Linh San không có chút cảm tình gì với anh ta, suốt ngày chỉ giỏi chọc cô thôi, không làm việc gì cho lên hồn. Dạo gần đây mọi thứ đều trở nên quá kỳ lạ. Quản trị kinh doanh không phải ai muốn học là được. Nhà trường đang cạy quyền R.B đây mà, muốn chuyển ai qua khoa nào học thì học, không biết học sinh có đồng ý không. Một ngôi trường nổi tiếng là đây sao? Còn Thường An, anh cũng kỳ lạ nốt. Lâu lâu tốt tính mang bánh đến cho Tử Đan, lại còn là miễn phí cơ đấy, không lấy tiền. Cô đang nghi ngờ anh ta đang âm mưu chuyện gì đó. Nhắc mới nhớ, dạo này sao cô không thấy Xuân Ngọc đâu nhỉ? Thằng nhóc đó và TFBOYS thân lắm mà, không biết đã trốn đâu mất rồi. "San San, xuống nhà chơi đi." Linh San thở dài, ra mở cửa. Cô nhìn Tử Đan đưa tay xoa đầu cô bé, nói"lần sau có người ngoài đừng gọi chị như thế, biết chưa?" Tử Đan nhìn theo bóng chị bước xuống nhà, lòng không phục lấy tay chải lại tóc. Làm người lớn thì có thể xoa đầu người khác sao? Chẳng có một chút tôn nghiêm gì hết. ... "Chị thấy, Al có khả năng giống các cậu đấy." TFBOYS nhìn màn hình trước mặt. Đó là một dạng máy tính bảng, nhưng rất mỏng, màn hình trong suốt như mặt kính, chỉ khi nhấn vào các tài liệu cần tìm, nó sẽ phóng ra các tài liệu ấy, một số có mô hình, ta cũng có thể thấy. Các cậu ngước nhìn Linh San, vẻ mặt ai nấy đều ngạc nhiên. "Tụi em biết mà." TFBOYS đồng thanh, sau đó cũng nhìn vào màn hình. Trong đó là các mô hình của Al, từ những linh kiện nhỏ người ta đã ghép lại thành một robot. Vậy, một Al hoàn chỉnh đã ra đời. "Sao các cậu có tài liệu này." Linh San ngồi xuống cạnh Tuấn Khải. Cô lấy tay phóng to mô hình bên trong ra, lướt qua các mô hình Al, mỗi cái đều có một thông tin riêng. Riêng mô hình Al mắt đỏ, bên dưới có viết thêm một chú thích"Al mắt đỏ khác với Al mắt xanh, một khi chúng được nâng cao thì cả màu mắt cũng giống như con người." "Giống sao?" Linh San lầm bầm. "Al mắt đỏ, không chỉ là thấp hơn Al mắt xanh một bậc đâu. Một khi nâng cao tới giới hạn, chúng vẫn ngang bằng Al mắt xanh. Trong số chúng ta, ai là Al mắt đỏ, ai là con người, cũng chưa chắc phân biệt được." Tử Đan ngồi xuống nghế, nhìn mọi người giải thích. Cô lướt sang hình ảnh khác, cố tình phóng to hai mô hình giữa Al mắt đỏ và người ra, cô nói"mọi người nhìn xem, khi được nâng cấp, màu mắt của chúng sẽ chuyển từ đỏ sang màu mắt đen giống chúng ta như thế này. Trong đây là sự so sánh giữa con người và bản sao Al. Mọi người thấy có gì khác biệt." "Tay của Al rất lạnh, không bao giờ được ấm áp như con người. Bàn tay của chúng có vẻ cứng, khi cầm sẽ cảm nhận được." Thiên Tỉ chỉ vào tay của Al rồi phóng to ra, cho mọi người nhìn kỹ. "Đúng vậy! Cậu cũng thông minh đấy chứ." Tử Đan chống cầm nói. "Hai người hợp nhau quá ha." Vương Nguyên có ý cười, câu nói mang đầy hàm ý. Thiên Tỉ và Tử Đan nhìn nhau, hai gương mặt nhăn nhăn nhó nhó quay đi chỗ khác. Vốn không ưa nhau, hợp làm sao mà hợp. "Lạnh? Cứng?" Linh San lại lầm bầm. Cô nghĩ đến khi tay cô cầm tay Mộc Nhiên, lúc đó tay cô bé giống như Thiên Tỉ nói, rất lạnh, nếu nắm hẳn nó rất cứng, làn da ở lòng bàn tay cũng không mềm mại. "Chẳng lẽ, Mộc Nhiên..." Linh San bất ngờ thốt lên. "Mộc Nhiên? Người đó là ai?" Tuấn Khải thấy Linh San có biểu hiện lạ liền hỏi. "À không có gì, mấy đứa xem tiếp đi. Chị ra ngoài một chút." Linh San vội vã chạy ra ngoài. Chẳng thèm để ý mọi người đang ngơ ngác nhìn mình. Còn tiếp....