(tfboys) tìm em giữa thế gian rộng lớn
Chương 15 : Tôi hận các người
Ánh đèn trong thành phố mờ dần, hiện lên dưới ánh đèn xe chỉ còn hai hàng cây như bao trọn cả con đường và những ngôi nhà đang dần chìm trong giấc ngủ. Chiếc xe lao nhanh trên đường, dưới ánh đèn đường mọi cảnh vật như trở nên yên ắng hẳn, chỉ còn lại tiếng lá xào xạc của cây cùng với con đường vắng lặng.
Người ngồi trong xe vẫn thản nhiên nghe nhạc, ngày càng tăng tốc độ chạy nhanh hơn, đôi mắt nhắm lại tận hưởng giai điệu du dương của những bản nhạc Mozart, sau đó từ từ mở mắt ra, liếc nhìn đám phóng viên qua kính chiếu hậu đang đứng trước cửa bệnh viện, nháo nhào cả lên.
Người trong xe mỉm cười, xe từ từ giảm tốc độ và đổi hướng, lái xe rẽ sang phải và đi thẳng ra phía sau bãi đậu xe của bệnh viện.
Chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe, người trong xe bước ra là một người con gái cũng trạc tuổi 18, 19 gì đó. Trên người mặc một chiếc áo thun trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo thể thao, mặc quần bó sát, chân mang đôi giày ba ta cổ cao màu trắng có hình ngôi sao màu đỏ ở bên thong chiếc giày. Khuôn mặt được che đi bởi một chiếc mắt kính râm to màu đen, gần như là che đi gần hết nữa khuôn mặt, chỉ để lại một khuôn miệng đang vẽ lên nụ cười nữa miệng đầy hứng thú.
Giơ tay lên xem đồng hồ, bây giờ là chín giờ, gần đúng thời gian đấy chứ, không tới trễ cũng không đến sớm. Rất đúng thời điểm.
Đi vào thang máy, người con gái bấm số 5, đứng khoanh tay dựa người vào góc thang máy, cô ta cố gắng để tâm mình tĩnh lặng, và nghĩ cách làm sao để đối phó với người sắp gặp mặt. Phóng viên cũng nắm bắt tin tức rất nhanh, bản tin chiều nay vừa lên thì giờ đã có rất nhiều phóng viên đi săn lùng tin tức rồi. Tệ hơn là chắc có tay trong rồi đây, nên mới biết cả thông tin người nhà bệnh nhân mà tới đây tìm. Thật là tội cho cô gái nhỏ, từ một người bình thường mà kể từ giây phút này đã trở nên đặc biệt, cuộc sống an nhàn hiện tại chắc đã bị rối tung lên rồi đây.
Bing.
Cửa thang máy mở ra, cô ta cúi đầu bước thẳng tới phòng bệnh 105.
Nhìn người bên trong qua lớp kính nhỏ trước cửa phòng bệnh, cô ta đứng im quan sát một lát rồi mới bước vào.
"Theo chuẩn đoán của bác, thì do bán cầu não của ba mẹ con bị tổn thương nghiêm trọng nên sẽ phải sống đời sống thực vật. Nếu sau bốn tuần tình trạng thực vật vẫn tiếp tục thì e rằng ba mẹ con phải sống trong tình trạng thực vật dai dẳng đến suốt đời."
"Gì cơ?" Cô gái thốt lên "bác nói gì cơ? Ba mẹ con chỉ là tai nạn nhẹ thôi mà? Tại sao lại sống thực vật?"
Vị bác sĩ lặng nhìn vào mắt cô gái:
"Tiểu Cát... đây là sự thật, ba mẹ con phải sống đời sống thực vật, nếu qua bốn tuần không khỏi có thể sẽ sống đời sống thực vật dai dẳng suốt đời."
"Con không hiểu! Không hiểu bác nói gì hết! Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao ba mẹ con lại phải sống đời sống thực vật? Họ hiền lành, phúc hậu, tại sao lại có thể nằm đây, uổng phí hết quãng đời còn lại của mình. Con... con vẫn chưa báo hiếu cho ba mẹ mà. Tại sao? Tại sao?"
An Tiểu Cát vùng vằng hỏi cho ra lẽ như một người mất trí, tâm trí như đang trở lên điên loạn.
"Đây chỉ là một trò đùa thôi phải không? Là ba mẹ đang trêu đùa con như ngày còn bé có phải không? Con biết mà, con biết là ba mẹ chỉ đang đùa thôi. Hai người mở mắt ra nhìn con đi, đừng đùa nữa, người lớn nói dối không hay đâu. Phải thế không ba, mẹ? Hai người mở mắt nhìn con đi!"
Tiểu Cát nhìn gương mặt nhợt nhạt của ba mẹ mà lòng quặn đau. Cô chưa bao giờ thấy con người sống nào vẫn thở mà thân xác như nhạt nhòa không có một giọt máu, thiếu sức sống. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng lên đến đỉnh đầu làm cô khẽ rung.
Ba mẹ! Đừng đùa con như vậy nữa mà. Con cầu xin hai người hãy tỉnh lại đi!
Tiểu Cát đau đớn quỳ xuống bên cạnh giường bệnh của ba mẹ, cô cứ khóc mãi, khóc mãi như thế. Một cảnh tượng đau thương như thế này làm cho vị bác sĩ kia cũng đau lòng.
Người con gái kia, từ nãy giờ đã chứng kiến hết mọi việc, cô ta không chần chừ bước vào, gửi lời chào đầu tiên đến An Tiểu Cát:
"Xin chào cô An, tôi đến đây để thăm gia đình cũng như là góp một chút tiền để cô có thể trả viện phí cho ba mẹ mình." Cô ta nói, quay sang nhìn bác sĩ tiếp lời, "chúng tôi là người quen của nhau, làm phiền bà ra ngoài để chúng tôi nói chuyện với nhau một lát."
Vị bác sĩ nhìn Tiểu Cát rồi lắc đầu, thở dài bước ra ngoài.
Sau khi bác sĩ rời đi, cô mới định hình được người con gái trước mặt. Gương mặt lắm lem nước mắt ngước lên nhìn cô ta, vẻ mặt tức giận không kìm chế, chống tay lên thành giường đứng dậy, đôi tay vô thức vung tát thẳng vào mặt cô ta, làm chiếc kính râm rớt xuống đất, để lộ khuôn mặt cùng với làn da trắng, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Tiểu Cát.
Bốp!
Hay thật! Người con gái lấy tay ôm má trái của mình, cảm giác đau rát từ từ thấm vào trong, bên má cũng đã sưng đỏ.
"Đánh hay lắm!" Cô ta cười khuẩy. Trong lòng vẫn cố nhịn, nếu là ngày thường thì có lẽ Bạch Tường Hinh đã không đứng im như ngày hôm nay để bị đánh, bởi bàn tay dơ bẩn kia.
"Cô... chính cô là người đã hại ba mẹ tôi sống đời sống thực vật. Tất cả mọi chuyện đều là do cô, nếu không phải các người sơ ý thì làm gì Al đã trốn thoát ra ngoài mà hại người. Đều do cô hết, tất cả là do cô." Tiểu Cát gào lên trong ngàn lệ đang rơi.
"Cô An, trách nhiệm đương nhiên bên phía chúng tôi sẽ chịu, nhưng cái gì cũng có lí của nó. Cô nghĩ thử xem, ba mẹ cô cũng phải làm gì đó nên ngay cả trí tuệ nhân tạo Al của chúng tôi cũng phải căm ghét họ đấy chứ." Tường Hinh lạnh giọng, trong chất giọng mang theo chút gì đó khinh thường và đang khiêu khích đối phương.
"Các người có còn lương tâm. Là chính các người làm ba mẹ tôi bị thương, các người nghĩ nói vậy là tôi tin sao? Không đời nào! Ba mẹ tôi luôn sống có tâm, không phải thất đức như các người, tạo ra robot rồi, cuối cùng lại để chúng hại người." Giọng nói mang đầy kích động của Tiểu Cát vang lên.
Tường Hinh cười nữa miệng, lấy trong túi áo ra một cọc tiền, đứng lên đưa ra trước mặt Tiểu Cát đầy vẻ khinh thường.
"Số tiền này là để cô lo tiền viện phí cho ba mẹ, còn đám phóng viên nhiều chuyện kia tôi sẽ giải quyết cho cô. Xem như mọi chuyện tới đây là kết thúc."
Tiểu Cát căm phẫn nhìn Tường Hinh. Tiền! Tiền có thể giải quyết mọi chuyện sao? Người giàu ai cũng vậy, chẳng có ai là thật lòng, chẳng có ai là có lương tâm. Chỉ biết dùng tiền để điều khiển người khác. An Tiểu Cát này khinh!
"Tiền, tiền giải quyết được cái gì?"
"Nếu số tiền này làm cho ba mẹ tôi tin lại, thì tôi rất sẵn lòng nhận."
"Nhưng... sự thật không phải là vậy. Tiền... không làm cho ba mẹ tôi tỉnh lại được."
Tiểu Cát gào lên, tức giận, tay thất mạnh tay Tường Hinh làm tiền bay lên, rơi xuống khắp phòng. Ánh mắt tức giận kèm sự đau đớn đến tột cùng nhìn Tường Hinh. Trong giây lát, cả hai ánh mắt nhìn nhau, tiền cứ vậy mà rơi xuống chỗ hai người đứng.
"Tiền... không cần. Vậy được, cô cứ ở đó mà kiếm tiền lo cho hai người được gọi là ba, mẹ mãi mãi không tỉnh lại của mình đi. Thế hệ trước làm ác thì đời sau phải gánh thôi, đó là luật nhân quả đấy cô gái. Ba mẹ cô... đừng mong tỉnh lại, ngay cả tư cách làm người họ cũng bằng một con súc vật."
Tường Hinh vênh mặt buông lời chế nhạo đầy độc địa với Tiểu Cát. Cô nhìn hai người nằm trên giường lần cuối rồi bước ra ngoài. Mục đích của Tường Hinh, đơn giản chỉ là tới đây thảo thuận điều kiện với An Tiểu Cát, nhưng xem ra chưa thảo thuận được gì đã phải trở mặt rồi. Làm uổng công cô đến đây lại phải lãnh một cái tát ngon lành. Về nhà, chắc phải xem lại tư cách của bản thân rồi. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới không lấy tiền, cũng chỉ có kẻ ngu ngốc mới có suy nghĩ nông cạn!
Tiểu Cát thất thần nhìn những tờ tiền ở dưới sàn, cô tức giận cầm chúng xé ra thành từng mảnh, xem nó như là R.B, như là Al, xé, xé cho nát hết. Tôi không cần số tiền này của các người, tôi chỉ cần ba mẹ tôi tỉnh lại. Tôi hận các người! Đồ quái vật!
Sự việc tới nước này không ai mong muốn, cũng chẳng ai muốn phải lật ván cờ này lên. Trước kia, là do ba mẹ An Tiểu Cát tham lam muốn vào R.B làm, chịu nhục nhã bỏ nghề nhà giáo đi làm công ăn lương người ta, để rồi khi có tiền lại trở mặt rời bỏ R.B, cầm số tiền hiện đang có an nhàn, hưởng thụ. Chỉ có An Tiểu Cát, sau cùng vẫn là một kẻ ngốc tin lời ba mẹ, tin rằng họ rất tốt, không phải người xấu. Chẳng qua chỉ là nhất thời tham lam thôi, dẫu sao con người ai mà chẳng có lòng tham. Đến bước này là do Al hại hay là do quả báo của hai người.
Những con người tàn ác, máu lạnh vô tình như R.B, sau này cũng phải lãnh hậu quả thôi. Đúng! Luật nhân quả, để tôi xem luật quả mà cô nói nó sẽ như thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
105 chương
42 chương
13 chương
45 chương