Tên Kia Tôi Yêu Anh Được Chứ?
Chương 19 : Mất Rồi Huhu...
Người ta có câu: Oan gia ngõ hẹp , họ chính là oan gia của nhau.
Sao đi đâu cũng gặp tên này thế này. Tiền... tiền mình nợ hắn chưa giải quyết xong. Nói đúng ra 1 đồng mình cũng chưa trả cho hắn. - Cô nàng sợ hãi suy nghĩ.
Con nhỏ này, sao hôm nay xinh thế nhỉ? Tim mình bị điên à... đập cái gì cơ chứ. - Cậu ta đỏ mặt nhưng vẫn không để lộ sơ hở.
*( này chàng trai trẻ, tim chàng... không đập... ừ thì chắc chàng còn nằm ở đây ngắm gái xinh nhỉ?)*
- Cô... cô sao lại ở đây? - Cậu ta chỉ lên chỉ xuống. Mới nhớ đến vấn đề chính.
- Còn anh... anh biết đây là đâu không mà lại ở đây? - Cô khoanh hai tay trước ngực, cho vẻ ta đây là chủ nhân căn biệt thự này.
- Nếu như tôi nói tôi là ăn trộm, cô có tin hay không? - Cậu ta nhìn cô vẻ hách dịch. Thật muốn đá hắn ta ra ngoài. - Còn cô?
- Nếu như tôi nói tôi là người quen của chủ căn biệt thự này anh tin không? - Cô trừng mắt nhìn cậu ta
*Phut* * haha haha*
- Có chết tôi cũng không tin đấy? - Cậu ta cười lớn.
- Vậy có chết tôi cũng không tin anh là kẻ trộm. - Cậu ta đứng dưa vào tường nói.
- Nhưng tôi lại chính là kẻ trộm đấy, cô không nhớ tại sao tôi có nhiều tiền để mua chiếc xe đó à. Là tôi lấy ở đây đấy. - Cậu ta đến chỗ cô cúi sát khuôn mặt điển trai của mình xuống gần cô.
- Vậy à. - Cô nàng đỏ mặt, rồi lại cười nhếch mép, định đánh cậu ta ngất nhưng nào ngờ chàng trai ấy phản ứng nhanh nhẹn đến thế, bắt 1 tay của cô nàng dần dần ép vào tường
Nhưng cuộc đời trớ trêu thay chỗ ấy ướt nhẹp, giày cô đi trơn thì.... Hai người cùng nhau ngã xuống. Cậu ta đè lên người cô, đã thế ông trời lại không thương tiếc cô, cậu ta cũng lấy luôn cả nụ hôn đầu của cô. Haizzz cuộc đời...
Vậy là đủ thảm rồi, thế cơ mà cơ hội cuối cùng cho cô thương ông trời cũng chẳng còn. Có lẽ vì họ ngã nên gây tiếng động, và cô cũng đi khá lâu rồi không trở lại nên Bà phu nhân đích thân lên tìm cô. Thì... biết đấy cảnh tượng này...
Bà phu nhân lấy tay che miệng, khuôn mặt ngượng ngùng khi thấy cảnh này. Bà nghĩ Hình như mình không đúng lúc rồi. Bị phát hiện anh liền đứng bật dậy, cô nàng ngơ ngác không nói lên lời rồi bỗng nhiên la thật lớn lao vào đánh cậu ta, có vẻ cô vẫn chưa biết mẹ cậu ta đứng đấy nãy tới giờ. Bà phu nhân che miệng cười. Cậu ta nhìn bà nhưng với vẻ mặt vô tội như muốn nói : Mẹ không phải như mẹ nghĩ đâu, tất cả chỉ là vô ý thôi. Tin con đi, please. Mặc kệ cô đánh cậu ta như thế nào, cậu ta chỉ biết giữ tay cô lại rồi nhìn bà lắc đầu.
- Mẹ... mẹ... tin con đúng không? Con không làm gì cô ta cả? Cô ta cũng phải bạn gái con đem vê nhà đâu. - Cậu ta cố gắng biện minh cho bản thân mình.
Nghe anh ta gọi mẹ cô mới quay đâu lại nhìn, thì... khuôn mặt cô thay đổi 180 độ luôn vậy á. Cô ngồi quỵ xuống khóc lóc:
- Cô phải làm chứng cho con, tên trộm này cướp nụ hôn đầu của con rồi. Giờ hắn ta còn đánh con nữa kìa.- Thật ra cô chỉ đang diễn thôi, diễn thật sâu để tên kia bị phạt thật nặng thì cô mới hả giận.
Nụ hôn đầu tên trộm đánh cô ... Không phải chứ, đùa tôi à - Cậu ta nhìn cô khóc lóc rồi lại nhìn mẫu thân đại nhân. Bà thấy cô khóc liền nổi cơn thịnh nộ với cậu ta.
*Á.... Á...*
Tiếng kêu thất thanh của cậu khi bị mẫu thân đại nhân kính yêu của mình nhéo tai lôi ra ngoài.
- Giỏi cho con trai mẹ ... dám bắt nạt Vi Vi. - Bà chỉ tay xuống cô. Cô lúc này đứng lên đứng sau Bà rồi nhìn anh làm mặt xấu đủ kiểu. - Tháng này con đừng mong có tiền tiêu vặt nhé. - Bà cười nham hiểm lôi cậu ta xuống tầng dưới. Cô nhìn cậu ta đau mà cảm thấy vui mừng, hả giận nhưng nghĩ lại: mẹ gì cơ hắc gọi Bà phu nhân là mẹ, không lẽ là hắn ta là con trai của Hạ thúc thúc. WOA, Trái đất tròn thật.
*(Dạ chị, em nói chị nghe: Trái Đất hình cầu. Mà hình tròn là hình cầu hả ta)*
- Đừng mà... không có tiền tiêu vặt thì con phải biết sống sao? Á... Á đau mà mẹ... đau...- Cậu ta la lối suốt thật nhức óc.
- Lão Hạ... tiền tiêu vặt tháng này của An An hủy đi. - Bà phu nhân lúc này mới bỏ tay ra. - Thằng nhc1 này dám bắt nạt Vi Vi của chúng ta.
- Haha, đúng là tuổi trẻ, thật vui... Lão Hạ, ông xem thế nào... Haha - Lão Dương cười không ngừng.
- Ông nói đúng. Haha... nghe theo lời bà hủy tiền tiêu vặt tháng này... - Lão Hạ cũng cười lớn.
*( Haizzz never get up ... tán gái cho cố zo để gái hại cho ... đáng đời)*
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
43 chương
70 chương
83 chương
10 chương
27 chương
127 chương