Ông mày chưa từng làm cái chuyện “mời khách tặng lễ” này bao giờ cả, thật không quen chút nào, nhưng để có thể trơn tru lột đồ của Lam Thiếu Bằng nên có tốn chút tiền thì cũng chẳng nhằm nhò gì. Xế chiều, ông dạo qua cửa hàng thời trang của mình một vòng. Nhân viên phục vụ ở đây rất chăm chỉ, không thừa dịp ông vắng mặt mà tán dóc quên chào khách như ở những nơi khác. Cửa hàng của ông khá gần với quán Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ. Mặt tiền cửa hàng xem ra rất lớn, tuy không phải hạng nhất nhưng cũng thuộc tầm trung bình khá. Quần áo và trang sức trong tiệm cũng không quá đắt, giá cả chủ yếu ở mức trung bình kèm theo một số món giá cao. Ông đi vào bên trong, hai nhân viên cửa hàng lập tức tiến tới. “Hùng ca, sinh ý buổi sáng coi như tốt. Hùng ca, nghe nói anh mua nhà rồi.” Nhân viên phục vụ Trương Tĩnh cất tiếng cùng giọng nói ngọt ngào và khuôn mặt tươi cười. Dáng vẻ của cô bé thanh thanh tú tú, mặt tròn, da trắng, khóe miệng khẽ nhoẻn, khiến người ta cảm thấy có chút vui vui không nói thành lời. Kỳ thật lúc tuyển nhân viên phục vụ, ông đã tính toán đôi chút, định mai mối cô bé này với thằng em trai của ông một phát, gần chợ gần nhà, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Tiếc rằng sau đó hỏi ra thì nước phù sa đã có chủ rồi, mảnh ruộng nhà ông vẫn là một mảnh hoang vu, cỏ dại quanh năm, không người hỏi thăm. “Vừa giao hai chục ngàn tiền đặt cọc.” Ông lật xem sổ sách phía sau quầy, tính xem hôm nay cửa hàng đã thu về được bao nhiêu. “Em nghe Lão Ngũ ca nói anh muốn mua căn nhà đắt tiền nhất đấy.” Trương Tĩnh cảm thán, không biết lấy ra từ đâu tờ bướm quảng cáo mua nhà của công ty bất động sản, “Em cũng muốn mua nhà quá.” “Không phải bạn trai em đã có nhà rồi sao?” Ông ngẩng đầu hỏi. “Đó đâu phải nhà em đâu. Căn nhà kia đứng tên cha mẹ của ảnh mà, chẳng liên quan gì đến em cả.” Trương Tĩnh ngẩng đầu nhìn xa xăm, thể hiện niềm u oán vô bờ bến. “Được rồi, ít ra thì em cũng có nhà riêng, còn chị là phải ở chung với cha mẹ chồng luôn này, bất tiện hết sức, nhất là phải chú ý cách ăn mặc vào mùa hè nữa. Muốn nói cái gì cũng phải để ý đến cha mẹ chồng, rồi sau này có con chắc chỉ còn nước cho nó ra ở ban công quá.” Khúc Lệ Dĩnh, nhân viên còn lại của cửa hàng thừa dịp không có khách mà phàn nàn. Khúc Lệ Dĩnh đã kết hôn, hiện đang ở cùng một nhà với cha mẹ chồng. Căn nhà quá nhỏ nên vô cùng phiền phức. Cô nàng rất bất mãn chuyện này, thường xuyên phàn nàn cái này cái kia. Ông chẳng hiểu vì sao sau khi phụ nữ kết hôn lại biến thành oán phụ hết thế này. Vợ trước của ông cũng như thế, mỗi ngày không ngừng lảm nhảm than trách cái này không tốt, cái kia không tốt. Mẹ kiếp, tại sao lại nhớ tới con đàn bà chết tiệt kia vậy nè? Tới giờ này ông vẫn còn muốn đánh chết ả, ông toàn tâm toàn ý với ả, vậy mà ả dám ngoại tình lừa dối ông, đã vậy còn tố ông bạo lực gia đình. Đờ mờ, mày cắm sừng ông suýt nữa khiến ông làm cha của đứa trẻ khác, ông đánh mày là nhẹ rồi! “Chị Khúc, hai vợ chồng chị nên mua nhà đi, thu nhập của chồng chị bây giờ cũng không ít mà.” Trương Tĩnh đưa tờ bướm cho Khúc Lệ Dĩnh xem. Khúc Lệ Dĩnh đọc tờ bướm cẩn thận, “Bán nhà theo kỳ… Lỡ như giao tiền xong mà mấy tên chủ thầu ôm tiền chạy trốn thì chủ nhà chỉ còn nước trợn mắt à?” “Bây giờ đều bán nhà theo kỳ mà, chị xem Hùng ca cũng mua kìa.” Trương Tĩnh nói. Khúc Lệ Dĩnh có chút động tâm, cô cầm tờ bướm ngồi ở một bên nghiên cứu. Lão Ngũ miệng rộng chết bầm, ông còn chưa chính thức mua nhà mà đã rêu rao khắp thiên hạ rằng ông mua nhà rồi, lâu quá chưa bị vợ tát nên ngứa mỏ phải không? Ông mắng thầm Lão Ngũ một chập rồi lại tiếp tục xem sổ sách. Sổ sách hoàn toàn không có vấn đề, ông duỗi lưng mệt mỏi, đi đến kho hàng đằng sau tiệm. Trong kho hàng ngoại trừ mấy thứ chồng chất linh tinh còn có một bàn thờ, bày đồ cúng Quan Công cầm đại đao. Quan Công, ngoài biểu tượng thể hiện lòng trung nghĩa còn được dân gian tôn sùng là thần võ. Bản thân ông vốn không tin tà, nhưng đi đêm có ngày gặp ma, dù sao thì Tiểu Mễ nhà ông vẫn chưa trưởng thành, nhà ông vẫn chưa mua xong đây này. “Quan lão gia, tôi xuân tâm nảy mầm vừa ý Lam Thiếu Bằng, mong ngài phù hộ tôi thuận lợi cua được hắn. Nếu thành công, tôi nhất định sẽ đốt đàn hương xịn nhất cho ngài.” Ông cung kính chắp tay trước ngực cúi người chào. Ông là người giang hồ như vậy, Quan lão gia nhất định sẽ phù hộ ông theo đuổi Lam Thiếu Bằng đấy. À mà chờ đã, chuyện nhân duyên phải cầu Nguyệt Lão chứ nhỉ? Cầu Quan Công có tác dụng không đây? Ông sờ đầu, dù sao cũng đều là thần, chắc không sao đâu. Ông mới từ trong kho hàng đi ra chợt nghe Trương Tĩnh và Khúc Lệ Dĩnh ở bên ngoài kinh hô: “Mau nhìn kìa, đẹp trai ghê nha, có phải là ngôi sao diễn viên không nhỉ?” Trai đẹp hả? Phải đến ngắm một chút mới được. Vì vậy ông cũng tò mò, đứng sau lưng người mẫu sau tủ kính mà nhìn ra ngoài. Một mỹ nam tử khá quen thuộc mà ông ngày đêm mong nhớ tiến vào tầm mắt ông. Lại nói hôm nay mỹ nam tử không mặc Âu phục mà mặc quần áo ngày thường. Một chiếc áo khoác bình thường phối cùng một chiếc áo len cashmere vàng nhạt, một chiếc quần jeans không đắt tiền nhưng rất thích hợp để tôn lên cặp chân dài hoàn mỹ của Tiểu Lam Lam nhà ông. Ôi Tiểu Lam Lam thân yêu của anh, vẻ đẹp của em đa tình như vậy, làm sao anh có thể nào không tương tư cho được? Có rất ít người có thể biến hàng vỉa hè hàng thành hương vị hàng hiệu, ví dụ như Lam Thiếu Bằng. Cũng có rất ít người có thể biến hàng hiệu thành hương vị hàng vỉa hè, ví dụ như Lão Ngũ. Cái này là gọi là sự chênh lệch trần trụi. Kết quả, ông mày đẩy cánh cửa tiệm, sải cặp chân cường tráng ra để theo đuôi Lam Thiếu Bằng. Vầng, đây là lần đầu tiên trong đời ông theo dõi một người như một thám tử đấy. Đúng rồi có lẽ ông nên dùng điện thoại di động chụp lại tư thế oai hùng tiêu sái Tiểu Lam Lam nhà ông nhỉ? Thế là ông móc điện thoại ra, mở camera, bắt đầu ghi lại hành trình hạnh phúc của mình. Lam Thiếu Bằng rẽ 3610 vào một cửa hàng, dạo một vòng rồi trở ra rất nhanh, tựa như cưỡi ngựa xem hoa, chẳng có mục đích. Nét mặt của hắn rất nghiêm trọng, không có cười giả tạo như lúc bán nhà ở công ty, ánh mắt cũng không sáng ngời như trước. Ông cảm thấy vẻ ảm đạm này thật chẳng phù hợp với hắn chút này. Đàn ông u buồn là đẹp nhất ư? Vô nghĩa! Ông gần đây cho rằng đàn ông tràn ngập sức sống mới là đẹp nhất ấy. Tỉ lệ người trên đường phố xoay đầu lại nhìn Lam Thiếu Bằng là 100%, đương nhiên nếu ông có thể quang minh chính đại đi bên cạnh hắn, ông dám cá tỉ lệ này sẽ tăng vọt lên 200% đấy. Hai anh đẹp trai người đi trước người đi sau xứng đôi vừa lứa một cách tự nhiên như này chắc chắn sẽ đập phát chết luôn vô số thiếu nữ đấy! Ông còn chưa tưởng tượng xong thì bắt gặp một chiếc Mercedes đỗ lại ven đường, từ Mercedes bước ra là một thằng đại gia cẩm hường loè loẹt, trông quen mặt cực kỳ. Ông chợt nhớ trong những tấm hình Hồng Nghị đưa cho có mặt nó. Thằng này tên gọi Chu Nghệ Thông, cái rễ hành của dòng họ Chu. Rễ hành tiến đến dùng bàn tay heo của nó bắt lấy cánh tay của Tiểu Lam Lam nhà ông, “Lam Thiếu Bằng, tôi gọi mười mấy cuộc điện thoại, vì sao cậu không bắt máy hả?” Lam Thiếu Bằng cúi đầu nhìn thoáng qua tay Chu Nghệ Thông, thái độ còn tồi tệ hơn lúc nãy, “Tôi bận.” “Cậu bận? Cậu bận đến mức có thời gian dạo phố mà không có thời gian bắt máy cuộc gọi của tôi? Cậu đúng là bận rộn thật đấy!” Mặt thằng Chu Nghệ Thông đen thui, những từ cuối cùng trong miệng nó là đi từ kẽ răng mà ra. “Chu đại thiếu gia cậu cũng đang bận kết hôn kìa, vì sao lại nhàn nhã xuất hiện ở chỗ này?” Lam Thiếu Bằng giọng điệu tràn đầy mỉa mai, Chu Nghệ Thông cắn răng, lôi Tiểu Lam Lam nhà ông đi. Không xong rồi, Tiểu Lam Lam nhà ông đang gặp nguy hiểm. Ông nhanh chóng lặng lẽ theo sau bọn hắn. Cái đờ mờ, chỉ cần Tiểu Lam Lam bị thương tổn, ông sẽ lập tức động thân làm anh hùng cứu mỹ nhân, Tiểu Lam Lam sẽ cảm động, hảo cảm của hắn sẽ tăng gấp đôi, hạnh phúc sẽ nhích gần ông thêm một bước. Cơ mà ông lại nghĩ tới một vấn đề, Tiểu Lam Lam có cong hay không đây? Vì hắn mà ông mày đã cong queo cả rồi, hắn cũng nên bảo rằng hắn muốn cùng cong với ông đi à nha ~~~~~ há há há há… Mà… cái rễ hành nhà Chu đó tìm Tiểu Lam Lam nhà ông làm chi vậy nhỉ? Có khi nào nó cũng vừa ý Tiểu Lam Lam nhà ông không? Có khi nào dù Tiểu Lam Lam bị cự tuyệt nhưng vẫn còn ráng quấn theo không? Không được! Lam Thiếu Bằng là của ông, mày là cái rễ hành phương nào, coi chừng ông chém chết bỏ bây giờ. Chu Nghệ Thông lôi Lam Thiếu Bằng quẹo vào một con hẻm nhỏ, lại còn là một ngõ cụt. Ngõ cụt không có người, chỉ có một mụn xe con cũ kĩ đậu ở một bên. Ông trốn đằng sau xe, quan sát hành động của Chu Nghệ Thông. Chu Nghệ Thông mặt lạnh dồn Lam Thiếu Bằng vào góc tường, “Tôi nói rồi, việc tôi kết hôn không ảnh hưởng đến việc chúng ta quen nhau.” “Tôi cũng đã nói rồi, tôi không muốn làm người tình lén lút của cậu.” Lam Thiếu Bằng giãy giụa, trợn mắt nhìn tay Chu Nghệ Thông. “Cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây? Kết hôn là bất đắc dĩ, người nhà bắt tôi kết hôn, tôi hết cách rồi. Cậu nghĩ cha mẹ tôi có thể chịu đựng được việc con họ có người yêu là nam sao? Năm đó lúc cậu bảo với gia đình cậu rằng cậu yêu tôi, cậu đã quên rằng nhà cậu nổi sóng nổi gió rồi sao? Cậu kiên trì đến cuối cùng còn không phải bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà đoạn tuyệt quan hệ sao?” Chu Nghệ Thông chống hai tay lên tường, vây lấy Lam Thiếu Bằng. “Tôi đã làm đến nước đó rồi thì vì cái gì cậu không thể kiên trì đến cuối cùng cùng tôi?” Ánh mắt sáng ngời của Lam Thiếu Bằng nhìn thẳng vào Chu Nghệ Thông, hắn rất hi vọng Chu Nghệ Thông cũng kiên trì đến cùng giống như mình. “Tôi không phải cậu, có nhiều thứ tôi không thể buông bỏ được. Ở bên tôi được không? Chúng ta sẽ lại như ngày trước.” Chu Nghệ Thông chân thành nói, “Người tôi yêu vẫn luôn là cậu.” “Tân nương của cậu đã mang thai hai tháng, cậu nói cậu yêu tôi, vậy mà lại đi quan hệ với người khác, lại còn có con. Đây là tình yêu của cậu sao?” Lam Thiếu Bằng khi nói lời này thoáng mang theo một chút nức nở, hẳn là đang khó chịu lắm. Phản bội, ông cũng từng nếm qua loại phản bội trắng trợn này. Năm đó ông nghe lời chị, sống nghiêm túc, không hề sa chân vào giang hồ. Ông lấy vợ theo quy luật vốn có, định bôn ba bên ngoài dốc sức kiếm tiền nuôi gia đình, còn ả thì ở nhà chăm sóc tốt Tiểu Mễ và thằng đệ nhà ông. Thế mà ả dám yêu đương vụng trộm, còn vác theo cái bụng to đùng! Đậu xanh rau má, đâu phải ai cũng chịu đựng được nỗi bi phẫn khiến người ta chỉ muốn giết người này! Lam Thiếu Bằng, anh rất thông cảm với em! Còn thằng Chu Nghệ Thông thì bị hội chứng Quỳnh Dao rồi, ông ngồi nghe lỏm mà mắc ói thấy bà mẹ. Bất quá ông đã hiểu, Lam Thiếu Bằng là gay. Xem ra ông trời đối xử với ông không tệ, ông khỏi cần bẻ cong nữa, chỉ cần làm thịt cọng rễ hành kia là Lam Thiếu Bằng sẽ thuộc về ông ngay thôi. Chu Nghệ Thông, từ giờ trở đi, mày là kẻ thù của tao. “Thực xin lỗi, tôi biết rõ tôi nợ cậu rất nhiều, tôi cũng không thể tránh được. Chỉ cần cậu không rời đi, tôi sẽ cho cậu tất cả.” “Tôi muốn kết hôn, cậu có thể cho tôi sao? Tôi muốn cậu đứng giữa đường hô to rằng cậu yêu tôi, cậu làm được sao?” Hai mắt Lam Thiếu Bằng đỏ hoe nhìn Chu Nghệ Thông. Chu Nghệ Thông trầm mặc. Phía sau xe, ông ngồi chồm hổm vất vả, chụp ảnh cũng vất vả. Cái rễ hành kia thì cho em được cái gì? Lam Lam thân yêu à, chân mệnh thiên tử của em ở chỗ này nè. Chỉ cần em đồng ý yêu anh, đừng nói kết hôn, đừng nói đứng giữa đường hô to ‘anh yêu em’, chỉ cần em nói bây giờ muốn anh băm cọng rễ hành kia làm hoành thánh là anh lập tức ra tay chém nó ngay và luôn cho em. “Cưng à, đừng làm rộn có được không? Chúng ta như thế này rất tốt mà, yêu nhau nhiều năm như vậy, phần cảm tình này anh vô cùng quý trọng.” Chu Nghệ Thông bỗng nhiên ôm lấy Lam Thiếu Bằng. Lam Thiếu Bằng giãy dụa,”Cậu buông ra, đừng động vào tôi.” “Thiếu Bằng, vợ anh căn bản không phải là gái trinh, vậy mà mỗi ngày anh phải hầu hạ thứ hàng nát đó như nữ hoàng vậy. Anh vĩnh viễn không thể nào quên được lần đầu của em. Đừng cự tuyệt anh nữa, được không nào?” Chu Nghệ Thông lung tung hôn môi hôn má Lam Thiếu Bằng, nhưng sau đó chợt dừng lại. Bởi lẽ, Lam Thiếu Bằng đang kề một con dao găm lên cổ nó. “Đừng động vào tôi, nếu không tôi sẽ giết cậu.” Lam Thiếu Bằng chĩa dao găm vào Chu Nghệ Thông, Chu Nghệ Thông giơ hai tay lên lui về phía sau vài bước, gượng cười vài tiếng, “Thiếu Bằng, cậu bình tĩnh lại nào.”