“Nham, chúng ta đến ở trong căn biệt thự kia được không, nơi này, em không thích. Hơn nữa, cách xa công ty của anh quá, em sợ anh vất vả, nếu càng cách xa anh, em sẽ rất nhớ anh”, Cố Nghê Y vươn tay vuốt ve khuôn mặt người đàn ông, con ngươi hơi buông xuống, nhưng lại mang theo một toan tính khác. Cô không thể mãi ở nơi này, Mục Nham đừng nghĩ rằng cô thực sự sẽ ở lại chỗ này cả đời, cô sao có thể để mình làm tình nhân được chứ. Điều cô muốn vẫn luôn là vị trí kia, vị trí vốn dĩ là thuộc về cô. Mục Nham trầm mặc cả nửa ngày, không biết là đang nghĩ điều gì, chỉ có con ngươi đen so với bình thường lại càng tối hơn rất nhiều, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái. Kỳ thật, hắn cũng không biết, cái gật đầu lúc này, cũng đã khiến hắn phải hối hận suốt đời. Hôm sau, Mục Nham mang theo Cố Nghê Y đi tới biệt thự này, Cố Nghê Y gắt gao ôm cánh tay Mục Nham đi vào, cô biết ai đang ở nơi này, cô chính là muốn để cho cô ta xem xem, ai mới là nữ chủ nhân tương lai của nơi này, ai mới xứng là người phụ nữ của hắn. Lúc cửa mở ra, Diệp An An nhìn thấy hai người kia đến, ánh mắt của cô đột nhiên đau đớn một chút. Tựa như có chút chết lặng, người phụ nữ này chính là người phụ nữ trong ảnh, cũng là người phụ nữ mà anh yêu, cô ta đã quay lại, thực sự đã quay lại. Thì ra, anh không có lừa cô, cũng không thèm đi lừa cô. Có cô ta rồi, vậy Diệp An An cô còn gì nữa, còn có thể là gì nữa đây?!!! Vì sao, không quay lại muộn một chút chứ, cô ta còn yêu anh ấy sao, còn sao? Cô cảm giác trái tim mình bắt đầu đau đớn, đau đến vô cùng. “Nham, cô ấy là nữ giúp việc trong nhà anh sao?”, Cố Nghê Y thân mật lôi kéo Mục Nham, thử chiếm lấy hắn giống như đang thị uy với Diệp An An vậy. Ánh mắt của Diệp An An chỉ nhìn của người phụ nữ kia, sau lại hơi hơi rụt thân mình một chút, thân phận của cô, cũng chỉ như người giúp việc thôi. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Mục Nham, Mục Nham cũng chỉ thản nhiên liếc cô một cái, ôm lấy Cố Nghê Y đi lên lầu, “không cần phải để ý đến cô ta, cũng chỉ là một kẻ chẳng mấy quan trọng mà thôi”. Lời hắn nói vô cùng tuyệt tình, với hắn mà nói, Diệp An An cũng chỉ là một người không quan trọng, hắn từ trước đến giờ cũng chưa từng coi cô là vợ của mình. Diệp An An vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ nghe thấy tiếng cánh của đóng rầm một tiếng, cô nhắm chặt hai mắt lại, trong mắt của cô giống như không còn nước mắt để rơi nữa, tình yêu của cô đã không còn, gia đình của cô dường như cũng sắp mất đi rồi. Cuối cùng anh cũng đã mang theo người phụ nữ anh yêu vào sống trong mái nhà của họ, cô không phải vợ của anh, mà cô chỉ là một người giúp việc. Cô không phải người phụ nữ của anh, cô chỉ là một người không đáng để vào mắt. Sự dịu dàng của anh chỉ dành cho người kia, còn tất cả tàn nhẫn lạnh lùng là để đối với cô. Thì ra, đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu. Tiểu Phương hôm đó định nói gì lại thôi, chắc có lẽ là điều này đi. Hóa ra, mọi người ai cũng đã biết hết, mà cô lại là người cuối cùng được biết. Từ nay trở đi, một người sẽ đau khổ, hoặc là gia đình của hai người, cũng có thể là phức tạp giữa ba người. —–oOo—–Buổi tối, Diệp An An gắt gao dùng chăn chùm kín mít lên đầu của mình, cô dùng sức cắn môi mình, hai tay bịt chặt hai tai. Thế nhưng, tai vẫn nghe rõ ràng âm thanh truyền qua từ phòng bên cạnh, loại thanh âm nam nữ hoan ái không thể nào ngăn cản được, tiếng thở dốc ồ ồ của người đàn ông, tiếng rên rỉ tinh tế của người phụ nữ. Có phải không nghe, không nhìn thấy, không để ý đến nó thì sẽ không đau đớn như vậy hay không. Thế nhưng, vì cái gì mà tim của cô vẫn cứ đau như thế. Cô dùng sức lắc đầu mình, thậm chí còn dùng sức mà đập đầu lên giường. Nếu có thể bất tỉnh thì tốt biết mấy, chỉ là, cô vẫn cứ nghe thấy, nghe đến rõ ràng. Mục Nham nhếch môi từ trên người Cố Nghê Y trở mình xuống, từ đầu giường lấy ra một điếu thuốc. Thân thể của Cố Nghê Y như một cây thân leo nhỏ, từ phía sau ôm lấy hắn. “Nham, hôm nay anh không có chuyên tâm”, cô bĩu môi, một đêm thật tốt, cứ như vậy trôi qua, dường như còn khiến cô mất hứng. Chỉ là khóe miệng của cô lại nhếch lên, tuy là như thế, nhưng có lẽ cô đã đạt được mục đích của mình. Bên kia chắc đã nghe được âm thanh của họ, như vậy là đủ rồi. Mà Mục Nham cũng chỉ nhận cái ôm của cô ta như vậy, đôi mắt đen trầm xuống nhìn không thấy đáy, hắn cũng không biết, chút tổn thương kia một khi đã bắt đầu, liền không thể ngưng lại được, đau đớn kia có thể là chịu đựng được, nhưng cũng có thể là chí mạng