“Trên đường về bị kẹt xe”, hắn chỉ hời hợt trả lời, ôm lấy thắt lưng của Cố Nghê Y đi vào nhà, bên trong thực ấm áp sáng sủa, còn ngoài trời thì tuyết vẫn cứ tiếp tục rơi. Mục Nham ôm Cố Nghê Y ngồi trên sopha, Cố Nghê Y lại trực tiếp ngồi trên đùi hắn, hai tay thân mật ôm cổ người đàn ông, tựa vào lòng hắn. Mà Mục Nham chỉ để mặc cho cô ta ôm như vậy, ngón tay lại cứng ngắc một chút. Hắn nhìn ra bên ngoài, lại nghĩ đến một người khác, không biết người phụ nữ kia giờ này thế nào rồi?! “Nham, anh đang nghĩ gì vậy, lại không tập trung chút nào”, Cố Nghê Y xoay bản mặt cứng ngắc của hắn lại, để hắn đối diện với cô. Ngũ quan của người đàn ông này tựa như điêu khắc, tuấn mỹ vô cùng, chỉ trừ ánh mắt hắn có chút lạnh như băng kia, hắn lúc này, cô luôn tự nhận là rất am hiểu hắn nhưng lại không đoán ra hắn đang suy nghĩ điều gì. Người đàn ông này, có phải từ trước đến nay cũng chưa bao giờ đem cảm xúc chân thật của mình bộc lộ ra trước mặt người khác hay không, ngay cả cô cũng không ngoại trừ. “Không có gì, em suy nghĩ nhiều rồi”, hắn khẽ đẩy cô ra một chút, “Anh đi tắm rửa chút”, nói xong liền đi vào phòng tắm, đứng trong phòng tắm, hắn mặc kệ cho nước xối trên người mình, gắt gao nhắm chặt đôi mắt. Giữa lúc này hắn đột nhiên nắm tay lại dùng sức đấm lên trên tường, ‘chết tiệt’, hắn thấp rủa một tiếng, ngẩng đầu lên, nhưng cuối cùng cũng không thể nào bình tĩnh lại được. Tâm tình của hắn ít khi nào không khống chế được, không thể tin được, hôm nay quả thật hắn cũng đã hiểu được, tên của loại cảm giác đã khiến hắn không thoải mái kia. Hắn đi ra, Cố Nghê Y ngoan ngoãn cầm khăn lau tóc đến cho hắn, mà hắn chỉ ngồi ở trên giường, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cong đẹp đẽ của cô, bờ vai, thắt lưng, cuối cùng là đến cái mông xinh đẹp của cô. Cố Nghê Y khẽ hừ một tiếng, động tác tay vì hành động của hắn mà hơi hơi ngưng lại một chút, “Nham”, cô khẽ khép hờ hai mắt nhìn người đàn ông cực kì mê người này, thân thể bùng lên ngọn lửa quen thuộc nào đó, làm cho cô có chút kìm lòng không được. Cô hôn lên bờ môi của người đàn ông, mà cánh tay của người đàn ông vẫn đang đặt trên lưng của cô, thỉnh thoảng vỗ về chơi đùa. Thế nhưng, Mục Nham lại nhưng không hề đáp lại nụ hôn của cô, đôi môi của cô cũng thực mềm mại, nhưng là, lại không có loại cảm giác sạch sẽ kia. Hắn đột nhiên đẩy cô ra, lúc này hắn cũng chẳng có chút dục vọng nào. Nghiêng mình bước xuống giường, Cố Nghê Y bị hắn khơi mào nhiệt tình nhưng không được phát ra, vô cùng khó chịu. “Nham, em muốn…”, ngón tay cô đã sớm với qua thân thể người đàn ông, muốn châm lên ngọn lửa dục vọng nơi hắn. Mục Nham đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt bình tĩnh, hắn nhìn Cố Nghê Y, rồi bỏ cánh tay cô ta ra. Cố Nghê Y nhất thời có chút không chịu nổi, “Nham…”, hốc mắt cô bắt đầu phiếm hồng, Mục Nham mân miệng, đột nhiên nghe được tiếng hắn thở dài, “Được rồi, hôm nay anh mệt muốn chết rồi, bữa khác được không?”, Hắn đem người phụ nữ đặt ở trên người mình, nhìn hai hốc mắt ửng đỏ của cô, trong đầu lại hiện ra bộ dạng khóc lóc của một người phụ nữ khác. “Em biết rồi, xin lỗi anh, Nham”, Cố Nghê Y vòng lên trên cổ hắn, cũng biết tâm tình của hắn bây giờ không tốt, nhưng mà cô lại thông minh mà không đi hỏi nguyên nhân, vì lúc này Mục Nham đã không còn là Mục Nham trong quá khứ yêu chiều sủng ái cô nữa, cô biết, đối với việc làm ba năm trước đây của cô, kỳ thật hắn vẫn còn để ý. Cho nên, lúc này cô tốt hơn hết là phải làm cho hắn cảm nhận được địa vị chính mình giống như ba năm trước đây, vì thế nên cô không hỏi, đương nhiên cho dù cô hỏi, người đàn ông này cũng chẳng nói cho cô. Mục Nham nghe xong gật đầu một cái, nhẹ nhàng ôm lấy cô, chỉ là, trong đôi mắt của hắn, lại có vài tia ảm đạm, lúc này hắn đang ôm người phụ nữ mà hắn yêu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một người phụ nữ khác. “Nham, anh đã ngủ chưa?”, Cố Nghê Y đợi một lát, đột nhiên mở miệng, gắt gao dán chặt vào thân thể người đàn ông. “Ân, vẫn chưa”, Mục Nham mở hai mắt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng, đối với hắn đặc biệt vâng lời rõ ràng là vô cùng yêu thích. Hắn biết người hắn yêu chính là người phụ nữ này.