Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 33 : Trở về quá khứ

Mặc quần áo xong anh thuận tiện dùng tay chỉnh sửa một chút. Trong phòng hơi bừa bộn, anh cũng mặc kệ tất cả, dù sao chút nữa cũng sẽ có người đến dọn dẹp. Mở cửa phòng ra, anh nhanh chóng đi đến phòng khách. Trong phòng khách mơ hồ có một mùi hương nhẹ thoang thoảng, đối với anh cũng không xa lạ, đó là mùi hương trên người nàng. Lúc này, trên bàn ăn trong phòng khách đã dọn sẵn bữa sáng, nhưng không thấy nàng đâu. Anh nhìn thoáng qua bữa sáng trên bàn, trực tiếp ngồi xuống ăn mà ko nói câu nào. Anh thích được hưởng thụ, lại càng không muốn hành hạ bụng mình. Đúng là anh rất thích những món ăn mà Diệp An An nấu, cho dù anh không thích việc nàng yêu anh. Thế nhưng, anh đột nhiên buông đũa, nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt. Đêm qua, người cùng anh ở trên giường nhất định là Diệp An An, mặc dù trên danh nghĩa nàng là vợ anh nhưng anh chưa từng muốn dính dáng gì đến nàng. Nhưng không thể tưởng tượng được cảm giác hôm qua lại tuyệt vời như vậy. Anh không tức giận, nheo mắt lại, trong ý thức mơ hồ nhớ lại, tối hôm qua, người phụ nữ dưới thân anh mềm mại như thế nào. Không biết vì điều gì, bỗng nhiên trong lòng anh có chút buồn bực. Lại ăn thêm một chút, anh đứng lên, cầm lấy chiếc cặp trên ghế sôfa và đi ra ngoài. Ở bên trong phòng, Diệp An An đang tựa người vào chiếc cửa, lẳng lặng lắng nghe từng tiếng động ở ngoài phòng khách. Nàng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh, từng bước, từng bước một, giống như từng nhịp đập của trái tim nàng vậy. Nàng lấy tay đặt lên ngực, trong lòng có chút chua xót, thật sự lúc này nàng không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Những việc xảy ra đêm qua vẫn còn rất rõ ràng, thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí nàng, nóng bỏng, mê đắm, nhưng cũng đau đớn. Nàng ngồi trên giường, giữa hai chân vẫn còn một chút cảm giác đau . Nàng không phải là người phụ nữ anh yêu, nhưng nàng đã là người đàn bà của anh. Nhưng nàng chưa bao giờ hối hận, mặc dù lúc đó anh chỉ xem nàng là người thay thế. Nghe thấy có tiếng mở cửa, nàng mới nhẹ nhàng đứng lên, nàng biết người đàn ông đó đã đi rồi. Mở cửa phòng khách, bên trong thật sự không có ai, nhưng trong phòng khách vẫn còn lại một chút mùi thuốc anh hút. Diệp An An đi xuống lầu, nhìn đồ ăn trên bàn vẫn như cũ, giống như chưa từng ai đụng đến, cơ thể như bị chấn động một chút, có một chút cảm giác không thở được. Trong đôi mắt nàng chậm rãi ngưng tụ một làn nước như đám sương, cuối cùng vẫn là không kìm nén được mà rơi xuống. Nàng cứ đứng thật lâu, đứng tới lúc hai chân tê dại mới ngồi xuống. Nàng lấy một đôi đũa khác, ngồi ăn từ từ, nếu không ăn thì thật là lãng phí. Nàng đã mất rất nhiều thời gian để làm ra tất cả những món này, chỉ là, khi nàng ăn, khẽ nếm thử vị mặn, có lẽ cho hơi nhiều muối, cho nên anh mới không ăn. Tính ra, nhất định là nàng đã hiểu nhầm rồi, bọn họ vừa trở lại quá khứ, quá khứ như băng đá thiếu đi sự tôn trọng. Không nên hi vọng xa vời, cũng không thể nghĩ đến chuyện bọn họ sẽ thật sự trở thành vợ chồng, sẽ không chẳng có gì thay đổi, có lẽ cuối cùng người thay đổi vĩnh viễn chỉ là nàng mà thôi. Những món ăn vô vị trên bàn, cho đến lúc không ăn được nữa, nàng vẫn vô thức cho vào miệng, cứ như muốn ăn sạch toàn bộ thức ăn trên bàn. Nàng vẫn ăn, cho đến khi thật sự không thể ăn được nữa, mới đột nhiên che miệng, chạy đến nhà vệ sinh, đem toàn bộ thức ăn vừa mới ăn nôn hết ra ngoài. Tựa trên bồn rửa mặt, nàng nhìn mình trong gương, đôi mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, đôi môi đỏ mọng run run. Khuôn mặt lúc này chỉ có một màu xanh xao, tất nhiên không có một chút thần thái nào, nàng thật sự không xinh đẹp, làm sao có đủ khả năng khiến cho người đàn ông đó chú ý đến nàng.