Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Chương 32 : Là nàng
Mặc dù yêu người đàn ông này sâu sắc như thế, thế nhưng, ai có thể nói cho nàng, nàng có thể chịu đựng được đến bao giờ đây?
Nàng trống rỗng nhìn trần nhà, trong phòng có một ngọn đèn vàng, chiếu lên người bọn họ, có chút ấm áp, thế nhưng giờ phút này nàng lại cảm thấy lạnh lẽo. Anh đã được thỏa mãn, gắt gao ôm chặt thắt lưng của nàng mà ngủ, thậm chí nàng có thể nghe được tiếng anh đang đều đều hít thở, hàng mi khẽ động đậy, giọt nước mắt một lần nữa lại rơi xuống, đọng lại trên khóe mi, chớp mắt cho giọt lệ rời đi, lại đau đớn đến nghẹn thở.
Nhẹ nhàng kéo tay anh ra, nàng cố chịu đựng đau nhức ngồi dậy, cúi đầu, lúc này, thân thể của anh nhìn thật xanh xao, còn quần áo thì rơi rải rác trên mặt đất, có của nàng, cũng có của anh.
Xốc chăn lên, nàng cứ thế đi vào nhà tắm, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của người phụ nữ trong gương, nàng vươn tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc gương lạnh lẽo.
Nàng đặt trán mình lên tấm gương, Diệp An An, không được khóc, mặc kệ thế nào, cô cuối cùng cũng đã trở thành người vợ thực sự của anh, không phải sao? Chỉ là dù an ủi chính mình như thế nào, nhưng nàng cũng không thể ngăn được nước mắt rơi từng hồi từng hồi trên má.
Đi vào thật lâu, nàng đi ra, lúc này, chồng nàng còn đang ngủ, nàng quay lại lấy một chậu nước, cẩn thận, tỉ mỉ lau khô thân thể của anh.
Dọn dẹp gọn gàng quần áo trên mặt đất, nàng chăm chăm nhìn anh đến xuất thần cả nửa ngày, mới từ từ đi ra ngoài, đóng cửa lại, anh cùng với nàng, tựa hồ luôn ở hai thế giới khác nhau, cho dù từng tiếp xúc thân thể như vậy, nhưng, hai người vẫn chỉ là xa lạ mà thôi.
Trở về phòng mình, nàng nằm trên giường, cơ thể rất đau, ngực cũng rất đau, nàng cầm lấy điện thoại di động, tìm được một số điện thoại, của Giản Tiểu Phương, thế nhưng, cuối cùng, nàng ném điện thoại đi, nói cho cô ấy làm gì, đúng vậy, nói cho cô ấy để làm cái gì.
Đêm nay, người đàn ông phòng bên cạnh ngủ thỏa mãn, nhưng anh không biết, chỉ cách một bức tường, người phụ nữ bên kia có một đêm trằn trọc không hề chợp mắt.
Sáng sớm, tay người đàn ông trên giường vô thức muốn chạm đến cái gì đó, nhưng là, trên giường cái gì cũng không có, lúc này, trước mặt là ánh sáng chói mắt, làm anh vô thức lấy tay che bớt, có lẽ bởi không thích ứng được ánh nắng buổi sáng, nên hơi nhíu nhíu mày, rồi chậm rãi mở mắt ra, từ khe hở giữa các ngón tay, có thể thấy được màu sắc của nó, nơi này là phòng của anh.
Anh ngồi dậy, trong đầu nhất thời hỗn độn, chiếc chăn thuận thế từ trên người anh rơi xuống, cúi đầu, anh có thể thấy được chính mình không mặc bất cứ y phục gì.
Mục Nham xoa xoa ấn đường một chút, lúc nào cũng có cảm giác có cái gì đó không phải, đôi mắt đen chậm rãi đảo qua toàn bộ căn phòng, càng nhìn càng lạnh đi, nhấc chăn lên, khi anh nhìn thấy trên tấm ga trải giường có một đóa hoa hồng đang nở rộ, thì sắc mặt mơ hồ hiện lên một tia nguy hiểm, đôi môi mỏng gắt gao mím chặt, thậm chí, có thể nói là kín đến không còn kẽ hở.
Đêm qua, tuy rằng anh say rượu, thế nhưng, không say đến mức hoàn toàn cái gì cũng không biết, say đến không biết bản thân mình lên giường cũng đàn bà, trong lúc mê man anh tưởng là Y Y, nào ngờ là nàng.
"Diệp An An..." Người đàn ông mở miệng, nói ra mấy chữ lạnh đến cực điểm, nửa mi mắt hạ xuống che giấu ánh mắt khiến người ta đoán không ra rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Anh bước xuống sàn, trực tiếp đi vào phòng tắm, ngôi biệt thự này thiết kế mỗi phòng đều có một phòng tắm riêng, chỉ cần đi vài bước là tới, anh mở nước nóng, nước nóng gội sạch đầu của anh , giọt nước từ trên mái tóc rơi xuống, chạm vào đôi mắt lạnh lùng cương nghị, cả người toát lên sự lạnh lẽo đến tột cùng.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
75 chương
43 chương
93 chương
67 chương
114 chương