Phủ của Hiên Viên Khiếu kiến trúc như một tòa cung điện, rộng lớn mà hùng vĩ. Chẳng những cung điện hoa lệ mà còn trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Hải Đường đưa mắt nhìn bốn phía, miệng không ngừng tán thưởng. Xác minh được sự giàu có của Tây Hoàng, quyết tâm ăn cắp tạo thuật tơ lụa của nàng lại càng kiên định. Vật tốt như vậy sao chỉ có một số ít người độc hưởng? Nàng cũng chỉ hi vọng Hiên Viên Khiếu có thể đưa ra một chút bí quyết thôi a!…. Phủ của Hiên Viên Khiếu kiến trúc như một tòa cung điện, rộng lớn mà hùng vĩ. Chẳng những cung điện hoa lệ mà còn trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Hải Đường đưa mắt nhìn bốn phía, miệng không ngừng tán thưởng. Xác minh được sự giàu có của Tây Hoàng, quyết tâm ăn cắp tạo thuật tơ lụa của nàng lại càng kiên định. Vật tốt như vậy sao chỉ có một số ít người độc hưởng? Nàng cũng chỉ hi vọng Hiên Viên Khiếu có thể đưa ra một chút bí quyết thôi a! “ Nha đầu kia, còn chưa hòi phục tinh thần, lời nói của ta ngươi không nghe thấy sao?” Đang cầm danh sách đối chiếu là tổng quản của Hiên Viên phủ – Cổ Chuyên. Nhìn thấy Hải Đường khóe miệng tươi cười, lại ngẩn người, hắn liền la rầy. Người dẫn đoàn người vào phủ, vội vàng tiến lên, tựa vào tai hắn nhỏ giọng nói vào câu. Trong nháy mắt, sắc mặt tự nhiên chuyển biến, chỉ dám cẩn thận nhìn trộm Hải Đường vài lần, cũng không dám lớn tiếng la mắng. Hải Đồng khẽ cười ở khóe miệng, biết chắc vì chuyện xảy ra giữa tỷ tỷ cùng Hiên Viên Khiếu được người khác thêm mắm thêm muối đàm luận. Chưa từng có người nào dám nói chuyện nư vậy với Hiên Viên Khiếu, mà Hiên Viên Khiếu lại không tức giận còn theo ý nàng trừng phạt quan chấp hành. Theo lẽ đương nhiên ai cũng nghĩ Hiên Viên Khiếu đối với nàng có vài phần xem trọng. Nếu là nữ nhân Khiếu vương xem trọng thì cẩn phải an bài cẩn thận. Cách đó không xa, một đám nha hoàn đang nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại ái muội cười trộm. Dường như toàn bộ nha hoàn trong phủ nghe được có một nam nhân tuấn tú phi phàm lại trẻ tuổi sẽ vào phủ, liền kéo nhau chạy đến nhìn. Phương thức hoan nghênh như vậy làm cho Hải Đồng rất vừa lòng, hắn lộ ra nụ cười mê người, nhấc tay vuốt mái tóc, nháy mắt với các nàng, xem như là đáp lại sự nhiệt tình của các nàng. Đám nha hoàn kích động thét chói tai, có vài người còn hưng phấn té xỉu. Nếu không có tổng quản chướng mắt ở đây,, các nàng có lẽ sẽ đem Hải Đồng ra ăn sống nuốt tươi ( mê trai ghê quá, nhưng mà chưa bằng ta … Ha ha) “ Chuyện mọi người cần làm trong phủ sẽ có người phân công cụ thể.” Quản gia phân phó, đem mọi người xử lý thỏa đáng mới đến trước mặt hai tỷ đệ Hải Đường. “ Ngươi, đến bộ phận tạp vụ, nhớ phải chịu khó một chút.” Hắn chỉ vào Hải Đồng. Hải Đồng nhún vai, không có ý kiến gì. Hắn có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh khá nhanh, huống gì nhìn đám nha hoàn ai nấy cũng có chút nhan sắc, cặp mắt tràn ngập phòng tình, biết chính mình cũng thích nơi này. “ Ta thì sao? Cũng đến bộ phận tạp vụ sao?” Hải Đường nhíu mày, nàng đối với công việc tạp vụ nặng nề hoàn toàn không có sở trường. “ Không, không phải, ngươi có an bài khác.” Cổ Chuyên nhìn Hải Đường, “Ngươi phụ trách nơi ở của Khiếu vương, Khiếu vương phân phó gì ngươi cứ làm theo là được.” Đây là nữ nhân Khiếu vương coi trọng sao? Ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp, nàng nhìn gầy như một đứa nhỏ. Thanh âm sợ hãi của các nha hoàn vang lên, không phải ghen tị mà là đồng tình. Thật đáng thương nha, vì chuyện gì mà lại bị phân phối phục vụ Khiếu vương, chức vụ này mọi người đều e ngại, bình thường một tháng có khoảng mười hai nha hoàn bị thay đổi. Nha hoàn bình thường khi cầm hàng hóa đi vào, một lát sau liền thét chói tai trốn thoát, hai mắt đẫm lệ khóc lóc, hai chân còn bị dọa cho nhũn ra, sau này cho dù có nói gì cũng không đi vào lại nơi ở của Khiếu vương. Hải Đường nhăn mày, không nghĩ sẽ bị an bài đến bên người Hiên Viên Khiếu, nàng quay đầu nhìn Hải Đồng, thấp giọng “ Ta có nên đi một mình không?” Nghĩ đến phải một mình đối mặt với Hiên Viên Khiếu, nàng có chút không yên.. Nàng vẫn nhớ rõ bộ dáng của hắn, con ngươi đen lạnh lẽo thâm trầm, nàng không sợ hãi nhưng trong lòng có chút cảm giác kỳ quái. Đó là cảm giác gì? chỉ biết khi hắn nhìn nàng, nàng cảm thấy nóng lên, tim đập nhanh, ngay cả hô hấp cũng không thuận lợi. “ Hành động một mình sẽ tốt hơn, nếu có đệ bên cạnh giúp đỡ không chừng sẽ làm cho Hiên Viên Khiếu nghi ngờ.” Hải Đồng mỉm cười trấn an, “ Tỷ điều tra bên trong phòng của hắn, đệ ở bên ngoài thăm dò người xung quanh, hai bên cùng hành động, sẽ rất nhanh tìm được tạo thuật.” Nàng hoài nghi nhìn đệ đệ, “ Vì sao ngươi đột nhiên trở nên tích cực như vậy? lúc trước còn không nguyện ý muốn phối hợp với ta mà.” Lại nhìn thấy đám nha hoàn bên kia, nàng dường như đã hiểu được. Hải Đồng tỏ vẻ vô tội, mỉm cười “ Không cần nghĩ nhiều, đệ tất nhiên là phải giúp tỷ nhanh lấy được vật cần lấy.” Hắn lại nhanh nói, không để nàng có thời gian nghi ngờ “ Tỷ sau khi vào phòng Hiên Viên Khiếu, có phát hiện gì nhớ thông báo cho đệ.” “ Không nói nhiều, nhanh đi làm việc đi.” Cổ tổng quản kêu to, “ Mua các ngươi vào phủ là để làm việc, không phải đứng đây nói chuyện phiếm.” “ Đừng nóng, không phải là đang đi đến sao?” Hải Đồng bước đi hướng về phía đám nha hoàn. Các nàng lóe sáng hai mắt, mong chờ nhìn hắn, liên tiếp hít thở khẩn trương. Hải Đường nhìn đệ đệ bị bao quanh bởi một đám nha hoàn, nhất thời cảm thấy cô tịch. Tên này thật sự muốn giúp nàng sao? Nhìn cái nụ cười lừa gạt cô nương của hắn, nàng thật sự không nhìn ra được một chút thành ý. A! cách duy nhất chỉ có thể dựa vào nàng. Cổ quản gia đến bên cạnh, đưa cho nàng một hộp điêu khắc hoa văn tinh xảo nằm trong một cái giỏ “ Đây là thức ăn trưa của Khiếu vương, vương buổi trưa còn xử lí chính sự cho nên không ra khỏi phòng, nên ngươi phải đi hầu hạ. Nhớ phải cung kính một chút, đừng làm vương tức giận.” Hải Đường nhận mệnh, ôm lấy cái giỏ, đi theo phía sau tổng quản, dọc đường đi đến phòng Khiếu vương phần đông mọi người đều nhìn nàng chỉ trỏ. Nàng nhìn xung quanh, cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không thấy được vấn đề. Chỉ là cảm thấy ánh mắt của mọi người đối với nàng đều là sự đồng tình hoặc thương hại. Đi đến trước một căn nhà thật lớn, tổng quản quay đầu lại nhìn nàng “ Đây là nơi ở của Khiếu vương, ngươi vào đi.” Nói xong, không dám tiếp tục đi lên, “ngươi chạy trốn có nhanh không?” Hắn đột nhiên hỏi. Hải Đường hoang mang gật đầu, hầu hạ Khiêu vương cùng với chạy trốn nhanh hay chậm có liên quan gì nhau? Cổ quản gia liên tục gật đầu, trong lòng như buông được một tảng đá lớn. “ Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.” hắn liên tục nói, sau nhanh chóng rời khỏi. Hải Đường nhìn Cổ tổng quản rời đi như vậy có vài phàn hoang mang, Hiên Viên Khiếu thật sự đáng sợ như vậy sao? Nhân dân Tây Hoàng đối với hắn kính sợ, lại không muốn thân cận với hắn. làm một người thống trị như hắn quả thật là rất tịch mịch, rất cô độc. Nàng nhẹ nhàng gõ cửa, nghĩ đến phải tiếp xúc với cặp mắt lạnh lẽo kia cảm thấy có chút khẩn trương. Bên trong thật lâu cũng không có tiếng đáp lại, nàng vẫn tiếp tục nhẫn nại, có lẽ hắn đang ở phía sau mà không nghe thấy tiếng gõ cửa. Vì vậy nàng không tiếp tục đợi mà tự đẩy cửa đi vào. Hải Đường vừa mới bước vào, ngay cả nhìn kỹ căn phòng còn chưa kịp chân đã vấp phải một vật. “ A!” Nàng ôm chặt cái giỏ, nhưng cơ thể mất cân bằng lập tức ngã về phía trước. Cứ nghĩ sẽ ngã vào nền đá lạnh như băng đến nỗi vỡ đầu chảy máu thì lại đụng phải một vật gì đó mềm mại ấm áp. Cái vật kia phát ra một tiếng gầm gừ, một đôi mắt hổ phách đang quay đầu lại. Hai mắt nàng mở to, quên luôn hô hấp, khẩn trương nuốt nước miếng. Hơi thở nóng của đối phương từng đợt phun lên mặt, đến khí nàng nhìn được hoàn toàn khuôn mặt của vật kia thì hiểu được vì sao tổng quản lại hỏi nàng có thể chạy trốn nhanh hay không. _________________