Tay Hái Sao Trời
Chương 15 : Thủ thỉ
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Vì lý do công việc, phần lớn thời gian Nguyễn Minh Huy đều ở nước ngoài, cuộc sống nay đây mai đó. Anh ấy gần như là được chị gái và anh rể chăm nuôi, tình cảm thâm hậu, cho nên lâu nay luôn ở chung nhà với họ.
Với anh ấy mà nói, nơi có chị gái và anh rể, mới là ngôi nhà chân chính.
Một năm bỗng chốc đã trôi qua.
Thời gian trôi thật nhanh, cậu bé ngây thơ ngày nào, hiện giờ cũng đã gần ba mươi.
Cửa sổ sát đất mở ra, ngọn gió thổi vào mang theo hương thơm thanh nhã của hoa mai, quanh quẩn bên chóp mũi, Nguyễn Minh Huy đang chuẩn bị luyện đàn lần nữa, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng "cậu nhỏ" mềm mại, anh ấy quay đầu nhìn lại, Chu Tinh Thần xuất hiện ở cửa, cười đến mức mi mắt cong cong.
"Cậu nhỏ." Cô đi vào, "Có người nhờ cháu đưa cái này cho cậu."
Nguyễn Minh Huy quét mắt nhìn một cái, cầm thứ trong tay cô, nhận ra đó là một hộp chocolate nhân rượu, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ... hộp chocolate này là series chocolate tình nhân nổi danh, Made in Matxcova, trong đầu tự nhiên hiện lên một gương mặt, con ngươi màu lam, ngũ quan sắc sảo... Không xóa đi được.
Ngay lập tức, bàn tay luống cuống đàn sai vài âm.
"Cậu nhỏ, cậu sao thế?" Chu Tinh Thần yên lặng đánh giá thần sắc anh ấy, hình như có chút gì đó khác thường.
Sau này... Kêu người đó đừng tặng đồ cho cậu nữa, như vậy không tốt lắm. Anh ấy dùng thủ ngữ nói.
"Cháu cũng nói không cần rồi" Cô nhún vai: "Nhưng người đó cứ kiên trì, cháu cũng đâu còn cách nào, đành phải mang về."
Ai bảo lúc trước đưa chữ ký còn đưa kèm album không xuất bản nữa cho người ta?
Cô hoàn toàn có thể thể hiểu được tâm tình nhất định phải đáp lễ của Cao Nguyên, thế nhưng, sao lại tặng một hộp chocolate tình nhân nhỉ, anh ta không lo Phùng Đình Đình sẽ ghen sao?
"Cũng là tâm ý của người ta, cậu nhỏ cứ nhận đi."
Loại đồ mang theo ý nghĩa đặc thù này, lại là cô gái kia đưa, sao có thể nhận lấy được, còn ra thể thống gì?
Nguyễn Minh Huy vẫn giữ vững điểm mấu chốt cuối cùng, Chu Tinh Thần xoa bả vai anh ấy, giọng mềm mại ngọt ngào như kẹo bông gòn: "Nhận đi nhận đi, nếu không cháu mà cầm trả lại thì sẽ bị bạn trai Phùng Đình Đình làm phiền chết."
"Tiểu vương tử u buồn" trong lời đồn, ngày thường ít nói ít cười, nhưng một khi lảm nhảm, uy lực có thể mạnh hơn cả bảy tám bà cô.
Nguyễn Minh Huy sửng sốt: Cao Nguyên đưa?
"Đúng vậy, không thì cậu tưởng ai?"
Chu Tinh Thần lại "Ôi" một tiếng: "Cậu nhỏ, sao tai cậu đỏ thế?"
"Ủa, mặt cũng bắt đầu đỏ này." Làn da anh ấy mỏng, lại trắng, gần như có thể thấy rõ đám mây hồng hồng trên mặt.
Tiếng đàn nhẹ nhàng che phủ âm thanh của cô.
"Cháu biết rồi nha, cậu tưởng chocolate là chị Mai Cửu đưa phải không?"
Tiếng đàn bỗng trở nên dồn dập.
Chu Tinh Thần ngồi xuống cạnh anh ấy: "Cậu nhỏ, đây là lần đầu tiên cháu thấy cậu ngại ngùng đấy." Quá mới lạ, quá hiếm có, không thể không nhìn thêm vài lần.
Lúc này, Chu Tiểu Bảo nhảy ra khỏi mũ cô, duỗi eo, đôi mắt màu xanh ngọc chuyển động hai vòng nhanh như chớp, bắt đầu chế độ ghi hình.
Nguyễn Minh Huy nhẹ nhàng trừng mắt với cô, làm tư thế im lặng rồi tiếp tục tập trung đánh đàn.
Một khúc kết thúc.
Chu Tinh Thần hỏi: "Đây không phải đoạn ngắn lần trước cậu cho cháu nghe sao, viết xong rồi?"
Anh ấy gật đầu.
"Cậu nhỏ" Cô hỏi ra sự nghi hoặc dưới đáy lòng, "Sao cháu cảm giác khúc nhạc này không giống phong cách trước đây của cậu?"
Tuy rằng anh ấy thường hay thay đổi phong cách, mấy năm gần đây cũng đang tìm điểm đột phá, nhưng đâu đến mức phủi sạch sẽ, đến chút bóng dáng cũng không thừa lại như vậy?
Nguyễn Minh Huy không trả lời, khóe môi mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô, ở lòng bàn tay viết xuống hai chữ "Hái sao".
Tên khúc nhạc sao?
Hô hấp Chu Tinh Thần cứng lại, nhịp tim đập nhanh hơn.
Hái sao.
Thật là dễ nghe.
Nhìn phản ứng của cô, anh ấy biết trong lòng cô hiểu rõ.
Tâm tình buồn bực do bị Phó Hành Quang hố lần trước, cũng tan thành mây khói.
Tiếng đàn du dương phiêu đãng ra ngoài cửa sổ, hòa vào những bông tuyết rơi dày.
. . .
Những ngày kế tiếp, hôm nào Chu Tinh Thần cũng ở nhà bế quan vẽ tranh, bị bố mẹ dùng đủ loại món ngon vỗ béo, làm việc và nghỉ ngơi cũng bị họ giám sát nghiêm khắc, gương mặt nhanh chóng khỏe mạnh hồng hào, làn da căng mềm đến mức tưởng chừng có thể véo ra nước.
Vài ngày cuối cùng của năm, bản vẽ chỉ còn thiếu một phần nhỏ, cô cho mình nửa ngày nghỉ, ra ngoài mua quà tân niên.
Quà cho bố mẹ và cậu nhỏ thì đã mua ở Nam Lăng, quà cho Mai Khê Quang và Phó Tuyết Nghênh cũng nhanh chóng chọn được, còn Phó Hành Quang... mới chỉ có ý định, còn phải từ từ chọn lựa.
Cô đứng trước quầy hàng, đối mặt với một loạt đồng hồ nam tinh xảo.
Nhân viên bán hàng kiên nhẫn giới thiệu kiểu dáng các loại, nói có phần ba hoa chích choè: "Hiệu suất bán đồng hồ ở cửa tiệm chúng tôi rất cao, dù là giá trị ẩn chứa hay tính thực tế thì đều cầm cờ đi trước."
Đôi mắt Chu Tinh Thần sáng lên: "Phiền cô lấy giúp tôi cái này."
"Mắt nhìn của chị thật tốt, kiểu đồng hồ Mặt Trăng [1] này là kiểu bán chạy nhất..."
Cô cầm chiếc đồng hồ trong tay, càng xem càng thích, khung kim loại màu đen, mặt đồng hồ màu bạc, nhìn cũng chín chắn nhã nhặn.
Về phần tô điểm có hình vẽ sao trời, bên phải còn dùng kim cương vụn nạm thành một mặt trăng, thiết kế độc đáo, gần như có thể tưởng tượng ra Phó Hành Quang mang trên tay sẽ đẹp đến mức nào.
"Tôi lấy cái này."
Mấy câu giới thiệu liên tục của nhân viên bán hàng dừng lại, thay bằng nụ cười mỉm khéo léo: "Vâng ạ, tôi giúp chị đóng gói."
Mua đủ quà rồi, Chu Tinh Thần bắt xe đến phòng tranh Kính Họa ở trung tâm thành phố tìm mẹ, người tiếp tân nhận ra cô, cười tủm tỉm nói: "Chị Nguyễn đang ở trong phòng làm việc."
Cô đưa cà phê và bánh kem trong tay qua, "Mọi người vất vả rồi."
"Ôi, lại có lộc ăn" Cô gái kia vui vẻ nhận lấy: "Chị đi phân phát cho mọi người!"
Chu Tinh Thần đẩy cửa phòng làm việc, nhìn thấy mẹ đang ngồi trước giá vẽ tranh, gương mặt an tĩnh chuyên chú thì không quấy rầy, tự mình tìm chỗ ngồi xuống.
Chờ Nguyễn Miên vẽ xong, trời đã tối hẳn, lúc này hai mẹ con mới dắt tay nhau ra khỏi phòng tranh.
Về đến nhà, ăn cơm tối xong, Chu Tinh Thần tốn hai tiếng để hoàn thành bản vẽ, sửa sang xong thì gửi WeChat cho Từ Tâm.
Từ Tâm: "Cám ơn trời đất! Rốt cuộc chị cũng chờ đến ngày hôm nay! [Hôn gió][Kabedon [2] [Hôn đến mức hít thở không thông]"
[2] Kabedon hay Kabe-Don: Kabe là tường, don là Đông trong Hán Việt, dịch nghĩa là bộp, chỉ tiếng tay đập vào tường, Kabedon thường hay xuất hiện trong phim hoạt hình, truyện tranh Nhật Bản, là động tác người nam áp người nữ vào tường, tay chống tường tạo thành một không gian kín, cơ thể kề sát
Chu Tinh Thần: "..."
Từ Tâm mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp nhờ tác phẩm mới – Hương Tiểu tiểu thư và Nguyệt Lượng tiên sinh 3, không biết sao lại nhắc tới: "Sao nhỏ thân ái, mấy ngày trước chị nhìn thấy một tin tức, thì ra là hệ Ngân Hà thật sự có một ngôi sao tên Phong Miên Tinh, giống hệt bút danh của em, em nói xem, sao lại trùng hợp vậy nhỉ? Không phải em đặt tên theo ngôi sao này chứ? Ha ha ha ha!"
Từ Tâm nói không sai, chính xác là như vậy.
Mấy năm trước, bố cô mua ngôi sao này, đặt tên là "Phong Miên Tinh", hai chữ sau lấy từ tên mẹ cô là Nguyễn Miên và tên cô.
Từ Tâm lại gửi tin nhắn: Điện thoại sắp hết pin, lần khác rảnh rồi nói chuyện tiếp. Đúng rồi, em biết chị đang ở đâu gửi tin nhắn cho em không?
"Ở đâu?"
"Nóc nhà! Tóc cũng sắp đông lạnh dựng thẳng lên rồi, cảm động chứ? Mấy năm nay, biên tập tốt thế này không nhiều phải không?"
Chu Tinh Thần: "Hết sức cảm động. Mau vào trong phòng đi, cẩn thận bị cảm."
Bên kia, qua mười phút vẫn không trả lời.
Chắc là điện thoại hết pin.
Chỉ biết có lý do đó.
Chu Tinh Thần rất thích biên tập này, lúc vừa quen, hai người đều là "người trong suốt" trong ngành, đơn thuần mà chân thành.
Cô ấy là kiểu người chỉ cần tốt với cô ấy ba phần, ít nhất sẽ hồi báo lại mười phần, dựa theo tính cách của cô ấy, dù đông lạnh hết, còn mỗi một ngón tay có thể đánh chữ, nhất định cũng sẽ kiên trì trả lời, kết thúc cuộc hội thoại.
Tương ngộ là duyên phận, cần phải quý trọng.
. . .
Thời gian như con ngựa trắng đứt cương, nhanh chóng đến đêm Giao thừa.
Sau bữa cơm đoàn viên, người một nhà ở phòng khách nói chuyện phiếm, mười giờ đúng bắn pháo hoa xong, hai vợ chồng liền kêu Nguyễn Minh Huy và Chu Tinh Thần đi ngủ: "Trẻ con không cần gác đêm [3]."
[3] Gác đêm: tập tục ngày lễ của Trung Quốc. Tương truyền rằng vào đêm ba mươi, để tránh Niên thú*, mọi người sẽ đóng cửa từ khi trời chưa tối, không dám ngủ, gác đêm cho đến hừng đông.
*Niên thú: là một sinh vật trong thần thoại Trung Quốc. Ký tự Niên trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là "năm" trong ngày tháng năm
Dù đã lớn lên rồi, ở trong mắt họ, vẫn là những đứa trẻ trước sau như một.
Chu Tinh Thần cùng cậu nhỏ nhìn nhau cười, cầm bao lì xì về phòng.
Cô nằm trên giường, co đầu gối, khiến chăn bông phình lên một cục.
Điện thoại không ngừng rung lên, bấm vào thì đều không có gì bất ngờ, tất cả là tin nhắn chúc phúc tân niên.
Chu Tinh Thần lướt xem một lần, nhưng không thấy được tin nhắn mình muốn.
Cái tên vừa thoáng hiện lên dưới đáy lòng, gần như ngay lúc đó, trên màn hình nhảy lên ba chữ "Phó Hành Quang".
Cô thở ra một hơi, nghe máy.
"Đang làm gì đấy?"
Chu Tinh Thần: "Ngủ."
"Sớm vậy?"
"Đúng thế."
"Anh đang làm gì?"
Chu Tinh Thần nghe thấy loáng thoáng bên kia có âm thanh ầm ĩ, chỉ chốc lát sau im ắng hơn, chắc anh đi đến chỗ nào khá xa.
"Đang bắn pháo hoa với Tuyết Nghênh."
Đoán được mà.
Cô cười hỏi: "Vui không?"
"Hơi ầm ĩ."
Đúng vậy, anh là người thích yên tĩnh nhất.
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, đều là chút chuyện không đâu vào đâu, cho đến khi điện thoại hơi nóng lên, Chu Tinh Thần mới ý thức được, thì ra đã gần mười hai giờ đêm.
Giọng của Phó Tuyết Nghênh vang lên, đang đếm ngược: "Mười, chín... Ba, hai, một. Happy New Year!"
Pháo hoa vút bay, lộng lẫy mà náo nhiệt.
Giọng nói trầm thấp của anh cũng xuyên qua sóng điện thoại truyền đến, rõ ràng như nói nhỏ bên tai cô: "Năm mới vui vẻ, Tinh Thần."
Anh có biết không, đối với giọng của anh, cô hoàn toàn không có sức chống cự, đặc biệt là trong bầu không khí ấm áp bây giờ, anh lại cố tình dùng loại âm thanh này... Thật là... Thật là...
"... Anh cũng thế," Chu Tinh Thần gần như đáp theo bản năng: "Năm mới vui vẻ."
"Ngủ ngon, ngày mai gặp."
Bởi vì khúc nhạc đệm trước khi ngủ, Chu Tinh Thần lăn qua lộn lại khó có thể ngủ say, đang định xuống lầu uống chút nước, không ngờ vừa mở cửa, liền thấy bố mẹ đang tựa vào ban công lầu hai thấp giọng nói chuyện...
"Bà Tề, chúc mừng em lại lớn hơn một tuổi."
Cô mơ hồ nghe thấy mẹ nói gì đó, hình là muốn quà tân niên, bố cô cười rất dịu dàng, sau đó, sau đó... Nhìn bố bế mẹ lên, hơn nữa còn bế công chúa.
Mẹ cô giống như thiếu nữ vừa rơi vào bể tình, vùi mặt vào ngực ông.
Hai người cứ vậy trở về phòng.
Một màn này, Chu Tinh Thần nhìn mà đỏ cả tai.
Haiz...
Sao lại như vậy chứ?
Sao chỉ nhìn mỗi bóng dáng đã khiến cô cảm thấy, mình bị rót đầy một miệng mật đường?
... Thật hâm mộ.
________
[2] Đồng hồ Mặt Trăng: là loại đồng hồ đeo tay có chức năng hiển thị quỹ đạo của mặt trăng, ví dụ như Lange 1815
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
10 chương
23 chương
10 chương
163 chương