Tay Hái Sao Trời

Chương 14 : Tâm hồn

Edit: Nhược Vy Beta: Quanh Vài phút đầu tựa vào vai anh, Chu Tinh Thần còn có thể miễn cưỡng giữ lại chút tỉnh táo, sau đó dần ngủ say, có lẽ là quá buồn ngủ, cũng có lẽ... Anh cho cô cảm giác quá an tâm, đó là một loại cảm giác tin cậy khắc sâu vào xương cốt, nó nói cho cô... có thể yên tâm ngủ, có anh ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì. Phó Hành Quang nghe hô hấp của cô bắt đầu đều đều, lấy tấm chăn mỏng đắp lên chân cô, rồi lại không kìm chế được mà cúi đầu nhìn sang. Gương mặt cô hình trái xoan, nhỏ mà tinh xảo, hồi bé trông giống như búp bê, đặc biệt là đôi mắt, trong suốt lại xinh đẹp, cho dù không nói lời nào, chỉ cần cô nhìn mình, dù cô muốn hái sao hái trăng trên trời, có lẽ anh cũng sẽ mềm lòng đồng ý với cô. Ở trong mắt người khác, anh luôn thích "bắt nạt" cô. Ví dụ như, lúc dạy cô học toán, rất hay thuận miệng nói: "Chu Tinh Thần, sao em ngốc thế", cùng cô đi tham quan vườn nông nghiệp, chỉ vào chuồng heo: "Chu Tinh Thần, em đứng trước mặt nó mà không thấy xấu hổ sao?" Cô bị trêu đùa đỏ bừng mặt, vắt hết óc cũng không nghĩ ra lời nào phản bác, nhưng không cam lòng, vì thế sẽ không thèm nói chuyện với anh, cái miệng chu đến mức có thể treo được một cái bình, tỏ vẻ mình rất tức giận, rất tức giận. Nhưng cô rất dễ dỗ. Một hộp sữa hoặc một cây kem là có thể khiến cô "thả cái bình trên miệng xuống", một lần nữa tươi cười. Chính là một cô bé mềm mại đáng yêu như vậy, bất tri bất giác đi vào trái tim anh. Ánh mắt Phó Hành Quang tiếp tục đi xuống, rơi vào hai cánh môi đỏ hồng, vì ngủ quá say mà hơi mở ra, có thể thấy được loáng thoáng hàm răng trắng bóc. Tô son à? Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng quệt một cái, quả nhiên là dính chút màu đỏ, để trước chóp mũi thì ngửi được một mùi ngòn ngọt của trái cây. Trên người cô còn có thay đổi mà anh không biết đến sao? Suy nghĩ này khiến trái tim Phó Hành Quang bỗng dưng thắt lại, cổ họng chua xót, rất nhiều suy nghĩ cũng theo đó mà quay cuồng, anh từ từ nhắm mắt lại, để mặc chúng nó cắn nuốt. Sau này sẽ không rời đi nữa. Dù không thành người yêu, cũng sẽ làm anh trai cô cả đời. Hai giờ trên không trung, Chu Tinh Thần ngủ say, mơ thấy một giấc mơ vừa dài vừa mệt, gần xuống máy bay, chịu ảnh hưởng từ sự xóc nảy, cô mới tỉnh lại: "Đến thành phố A rồi à?" "Ừ." Giọng người đàn ông ở ngay bên tai cô, cũng có thể tỉ mỉ cảm nhận được hô hấp của anh phả xuống trên đỉnh đầu, vừa bước ra từ giấc mơ dài lan man, đến giờ cô mới phát giác mình còn gối đầu lên vai anh, vội vàng ngồi thẳng dậy, lại giấu đầu lòi đuôi mà vuốt tóc. Vẫn luôn duy trì một tư thế, chắc là bả vai sẽ rất mỏi? "Đêm qua ngủ muộn à?" "Không phải." Chu Tinh Thần lắc đầu. Chín giờ cô đã đi ngủ, ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên bị một tiếng thét chói tai bên ngoài đánh thức: "Có người nhảy lầu!" Xưa nay cô luôn sợ những chuyện như vậy, cuộn mình trên giường, tay chân rét run. Còn lá gan Hạ Thiên thì lại rất lớn, khoác áo ra ngoài, nửa giờ sau, mang về tin tức: Người nhảy lầu là một đàn anh khoa Âm nhạc. Theo như những gì bạn cùng phòng tiết lộ, nguyên nhân nhảy lầu có hai khả năng: Một là cơ hội ra nước ngoài du học bị người ta cướp mất; hai là cô bạn gái vốn đã hẹn cùng nhau ra nước ngoài nhân cơ hội nói lời chia tay. Phùng Đình Đình nghe thấy thì thổn thức không thôi: "Đàn anh này, trước đây mình từng nghe Cao Nguyên nhắc đến, một người không tồi, sáng lạn như ánh mặt trời, sao lại thành ra như vậy..." Đại khái là cả đời thuận buồm xuôi gió, cho nên sau khi gặp phải biến cố, tâm thần không còn ổn định. Quá dễ bị tổn thương. Mọi người hưởng thụ cuộc sống tiện lợi do công nghệ cao mang đến, chỉ lo đuổi theo những thứ càng cao hơn, lại xem nhẹ tâm hồn của mình, một bộ phận cũng không kém phần quan trọng. "Phó Hành Quang, anh cảm thấy, sức nặng của sự nghiệp và tình yêu, so với sinh mệnh, cái nào nặng cái nào nhẹ?" Ngữ điệu của cô quá nghiêm túc, Phó Hành Quang suy tư nhìn vào mắt cô: "Không có sinh mệnh, lấy đâu ra tình yêu và sự nghiệp." Một câu nói đúng trọng tâm. Vấn đề mà ba người các cô thức trắng đêm thảo luận, chỉ cần một câu của anh là sáng tỏ ngay. Đúng vậy, sinh mệnh đến từ cha mẹ mình, không có sự đồng ý của họ, chúng ta đâu có tư cách và quyền lợi vứt bỏ nó? Mà trên đời này, lại có đôi cha mẹ nào, bằng lòng nhìn con cái xem nhẹ sinh mạng của mình? "Phải sống thì mới có thể làm được những chuyện khác." Anh lại tiếp tục bổ sung: "Nhưng chúng ta không thể trách móc nặng nề sự lựa chọn của người khác, bởi vì người gánh vác hậu quả không phải chúng ta, mà là chính họ." Mấy ngày nay, chuyện trợ giảng Tôn ra nước ngoài, cùng một đàn anh khoa Âm nhạc tự sát, hai chuyện lớn đè trong lòng như hai ngọn núi, trong khoảnh khắc biến mất hết thảy, Chu Tinh Thần cười nói: "Em hiểu." Máy bay đi ngược chiều với ánh mặt trời, từ từ đáp xuống mặt đất, cơ thể của cô chấn động theo, nội tâm lại vô cùng bình thản. Hai người ra khỏi sân bay, lên xe về nhà. Nhà Chu Tinh Thần cách sân bay xa hơn, trên đường còn phải đi qua nhà họ Phó, nhưng nhìn Phó Hành Quang thế này, chắc là tính đưa cô về nhà trước. Nửa giờ sau, chiếc xe vững vàng dừng lại trước một ngôi biệt thự. Cô nhìn ra, lẩm bẩm: "Về đến nhà rồi." Sao lại nhanh vậy chứ? Phó Hành Quang xuống xe lấy vali, thấy cô còn chưa bước ra thì gõ cửa sổ. Cả người anh đứng dưới ánh mặt trời, đôi con ngươi màu nâu trong veo, giống như biết phát sáng. Rất là đẹp mắt. Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng là hai anh em họ có khuôn mặt giống nhau, nhưng đối mặt với Mai Khê Quang, cô có thể miễn dịch, trước nay chưa từng sinh ra ý nghĩ như vậy, càng sẽ không giống như giờ phút này... Chỉ nhìn thôi, tim đã đập gia tốc. Phó Hành Quang trực tiếp mở cửa xe ra, cười nhẹ một tiếng: "Sao còn chưa xuống?" Dường như tiếng cười của anh còn mang theo nhiệt độ nào đó, Chu Tinh Thần vội vàng nói: "Xuống, xuống ngay. Vừa rồi em... đang nghĩ chút chuyện." Lời giải thích này rất dư thừa. Trông anh không có vẻ gì là tin cả. "Anh có muốn vào nhà ngồi không?" "Không được." Phó Hành Quang nói, "Chờ sau Tết Âm Lịch sẽ chính thức đến đây chúc tết." Chu Tinh Thần yên lặng tính nhẩm, cách Tết Âm Lịch còn những mười ngày nữa, cô vẫy tay, "Em vào trước đây. Anh về đến nhà nhớ nhắn tin cho em." Anh đồng ý: "Ừ." Cô kéo hành lý đi đến cửa, đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại. "Phó Hành Quang." Anh vẫn còn đứng tại chỗ, chắc là tính chờ cô vào mới đi. Tầm mắt hai người giao nhau, lông mi cô nhẹ nhàng run lên: "Nghỉ đông em có bài tập quan trắc sao trời, anh có muốn... cùng làm không?" "Được." Rõ ràng là đáp án trong dự kiến, nhưng vẫn khiến Chu Tinh Thần vui mừng, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít: "Vậy nha, đến lúc đó anh nhớ cầm theo kính viễn vọng của anh nữa." Anh lại gật đầu nói được. Ánh mặt trời trên đỉnh đầu thật là quá tươi đẹp. Chu Tinh Thần vươn tay hứng lấy, nhẹ nhàng nắm lại, trong tay là không khí ấm áp, đúng thật là trẻ con! Cô đi đến cánh cửa khắc hoa. Camera trước cửa ghi lại, vài giây sau có âm thanh xuất hiện: "Chào mừng về nhà." Âm thanh này đến từ người máy quản gia. Thời đại phát triển tới hôm nay, thật sự thực hiện nguyện vọng "Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa" ngày xưa. Đồ dùng thuộc sở hữu của một cá nhân, đều có một mã 3D tương ứng với thẻ căn cước công dân, độc nhất vô nhị, ở một mức độ nào đó, phân chia quyền sở hữu và quyền cá nhân rất rõ ràng. Người máy quản gia trí tuệ nhân tạo này cũng phổ biến ở các hộ gia đình, chủ yếu phụ trách sự an toàn và vệ sinh trong gia đình. Cửa sổ, hoa cỏ cây cối, thậm chí là dưới đất cũng trang bị con chip đặc chế, tất cả tin tức của người và vật xuất hiện trong phạm vi đều sẽ bị ghi lại. Lấy một ví dụ đơn giản là: Nếu có một con muỗi bay vào, giới tính của nó, cùng với việc nó có bao nhiêu chân đều bị kiểm tra đo lường, hệ thống còn căn cứ vào tính nguy hại lớn nhỏ của nó để quyết định áp dụng loại đối sách nào. Nếu con muỗi này chỉ vô tình xâm nhập, nghỉ ngơi một lát rồi đi, như vậy nó sẽ an toàn; nếu nó có ý đồ không tốt, một lòng chỉ muốn đi hút máu, lây lan vi khuẩn gây bệnh, vậy ngại quá, hệ thống sẽ rất không khách sáo mà tiến hành "hủy diệt nhân đạo" với nó. Cũng theo quy tắc đó, nếu có người vào nhà ăn cắp, cơ bản chân trước vừa vào cửa, sau lưng cảnh sát đã đến. Hệ thống quản gia và hệ thống Cục Công An trí tuệ nhân tạo được liên kết với nhau... Có thể nghĩ ra, ở thời đại này, trộm và cướp đều bị thất nghiệp. Chu Tinh Thần vào nhà. Trong phòng khách, bố mẹ cô đang ngồi xem phim, vợ chồng già vẫn còn rất ngọt ngào. Hai vợ chồng cùng nhau nhìn qua. "Về rồi đó à." "Mệt lắm rồi nhỉ." Nguyễn Miên dắt tay con gái, "Mẹ làm chè hạt sen nấm tuyết đường phèn [1] cho con, ăn trước hai miếng cho ấm dạ dày, nếu còn muốn ăn gì khác, kêu bố con làm cho." Bà đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thuộc tầng lớp nghệ thuật gia, khí chất đương nhiên không cần phải nói, trong sinh hoạt, có chồng cưng, con gái thì ngoan ngoãn, mọi chuyện đều hài lòng, hơn nữa lại chăm sóc tốt, năm tháng gần như không để lại dấu vết gì trên người bà. Hai mẹ con đứng chung một chỗ, tựa như hai chị em. "Muốn ăn gì, bố làm cho con." Tề Nghiễm vén tay áo đứng dậy. "Bố" Chu Tinh Thần gọi ông lại, "Không cần đâu, con chưa đói bụng." "Vậy ăn chè trước." Nguyễn Miên kéo cô đến sô pha ngồi xuống, quan sát từ đầu tới đuôi một lần, vuốt má cô, "Sao lại gầy thế này?" "Đâu có?" Tề Nghiễm cũng ngồi xuống bên cạnh, "Gầy thật." Vốn đã nuôi không mập. Vì thế, Chu Tinh Thần ngồi ở giữa, hai vợ chồng họ một trái một phải, cùng nhau thảo luận tiếp theo nên bồi bổ cho cô thế nào, nói một hồi, Tề Nghiễm nhắc tới kinh nghiệm năm vợ thi đại học, mình làm cách nào khiến bà tăng từ bốn mươi lên bốn lăm cân... Tràn ngập xung quanh là vị ngọt của tình yêu, chè cô ăn trong miệng cũng không bằng. Đúng là dày vò mà. Bố mẹ, hai người không suy xét đến cảm nhận của con sao? . . . Tối đầu tiên về nhà, giấc ngủ rất tốt. Nhưng vừa hơn sáu giờ sáng, Chu Tinh Thần bị đồng hồ sinh học đánh thức, ngoài cửa sổ, mặt trời như một quả hồng đỏ thẫm treo lơ lửng, cô xoa ấn đường, mơ hồ nghe thấy động tĩnh gì đó, nhìn qua phía phát ra... Trên bàn trang điểm. Chu Tiểu Bảo đang đè chân trước, lắc đầu vẫy đuôi, chỉ chốc lát sau lại nhảy dựng lên, thân thể rơi xuống lăn vài vòng... Nhìn thấy cô, nó vẫy móng vuốt: "Chào buổi sáng nha Tinh Thần." "Buổi sáng tốt lành" Chu Tinh Thần vuốt lại mái tóc rối, nghi hoặc hỏi: "Em đang làm gì đấy?" "Em đang tập thể dục buổi sáng mà." Chu Tiểu Bảo đứng thẳng dậy, xoay quanh tại chỗ, còn tự đọc nhịp: "Ngủ sớm dậy sớm, thân thể khỏe mạnh, lắc lắc đầu, vặn vặn mông, nào ta cùng nhau vận động..." Bán manh... Đáng xấu hổ!