Tây du đại giải trí
Chương 39 : Tiếp tục ra sách.
Lý Thanh Nhã mỉm cười, đứng dậy nói: "Hình như trong nhà còn có một cái túi đựng kiếm cho ngươi dùng! Chờ chút để ta đi lấy."
Trương Minh Hiên liên tục gật đầu, đưa mắt nhìn bóng Lý Thanh Nhã rời đi, ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng đong đưa cái nôi, hắn dùng ngón tay khẽ chọc khuôn mặt béo múp míp của Nha Nha, cười nói: "Đáng yêu quá đi!"
Chỉ chốc lát sau Lý Thanh Nhã đã quay lại, nàng cầm một cái túi vải màu xám trong tay. Trương Minh Hiên thấy Lý Thanh Nhã quay lại, tranh thủ thời gian đứng lên.
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Đừng nhúc nhích!"
Trương Minh Hiên nghe lời đứng nghiêm, nghỉ, ngẩng đầu, ưỡn ngực, mắt nhìn về phía trước.
Lý Thanh Nhã đi tới sau lưng Trương Minh Hiên, vỗ cánh tay hắn và nói: "Nâng lên!"
Trương Minh Hiên nghe lời nâng hai tay lên, ánh mắt chứa đầy sự chờ mong. Đôi tay ngọc ngà của Lý Thanh Nhã lướt qua bả vai Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên nhắm hai mắt lại, cẩn thận trải nghiệm sự dịu dàng trong chớp nhoáng này, mỗi một lần tiếp xúc đều giống như là bị điện giật, chạy thẳng tới đáy lòng.
Những điều tốt đẹp đều rất ngắn ngủi, nghe thấy một tiếng: "Được rồi!" Trương Minh Hiên mở hai mắt ra, trong mắt lộ ra sự mất mát khó tả.
Sao lại xong một cách dễ dàng như thế! Sao người thiết kế túi đựng kiếm lại thiết kế đơn giản như vậy? Phải tốn nửa ngày để mặc thì mới tốt được!
Lý Thanh Nhã nhận lấy thanh kiếm dài từ trong tay Trương Minh Hiên, cắm vào trong túi đựng kiếm, nói: "Thế này thì ngươi chỉ cần đưa tay ra là có thể lấy được, ngươi thử đi!"
Trương Minh Hiên đưa tay về phía sau nắm một cái, quả nhiên chỉ cần hơi đưa tay một chút thôi là đã nắm được chuôi kiếm. Trương Minh Hiên lại cảm thấy vui vẻ, có Thanh Bình Kiếm ở đây, an toàn của hắn cũng có chút đảm bảo! Sau lưng mình có lão đại mà!
Trương Minh Hiên vui mừng mà nói: "Thanh Nhã tỷ, tỷ xem ta mang cho tỷ món quà gì này? Tèng teng…" Hắn nâng viên linh châu Thủy Mạch như là dâng vật quý tới trước mặt Lý Thanh Nhã, chắc là nàng chưa từng thấy bảo bối của Long Vương đâu!
Lý Thanh Nhã kinh ngạc hỏi: "Linh châu Thủy Mạch?"
"Thì ra là có biết!" Trương Minh Hiên hậm hực nuốt xuống lời giới thiệu đã sắp trào tới miệng.
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên, hỏi: "Ngươi lấy ở đâu?" Trương Minh Hiên chớp mắt, hình như Thanh Nhã tỷ thích bộ dáng uy vũ của mình!
"Tỷ, là thế này. Hôm qua khi ta trở về từ thư viện thì gặp một thư sinh trung niên anh tuấn, người đó vừa thấy tướng mạo anh tuấn siêu phàm, khí chất ưu nhã cao quý của ta thì lập tức bị ta khuất phục, nhất quyết muốn tặng bảo vật gia truyền này cho ta. Ta đã từ chối đủ kiểu nhưng thật sự không có cách nào khác nên đành phải nhận."
Lý Thanh Nhã lạnh nhạt nhìn Trương Minh Hiên rồi nói: "Nói thật!"
"Chậc…" Trương Minh Hiên đang vênh váo lập tức giống như một con vịt đực bị túm cổ, bị vạch trần rồi, thật là xấu hổ!
Trương Minh Hiên ngượng ngùng cười nói: "Hôm qua ta gặp được hai người đang đánh cược, ta nói tốt giúp vài lời cho một người trong đó, không ngờ tới người đó lại là Long Vương Kính Hà ở ngoài thành, thứ này là ông ta đưa cho ta."
Lý Thanh Nhã cau mày, nói: "Người có thể đánh cược với Kính Hà Long Vương thì chắc cũng không phải là hạng người bình thường, người mà ngươi đắc tội cũng chính là hắn ta?"
Trương Minh Hiên mang vẻ mặt đau khổ gật đầu. Lý Thanh Nhã an ủi: "Yên tâm đi! Người có thân phận ngang hàng với Kính Hà Long Vương cũng sẽ không so đo chút chuyện nhỏ đó với ngươi, vô duyên vô cớ đánh mất địa vị."
Trương Minh Hiên lại khóc ròng trong lòng, nói: "Vấn đề là tối hôm qua ta lại bày cách bậy bạ cho Kính Hà Long Vương rồi! Đến lúc đó hắn ta bị quan binh bắt đi, không hận ta thì mới là lạ đó."
Trương Minh Hiên nhìn thoáng qua linh châu Thủy Mạch trong tay rồi nói: "Tỷ, tỷ nhận lấy cái này đi! Khí trời nóng thế này, có nó rồi thì tỷ và Nha Nha sẽ không phải sợ nóng nữa."
Lý Thanh Nhã đưa mắt nhìn Trương Minh Hiên, khóe miệng khẽ cong lên thành một đường cong xinh đẹp, cười nói: "Được rồi, ta nhận."
Lý Thanh Nhã cười nói: "Chỉ cần ngươi ở trong thư điếm, ta có thể bảo đảm cho sự an toàn của ngươi."
"Thật không?" Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã đầy ngạc nhiên.
Lý Thanh Nhã ưu nhã nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt xinh đẹp mang theo một sự tự tin không nói nên lời.
Trương Minh Hiên vừa nghĩ tới việc trốn ở trong thư điếm, không thể đi ra ngoài thì lắc đầu, mà thôi đi! Thế thì rất vô vị! Hắn sờ Thanh Bình kiếm ở sau lưng, nhờ ngài đó kiếm gia à.
Trương Minh Hiên vừa cười vừa nói: "Không có chuyện gì, giống như lời tỷ nói, chắc là dạng nhân vật lớn như hắn sẽ không chấp nhặt với ta đâu! Ta qua thư phường đây."
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên rời đi, vừa cười vừa nói: "Có chừa cơm trong nồi cho ngươi đó, ăn rồi hãy đi!"
Trong lòng Trương Minh Hiên mừng rỡ như điên, quá tốt rồi, tỷ cũng bắt đầu chừa cơm cho ta, có tiến bộ, có tiến bộ.
Trương Minh Hiên quay đầu lại và cười nói: "Cảm ơn tỷ!"
Sau khi ăn uống no đủ, Trương Minh Hiên cầm bản thảo sách đi đến thư phường. Vừa mở cửa thư điếm ra, thì lập tức giật nảy mình, chỉ thấy một đám người vây quanh trước cửa, có người ăn mặc như người ở, có người ăn mặc như người đọc sách, cũng có dân chúng tầm thường, thậm chí còn có cả người giang hồ cầm theo đao kiếm.
Trương Minh Hiên lùi lại hai bước rồi lắp bắp nói: "Ngươi… Các người muốn làm gì?"
Hắn đưa tay nắm chặt Thanh Bình kiếm ở phía sau, uy hiếp nói: "Nói cho các người biết! Ta cũng không phải là kẻ ăn chay."
"Tru Tiên!"
"Tru Tiên!"
"Công tử, Tru Tiên đã ra phần mới chưa?"
"Ông chủ, lúc nào thì Tru Tiên mới ra phần mới vậy!"
"Tru Tiên, bọn ta muốn Tru Tiên!" Người bên ngoài dồn dập la hét với Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên thở phào một hơi, hóa ra chỉ là một đám mê sách! Hắn buông tay cầm kiếm ra, toét miệng cười rồi hô to: "Im lặng! Im lặng! Xin mọi người im lặng!" Đám người mê sách nhanh chóng trở nên im lặng trước lời nói của Trương Minh Hiên, sau đó nhìn Trương Minh Hiên chằm chằm. Trong lúc này, Trương Minh Hiên cũng bị nhìn tới run rẩy, trái tim đập thình thịch, may mà đã nắm chắc hàng trong tay.
Trương Minh Hiên vừa cười vừa nói: "Đa tạ các vị yêu thích, mọi người cũng đừng vội, đã có bản thảo mới của ‘Tru Tiên’, ta còn phải đi tới thư phường để in ấn, xin các vị chờ một lát."
"Ra sách mới!"
"Ha ha, cuối cùng cũng ra sách mới rồi."
"Tránh hết ra, nhường đường cho ông chủ!" Trong tiếng ầm ĩ, đám người nhanh chóng tách ra hai bên, chừa một lối đi cho Trương Minh Hiên.
Tất cả mọi người đều dùng sánh mắt sáng rực nhìn bản thảo trên tay Trương Minh Hiên chằm chằm.
Trương Minh Hiên đóng cửa lại, cẩn thận đi giữa đám người, rất sợ là bọn họ kích động rồi đột nhiên xông lên, may mà đám người mê sách vẫn giữ được bình tĩnh.
Sau khi Trương Minh Hiên đi ra khỏi đám người, hắn bước nhanh rồi chạy ra đường cái, thật sự là hơi bị đáng sợ đấy! Nhưng trong lòng lại có chút kiêu ngạo! Sau khi Trương Minh Hiên chạy được một đoạn đường thì bước chân chậm dần, thật sự là không thể tiếp tục chạy nữa. Có quá nhiều người trên đường cái, chen chúc mà đi, số người bây giwof còn nhiều hơn so với hai ngày trước. Trương Minh Hiên cẩn thận ôm bản thảo vào trong ngực, chen tới chen lui trong đám người, mồ hôi ướt đầm đìa!
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
62 chương
63 chương
15 chương
118 chương
190 chương