Tây du đại giải trí
Chương 36 : Lại là sách lậu
Nghe Trương Minh Hiên miêu tả, Lý Thanh Nhã phụt một tiếng bật cười.
Trương Minh Hiên ngơ ngác nhìn nụ cười còn đẹp hơn hoa của Lý Thanh Nhã, ngẩn ra một lúc, sau đó cả người đều rùng mình, trong lòng đầy hưng phấn, hoá ra Thanh Nhã tỷ tỷ thích hình tượng uy vũ của mình, thế là càng thêm phấn khởi bịa chuyện: "Đối mặt với đối thủ đáng sợ như thế, lúc ấy ta cũng thấp thỏm không thôi! Nhưng nghĩ đến tỷ tỷ và Nha Nha đang chờ ở nhà, nhất thời trong lòng ta ngập tràn ý chí chiến đấu."
Lý Thanh Nhã bất đắc trợn mắt xem thường, cái miệng ba hoa này không biết khi nào mới thay đổi được đây.
Trương Minh Hiên quơ cánh tay tiếp tục bịa: "Ta và kẻ đó đánh nhau tới bầu trời tối đen, trăng sao lụi tàn! Sau mấy trăm chiêu, ta mạnh hơn xíu nên đánh kẻ đó nằm dài trên đất, nhưng ta là loại người lấy sức phục người à? Đương nhiên không phải! Khi họ không còn sức phản kháng, ta bắt đầu giảng giải cho họ nghe về tình đoàn kết, về tình yêu thương, về tam tòng tứ đức."
"À không, không phải, là về ngũ giảng tứ mỹ!" Trương Minh Hiên ngượng ngùng sửa miệng.
"Nghe được lời ta khuyên, họ nhận rõ sai lầm của mình, nước mắt giàn dụa thề sẽ thay đổi triệt để, còn nhất quyết mời ta tới học viện của họ làm công tác chỉ đạo, ta vốn không muốn đi, ta không phải người thích nổi bật như vậy. Nhưng thịnh tình đâu thể chối từ. Dưới lời mời đầy thành ý của họ, ta vẫn đi tới đó một chuyến, cho họ một số đề nghị, như là phân môn dạy nè, thực nghiệm nè. Phải thành lập những bậc dạy riêng theo từng giai đoạn như tiểu học trung học đại học các thứ. Ngoài ra ta cũng cho họ không ít những đề nghị khác, họ đều chân thành ghi chép lại hết, đều nói mình nhận được không ít lợi ích. Kì thật, những thứ này với ta mà nói chỉ là những thứ nhỏ nhặt, chỉ như hạt bụi thôi ấy mà!" Trương Minh Hiên đắc ý nói.
"À phải, hoàn cảnh trường học của họ cũng không tệ lắm đâu, có cầu nhỏ bắc ngang suối, cây xanh mọc thành khóm."
Lý Thanh Nhã kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên: "Chẳng lẽ hắn tới học viện thật?" Đương nhiên là thật, chỉ là không có vào trong.
"Họ vốn muốn mời ta ở lại học viện của họ, để ngày đêm lãnh giáo. Nhưng ta nghĩ, sao làm vậy được chứ! Thanh Nhã tỷ tỷ còn ở nhà mà! Ta không về, Thanh Nhã tỷ sẽ lo lắng. Vì thế ta đã về." Trương Minh Hiên còn nói chưa đã nhưng cũng biết phải dừng lại.
Lý Thanh Nhã trợn mắt xem thường, thật đúng là biết cách thổi phồng! Những gì Trương Minh Hiên nói nãy giờ, Lý Thanh Nhã cả một chữ cũng không tin.
Trương Minh Hiên còn mặt dày nói thêm: "Thanh Nhã tỷ tỷ, trong lúc ta không ở đây, tỷ có lo lắng cho ta không?"
Lý Thanh Nhã gật đầu nói: "Có đôi chút, nếu ngươi còn không trở về, ta sẽ đi tìm ngươi."
Trương Minh Hiên xiết chặt nắm tay, nhảy lên hoan hô: "Yes! Thanh Nhã tỷ tỷ đang quan tâm ta."
Lý Thanh Nhã bất đắc dĩ đáp: "Ngươi nói nhỏ thôi, Nha Nha còn đang ngủ."
Trương Minh Hiên lập tức thu hết chân tay lại, rón ra rón rén đi tới cạnh nôi, nhìn Nha Nha đang chép miệng, không nhịn được nói: "Thật đáng yêu!"
Lý Thanh Nhã mỉm cười đầy tình thương. Trương Minh Hiên vươn tay chọc lên mặt Nha Nha một cái, Nha Nha bất mãn bĩu môi, quơ quơ tay rồi lại tiếp tục ngủ.
Trương Minh Hiên cười hì hì nói: "Bé lười, ngủ được ghê ta."
Lý Thanh Nhã bất đắc dĩ nhìn Trương Minh Hiên đang nghịch ngợm, nói: "Đừng chọc nó, nó tỉnh sẽ quậy lắm."
Trương Minh Hiên ngượng ngùng rút tay về, gật đầu liến thoắng.
Lý Thanh Nhã nhìn nhìn sắc trời nói: "Ngươi trông Nha Nha đi, ta đi nấu cơm."
Trương Minh Hiên sờ bụng, chạy cả buổi chiều đúng là đói bụng thật. Lập tức gật đầu, nhìn Lý Thanh Nhã xoay người bỏ đi.
Lý Thanh Nhã đi rồi, Trương Minh Hiên nhìn trái nhìn phải, vẫn rất nhàm chán. Chẳng có gì thú vị hết, món đồ chơi duy nhất là Nha Nha còn đang bận ngủ. Thế giới cổ đại này chẳng có mấy trò giải trí cả! Muốn xem ti vi quá đi, còn muốn chơi game nữa!
Về phần tu luyện, càng không dám nhắc tới. Trương Minh Hiên nhìn những điểm sáng tín ngưỡng thường thường chui vào người mình, khóc không ra nước mắt. Chúng nó hoàn toàn không thèm nghe theo lời chỉ huy của hắn, trực tiếp dung nhập vào tiểu thế giới tru tiên, như thể đó không phải tín ngưỡng của hắn vậy. Mà hình như cũng không phải tín ngưỡng của hắn thật, những tín ngưỡng này thuộc về Trương Tiểu Phàm trong thế giới tru tiên, nhưng tru tiên lại thuộc về Trương Minh Hiên, chính vì thế đã tạo thành biến dị lạ thường thế này.
Lúc này dù là người tạo ra cổ kinh đứng trước mặt Trương Minh Hiên cũng phải ngẩn ngơ, từ thiên địa sơ khai cho tới bây giờ, không phải chưa từng có ai tu luyện công pháp đạo thần, nhưng giống như Trương Minh Hiên, không đi truyền bá tín ngưỡng của mình mà lại đi viết tiểu thuyết thì lại là người đầu tiên, chính vì thế tạo thành kết quả là tiền cảnh củaTrương Minh Hiên trở nên mơ hồ không rõ, là tốt là xấu không đến phút cuối cùng không ai dám chắc.
Lý Thanh Nhã không để Trương Minh Hiên chờ lâu lắm, chỉ trên dưới một khắc, Lý Thanh Nhã đã lục tục bưng đồ ăn vào.
Trương Minh Hiên hít hít mũi, mùi thịt gà! Sao ngày nào cũng ăn thịt gà nhỉ, tuy rằng ăn cũng ngon, những mà ăn thường xuyên quá. Trương Minh Hiên cẩn thận đẩy Nha Nha vào sảnh, may mà nền đá khá bằng phẳng, không làm Nha Nha giật mình tỉnh dậy.
Ăn uống no đủ, Trương Minh Hiên ợ cái, nhìn Lý Thanh Nhã còn đang nhã nhặn xới cơm ăn.
Ngẩng đầu nói: "Thanh Nhã tỷ tỷ, hình như đã là ngày thứ ba nhỉ?" Lý Thanh Nhã khó hiểu nhìnTrương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên quơ tay giả viết chữ nói: "Cái linh bút ấy! Chắc hết điện rồi nhỉ?"
Hết điện là sao? Tuy không hiểu lắm những từ ngữ mới mẻ trong miệng, nhưng nắm ý thì vẫn dư sức.
Lý Thanh Nhã cười khẽ nói: "Ngươi viết sách, các nàng xem rất thích, có thể viết nhanh hơn không?"
"Các nàng là ai?" Trương Minh Hiên không hiểu hỏi lại.
"Mấy chị em trong hoàng cung."
"Công chúa á!"
Trương Minh Hiên đắc ý ngay, sách của hắn giờ xem như là đồ ngự dụng rồi nhỉ? Bán vào tận đại nội luôn rồi! Hắn còn tưởng các chị em của Lý Thanh Nhã là những công chúa khác trong cung, không hề nghĩ tới việc đó lại là hoàng hậu, quý phụ.
"Thanh Nhã tỷ tỷ, ta đâu thấy trong cung có ai tới lấy sách đâu?" Trương Minh Hiên không hiểu hỏi.
Lý Thanh Nhã bật cười: "Sao có thể bắt các nàng ngày nào cũng phái người tới lấy được chứ, mấy cuốn sách của ngươi ở đây đâu đủ cho các nàng chia. Lúc vừa ra sách, đã có người mua về, do công bộ sắp chữ in ấn lại, cho những người trong cung xem."
Trương Minh Hiên vừa ủ rũ vừa bất đắc dĩ nói: "Lại là sách lậu à."
Bây giờ, Trương Minh Hiên đã không còn sức để ý kiến ý cò chuyện sách lậu nữa, cả hoàng đế còn dẫn đầu làm sách lậu, còn thay tên đổi họ nhận thành của mình, hắn còn có thể nói gì được đây? May mà giờ tu luyện công pháp đạo thần, sách lậu cũng không phải không có lợi, ít nhất nó giúp truyền bá truyện tới nhiều người hơn.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
62 chương
63 chương
15 chương
118 chương
190 chương