Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi
Chương 103
Hắn gọi ra thần hộ mệnh cùng thần hộ mệnh của Lily thân mật, chính là muốn chứng tỏ thực lực của một người đàn ông, có thể có được cô gái mình yêu thích, còn thấy được vẻ mặt hâm mộ của các nữ sinh khác và vẻ mặt ghen tị của các nam sinh. James từng cho rằng có thể thấy sự xấu hổ lại mừng rỡ của Lily thì lòng hắn sẽ vô cùng thỏa mãn, nhưng suy nghĩ nhất thời tỉnh táo lại, xúc động bị đẩy lùi, hắn có chút hối hận, lo lắng, tuy hắn không rõ là vì sao. Trong lòng hắn rối bời, lo sợ thấp thỏm, không tự chủ được lén nhìn sang Harry, sợ trên giương mặt xinh đẹp kia thể hiện sự không vui. Hắn sợ Harry giận, không biết vì sao, trong lòng lại sợ hãi. Kết quả, Harry không hề giận, thậm chí ánh mắt của cậu lại thể hiện sự thoải mái, vui vẻ. Lòng James trĩu nặng, giống như bị một tảng đá đè lên, cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng, hắn đột nhiên muốn nổi giận, lại không có chỗ trút ra.
Buổi học thần chú gọi thần hộ mệnh thứ hai, Harry và James mang đến một cái tủ, Harry lại chuẩn bị hai bịch chocolate lớn. James mới đầu còn cảm thấy chuẩn bị quá nhiều, nhưng trên thực tế, chocolate thiếu chút nữa không đủ. Học sinh bị giám ngục dọa sợ, không ai có thể gọi thần hộ mệnh của chính mình, chỉ có vài học sinh có thể phun ra một lớp sương mù màu bạc từ đũa phép, không đủ đánh lui ông kẹ, nhưng biểu hiện so với các học sinh khác xem như vô cùng vĩ đại.
Thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, tất cả các học sinh năm trên đều luyện tập thần chú gọi thần hộ mệnh. Các loại động vật màu bạc chạy khắp hành lang, chạy lung tung trong đại sảnh của Hogwarts, rồi cả phòng sinh hoạt chung. Bọn họ trao đổi kinh nghiệm với nhau, chỉ cho nhau chỗ sai, yêu cầu phải làm hoàn hảo. Các học sinh đều cảm thấy xấu hổ vì biểu hiện của mình ở lớp học.
Cuối tuần, tình hình cũng không được cải thiện nhiều, lại tiêu hao một số lượng lớn chocolate của Harry. Voldemort rất không vừa lòng, không chỉ vì học sinh Slytherin học ba buổi nhưng vẫn không thể nắm vững thần chú gọi thần hộ mệnh đuổi giám ngục, mà càng bởi vì học sinh bốn nhà ăn sạch kẹo của Harry. Đó là kẹo hắn mua cho Harry, kết quả rơi vào bụng những học sinh ngu ngốc kia, còn Harry thì không được ăn! Cũng may Harry rất có kinh nghiệm trong chuyện dập tắt lửa giận, mấy nụ hôn ngọt ngào, làm nũng một chút, cam đoan không đưa chocolate của mình ra làm từ thiện nữa, rốt cục làm cho ma vương chuyển giận thành vui. Ngày hôm sau, Lucius dẫn đầu học sinh Slytherin viết thư về nhà, bảo người nhà gửi chocolate đi tới, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt.
Chương trình học thần chú gọi thần hộ mệnh kéo dài năm buổi, so với thời gian dự tính nhiều hơn một buổi. May là Harry đã dự đoán được tình huống này có thể xảy ra, để dư một buổi, nếu không kết quả thật đúng là khó mà nói.
Học tập xong thần chú gọi thần hộ mệnh, lớp thực hành phòng chống nghệ thuật hắc ám tạm thời nghỉ, chờ lễ giáng sinh qua. Mà trước lễ giáng sinh, Hogwarts còn chào đón một sự kiện quan trong.
Để nghênh đón sự kiện này, Hogwarts được dọn dẹp tổng thể một lần. Các bức họa đều được lau chùi sạch sẽ, cho dù nó luôn lải nhải rằng nó thích bị bụi bao phủ để thể hiện được sự nghiệp vĩ đại của nó trong nhiều thế kỉ. Các giáp sắt đều được bôi dầu, đi lại lưu loát nhẹ nhàng. Mọi nơi trong lâu đài không nhiễm một hạt bụi, mỗi người đều chú ý lễ nghi, rất nhiều người còn khẩn cấp học tập lễ nghi quý tộc. Mọi người đều mong chờ ngày 15 tháng 12 đến.
Tờ mờ sáng ngày 15 tháng 12, Harry đã bị Voldemort ôm xuống giường. Tối qua cậu ngủ chung với Voldemort, vì buổi sáng hôm nay Voldemort có thể gọi cậu dậy sớm để mặc quần áo chỉnh tề.
Harry chưa tỉnh ngủ, Voldemort liền ôm lấy cậu đang tỉnh tỉnh mê mê rời giường tắm rửa, đáng tiếc là tắm rửa nửa đường thì Harry tỉnh, Voldemort không thể giúp được nhiều. =))
Nhà tạo mẫu nổi tiếng nhất thế giới pháp thuật Bute và 6 trợ thủ đã tới Hogwarts tối hôm qua, được Dumbledore đồng ý nên ở lại phòng khách của Slytherin. Trời chưa sáng hắn đã cùng trợ thủ đứng chờ bên ngoài tẩm thất của Voldemort, chờ Voldemort gọi vào.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
23 chương
47 chương
58 chương