Chương 9: Dư Lâm   Edit: Tê Tê Team   Mẹ Tống thi triển tay nghề, bận rộn đầy mồ hôi trong nhà bếp.   Một bàn đồ ăn hầu hết là món cô thích ăn.   Tống Phưởng ngồi sát bên Tống Huyên. Bố mẹ không ngừng gắp đồ ăn cho cô, chẳng mấy chốc mà cái bát chất thành núi nhỏ. Tống Huyên nhìn bát cơm trơ trụi của mình, bất mãn hàng ngày: “Bố mẹ lại bất công rồi!”   Mẹ Tống trừng cậu: “Bình thường con ăn chưa đủ hay sao? Con biết chị con làm việc bên ngoài khổ cực thế nào không?”   Tống Huyên im bặt, không lâu sau, một đôi đũa gắp đùi gà thả xuống bát cậu. Cậu ngẩng đầu, mẹ Tống vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đây đây đây, mỗi bữa cơm mà còn tỵ với chị.”   Mâm cơm ấm áp, đề tài mấy người nói chuyện không nằm ngoài con gái. Sau khi Tống Huyên bị chỉ trách, cuối cùng cũng đến Tống Phưởng gặp xui xẻo.   Mẹ Tống nhìn Tống Phưởng một chút, nói: “Bé cưng à, mẹ nghe dì Lí của con nói công ty X đang tuyển dụng đó.”   Tống Phưởng “Dạ” một tiếng.   Mẹ Tống tiếp tục, “Dì Lí con nói với mẹ là với bằng đại học của con và quan hệ của dì, con chỉ cần đi phỏng vấn là 100% được nhận, mẹ muốn khuyên con hãy suy nghĩ thật kỹ. Công việc này có thể tốt hơn trăm ngàn lần cái trang điểm của con.”   Tống Phưởng không đáp.   Bố Tống bên cạnh nhìn thoáng mặt con gái, dùng cùi chỏ đẩy đẩy vợ, thấp giọng nói: “Trong bữa cơm đừng nói những lời này.”   Mẹ Tống nhìn bố Tống một chút, lại nhìn Tống Phưởng một chút, sau khi do dự bà cũng không nói nữa.   Ăn xong cơm tối, Tống Phưởng để em trai vào phòng làm bài tập.   Bên trong phòng khách chỉ còn lại ba người: cô và bố mẹ.   Tống Phưởng bóc quả quýt cho mẹ Tống, nói: “Chuyện bản vẽ của Tiểu Huyên ――”   Mẹ Tống trực tiếp cắt ngang: “Con đừng dính líu chuyện này, không thương lượng.”   Tống Phưởng nhìn bà.   Mẹ Tống nói: “Đợt trước nó còn tranh cãi với mẹ, nói sau này phải làm họa sĩ truyện tranh. Đúng là điên rồi. Vẽ vời biết bao nhiêu là bức? Còn muốn làm họa sĩ truyện tranh nữa. Mẹ tịch thu đồ vẽ là vì tốt cho nó thôi! Sau này nó sẽ hiểu.”   Trong công cuộc dạy dỗ con cái, mẹ Tống cực thích câu nói này ――   Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.   Vì câu nói này mà mẹ Tống làm rất nhiều chuyện không thể nói lý. Sau này bà tiếp tục cây ngay không sợ chết đứng, phát huy câu nói vạn năng, mẹ chỉ muốn tốt cho con.   Khi cô học lớp 12, mẹ Tống nảy ra ý định muốn cô học tài chính. Bà muốn sau khi cô tốt nghiệp cấp 3, trực tiếp vào học ngành ngân hàng trên đại học, sau này 9 giờ đi 17 giờ về, công việc dễ dàng và danh giá, các cô gái nên tìm công việc như vậy.   Nhưng Tống Phưởng không muốn, lúc đó cô vô cùng hứng thú với ngôn ngữ phụ, rất muốn đi học.   Cô nói ý nguyện của mình với mẹ Tống, bà vừa ko đồng ý cũng không phản đối, chỉ nói sau này hẵng bàn. Cô nghĩ đây là biểu hiện nhượng bộ của mẹ Tống, cực kỳ vui vẻ.   Ngày chọn chuyên ngành, Tống Phưởng mãn nguyện điền ngôn ngữ yêu thích.   Vốn tưởng là chuyện nắm chắc trong tay, cuối cùng lại xuất hiện biến cố bởi vì mẹ Tống tự đến trường sửa nguyện vọng ngành học của cô.   Cô đi chất vấn mẹ Tống, mẹ Tống chỉ nói: “Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi!”   Cảm giác ngày đó đại khái là lòng nguội lạnh khi biết được sự thật.   Mẹ Tống nói: “Giờ mẹ càng nghĩ càng hối hận, lúc trước không nên nhẹ dạ vì mấy giọt nước mắt của con mà mặc kệ con đi làm cái gì trang điểm. Mẹ và bố con ngày nào ở nhà cũng lo lắng, lo con không đù tiền, lo con ăn ngủ không ngon. Con nói thật cho mẹ, con có đủ tiền tiêu không, không đủ thì mai mẹ chuyển cho con.   Tống Phưởng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng ngân hàng cho bà xem số dư, “Đây là tiền con tiết kiệm được trong hai năm qua.”   Chuỗi chữ số này thành công khiến mẹ Tống im lặng.   Tống Phưởng than nhẹ một tiếng, nói: "Mẹ, con và Tiểu Huyên đều biết là mẹ muốn chúng con tốt, nhưng một vài thời khắc chúng con muốn tự mình quyết định hơn.”   Mẹ Tống tức giận: “Mẹ sợ các con bị tổn thương đấy thôi! Một đứa hai đứa đều nói chuyện ước mơ với mẹ, an toàn thì có gì không tốt! Thật sự không biết hai đứa đang nghĩ gì nữa!”   Bố Tống vẫn yên lặng chưa lên tiếng, pha cốc trà cho vợ, động viên nói: “Lúc đó bà không đồng ý cho Phưởng Phưởng làm cái gì beauty blogger, bà không thấy bây giờ con bé rất tốt à.”   Lời khuyên này càng làm mẹ Tống tức giận, chỉ vào hai bọn họ: “Hai người cùng phe với nhau chứ gì!”   Tống Phưởng nắm tay mẹ Tống, giọng mềm nhũn: “Mẹ, con đảm bảo giúp Tiểu Huyên, thằng bé sẽ không lơ là học tập, mẹ cứ cho em ấy thử được không?”   Mẹ Tống nhìn cô thở phào nhẹ nhõm. Bà nói: “Hai đứa để mẹ suy nghĩ thêm đã.”   Tống Phưởng đẩy cửa ra.   Tống Huyên ở trong phòng vừa thấy cô vào, vội vàng đứng lên, gấp gáp hỏi: “Sao rồi chị? Sao rồi chị? Sao rồi chị?”   Tống Phưởng xoa đầu cậu, “Mẹ nói sẽ xem xét.”   Tống Huyên ôm cánh tay cô cười, “Đúng là chị lợi hại, nếu em mà nói với mẹ thì chưa được hai câu đã bị phản đối rồi.”   Tống Phưởng nhắc nhở: “Được vẽ nhưng không được lơ là học tập.”   Tống Huyên dựng thẳng ngón tay: “Vâng ạ vâng ạ!”   Tống Huyên mở Weibo của mình ra hiến dâng báu vật. Trên đó đều là tranh cậu vẽ up đăng lên mạng.   Tranh của cậu là loại hoạt hình 2D cute hột me.   Những tác phẩm khá hot, mỗi bức đều có lượt thích ba chữ số hoặc chữ số. Tống Phưởng mở phần bình luận ra, thấy một đám người hối thúc đăng thêm.   Tống Phưởng cười, “Họa sĩ nổi tiếng.”   Tống Huyên cũng cười, “Beauty blogger nổi tiếng.”   Khi Tống Phưởng rời đi lại dặn mẹ Tống thêm lần nữa, đừng ép Tống Huyên quá, cậu đang trong kỳ phản nghịch. Mẹ Tống không nói gì, bản thân mình không một mống con mà lại hướng dẫn cách dạy dỗ cho một người mẹ có một trai một gái à?   Nhưng bố Tống ở bên cạnh luôn miệng đồng ý.   Tống Huyên đưa Tống Phưởng xuống lầu.   Đến cửa, Tống Huyên kéo ống tay áo cô, mặt lộ vẻ hối hận nhưng không nói lời nào.   Tống Phưởng nhéo má cậu, nói: “Ngoan, đi lên đi.”   Tống Huyên nhìn cô, đột nhiên lên tiếng: “Cảm ơn chị.”   Tống Phưởng hơi sửng sốt, cười, “Không khách khí."   Thiếu niên cúi thấp đầu, cọ đầu vào vai cô như khi còn bé.   Có gió đêm thổi qua.   Tống Phưởng vò đầu cô, giữ nguyên nụ cười.   Khi em vẫn còn là đứa bé, bàn tay non nớt trắng mịn nắm chặt tay chị, chị đã nghĩ là ――   Chị nhất định sẽ bảo vệ em cả đời.   … Trời đông giá rét se lạnh, từng trận gió lạnh.   Tống Phưởng rụt cổ vào trong khăn quàng, chầm chậm dạo bước.   Cô cúi đầu, ánh mắt nhìn theo mũi chân di chuyển. Ánh mắt của cô hơi trống rỗng, có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.   Cô đi bộ quá chậm, con đường đi mất vốn chỉ vài phút mà cô kéo dài tới tận mười mấy phút mới đến cổng nhà.   Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một nam một nữ một chó đứng ở bậc thang trước cửa sảnh lớn.   Người đàn ông vóc người cao lớn, người phụ nữ yêu kiều thiết tha kia cô cũng quen, con chó đáng yêu này cô càng quen hơn.   Nhưng mà cô lại không quen tổ hợp ba nhân vật này kết hợp với nhau.   Demacia phát hiện ra cô đầu tiên.   Vừa nhìn thấy cô, con chó vốn ngoan ngoãn nằm nhoài bên chân người đàn ông lập tức sủa lên, chạy nhanh về phía cô.   Con chó vây quanh cô, khỏi phải nói cũng biết vui vẻ như thế nào.   Ánh mắt của hai người đứng trên bậc thang cũng tới theo con chó.   Tống Phưởng chỉ làm như không thấy, hơi cúi người xoa đầu nó.   Demacia lè lưỡi, không ngừng sủa gâu gâu.   Nhìn dáng vẻ chân chó của nó, bỗng chốc lời Đường Kiêu nói ngày đó vang lên bên tai cô ――   “Nghe nói dạo này cô ta lại quyến rũ một người anh em đen đủi nào đó chơi eSport.”   Người đen đủi trong miệng Đường Kiêu ――   Chẳng lẽ là anh?   Không được bao lâu, Demacia bị Giang Ký Minh gọi về.   Tống Phưởng đi qua người bọn họ, chào hỏi hai người.   Tất nhiên cô cũng thấy sự ngạc nhiên trong mắt người phụ nữ.   Tống Phưởng nghĩ thầm, kinh ngạc chứ gì? Khéo ghê, tôi cũng vậy.   Tống Phưởng bấm thang máy, ôm ngực tựa vào vách tường.   Trong đầu toàn là cảnh tượng vừa nãy.   Muốn xua đi cũng không được.