Tay của anh ấy rất mê người

Chương 10 : anh trai tay đẹp

Chương 10: Anh trai tay đẹp   Edit: Tà   Hãng C mở cuộc họp báo sản phẩm son môi mới.   Một lượng lớn người nổi tiếng trên mạng (võng hồng) và beauty blogger được mời theo thường lệ.   Tống Phưởng thử màu xong, để Đường Kiêu chụp vài tấm ảnh cho cô.   Cô không dùng filter, camera thường để lộ toàn bộ khuyết điểm.   Anh ta chụp xong, nhìn người trong hình, líu lưỡi: “Baby à, kem che khuyết điểm của cậu hôm nay hơi dày.”   Tống Phưởng đến nhìn, đúng là hơi dày thật.   Mấy ngày nay cô làm video, cắt sửa video, còn quảng bá nữa, bận rộn không dứt ra được. Lúc nào cô cũng phải thức khuya, đôi mắt gấu trúc cũng càng ngày càng thâm.   Sáng cô dậy thấy mình trong gương cũng tự hú hồn.   Điện thoại di động nhảy ra một khung chữ.   Đường Kiêu xoay điện thoại một cái, đưa cô, “Có tin nhắn nè.”   Tống Phưởng mở WeChat ra.   Là tin của Tống Huyên.   Một tấm hình.   Đầu Đường Kiêu chúi vào, ngón tay cấp tốc mở bức ảnh ra.   Độ phân giải ảnh cao, độ pixels đáng cảm động khiến giá trị nhan sắc người đàn ông càng thêm cảm động.   Đường Kiêu xoa cằm, hỏi cô: “Sao nam mới ra mắt à?”   Tống Phưởng lắc đầu, “Không phải, là tuyển thủ eSport chuyên nghiệp.”   Đường Kiêu chậc chậc hai tiếng: “Gương mặt này không đi làm ngôi sao thật phí của. Nếu nổi tiếng thì chắc chắn đông fans hơn cả Từ Kiệt đấy.”   Từ Kiệt là ngôi sao nam mới hot mấy năm gần đây, fan bạn gái fan bà xã khắp nơi, hơn một nửa bình luận dưới Weibo của anh ta đều nói muốn sinh con cho anh ta.    Tống Phưởng nói: “Anh ấy có rất nhiều fans.”   Đến giờ cô còn nhớ ngày nọ bọn họ đi ăn khuya.   Anh vừa mới đặt một chân vào quán, một đoàn fans lập tức xông tới bao vây anh.   Những fans kia còn luôn miệng kêu gào ――   “A thần ký tên cho em với!”   “Chồng ơi ký tên cho em nè!”   “A-chan ký tên cho em đi!”   “…”   Thực sự là muôn hình vạn trạng.   Trò chuyện một hồi, Đường Kiêu đi vào nhà vệ sinh.   Tống Phưởng và mấy người bạn ngồi ở ghế sa lông da mềm nói chuyện phiếm.   Người bạn nào đó căm giận phỉ nhổ bạn trai mình quá hoa tâm, hại mấy hôm trước cô ấy khóc rống cả đêm.   Cô ấy nói: “Cậu có biết chuyện thần kỳ nhất là gì không?”   Tống Phưởng: “Là gì?”   Cô ấy nói: “Tớ khóc cả một đêm mà makeup không trôi ý!”   Tống Phưởng: “…”   Một người bạn khác vội vàng truy hỏi: “OMG, cậu dùng loại nào đấy?!”   Cô ấy nói: “Đầu tiên là lông mi dùng mascara Kate, dán mi giả rồi dùng kẻ mắt kiss me. Điều quan trọng nhất là phải thoa một lớp phấn phủ định hình lớp trang điểm, phải nhớ kỹ vào nha.”   Người bạn kia gật đầu liên tục.   Tống Phưởng: “…”   Phụ nữ ý mà.   Mấy người tám chuyện hăng say, từ trang điểm nhanh trôi lại đến sản phẩm dưỡng da của hãng mỹ phẩm nào đó hoàn toàn không đáng tiền. Âm thanh đang trò chuyện rôm rả chợt im bặt.   Chân Tống Phưởng bị bạn véo, cô ấy hất cằm ra hiệu cô nhìn phía sau.   Tống Phưởng quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt Dư Lâm cách đó không xa đang đi về phía cô.   Dư Lâm đi tới trước mặt cô, khóe môi hơi vểnh lên, “Tống Phưởng, ra ngoài nói chuyện chút nha?”   Tống Phưởng nhíu mày, chậm rãi đứng lên, giọng điệu không mặn không nhạt: “Ừm.”   Hai người chọn một khúc rẽ không người qua lại.   Vừa đứng lại, Dư Lâm cũng không nói nhiều lời dư thừa, đi thẳng vào chủ đề, “Cô và Ký Minh rất quen thuộc?”   Tống Phưởng nở nụ cười.   Ký Minh?   Gọi cũng thân thiết quá nhỉ.   Tống Phưởng suy nghĩ một chút, “Cũng được.”   Đương nhiên Dư Lâm không tin. Chó của Giang Ký Minh nhìn cô như thấy người thân, quan hệ của hai người không thể nào tóm gọn lại bằng hai chữ “Cũng được”.   Dư Lâm: “Tôi rất thích anh ấy.”   Tống Phưởng: “…”   Dư Lâm: “Chúng tôi sắp ở bên nhau rồi.”   Tống Phưởng: “…”   Dư Lâm: “Cho nên mong cô hãy duy trì khoảng cách trong phạm vi bạn bè với anh ấy.”   Dư Lâm không lùn, nhưng đứng cạnh Tống Phưởng thân cao 1m73 lại còn đi giày cao gót thì vẫn thấp hơn nửa cái đầu.   Khoảng cách chênh lệch như vậy, Tống Phưởng hơi cụp mắt, tầm mắt vừa vặn rơi vào hai quả đồi vô cùng sống động trong khe chữ V.   Ngực to óc bằng quả nho, người xưa nói quả không sai.   Tống Phưởng: “Ồ.”   Dư Lâm cau mày, “Ồ là ý gì?”   Tống Phưởng giương mắt nhìn cô ta, “Cô là mẹ tôi hả?”   Dư Lâm: “…Không phải.”   Tống Phưởng: “Thế cô là mẹ của Giang Ký Minh rồi?”   Dư Lâm: “Không phải!”   Tống Phưởng giễu cợt: “Vậy cô có tư cách gì nói câu đó?”   Dư Lâm nghẹn họng.   Tống Phưởng: “Khoảng cách của tôi và anh ấy thế nào là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì tới cô. Tay Dư tiểu thư mà dài quá thì đi làm cảnh sát Thái Bình Dương* đi nhé.”   [*] Cảnh sát Thái Bình Dương: Ý là quản rộng, hạn chế những người khác ở khắp mọi nơi và đặt ra một số quy tắc không thể giải thích được.   Tống Phưởng nói xong, xoay người rời đi.   Dư Lâm đứng tại chỗ, tức giận siết chặt năm ngón tay.   Một đôi mắt nhìn gắt gao vào bóng lưng kia, hận không thể dùng ánh mắt đâm người.   Thù mới hận cũ, bây giờ cô ta rất muốn xé nát Tống Phưởng ngay tại chỗ!   Cướp cơ hội quảng bá hãng H vốn thuộc về cô ta thì thôi, bây giờ lại muốn cướp cả Giang Ký Minh?!   Cô ta cắn sắp nát cả môi.   Khi Tống Phưởng trở lại ghế thì Đường Kiêu đã ở đó rồi.   Anh ta nhìn thấy cô, vội vã đứng lên hỏi: “Cô ta gọi cậu ra ngoài làm gì?”   Tống Phưởng bày ra động tác thương hiệu của Lý Tiểu Long, khua khua trên không trung hai lần, “Luận bàn võ nghệ.”   Đường Kiêu: “Kết quả thế nào?”   Tống Phưởng phun ra hai chữ:   "Nghiền ép."   …   Sau khi họp báo kết thúc, Tống Phưởng nhận được điện thoại của Uyển Uyển. Hai người hẹn tới nhà hàng nào đó ở phố đi bộ ăn cơm tối.   Hẹn bảy giờ, hai người đều đến đúng giờ.   Đã mấy ngày hai người không gặp nhau, Tống Phưởng cứ tưởng Uyển Uyển sẽ hỏi han cô ân cần một phen, không ngờ câu đầu tiên cô ấy nói lại là: “Cậu đã thêm WeChat Akoo chưa?”   Ngài biết hỏi quá đấy nhỉ.   Tống Phưởng không dám nhìn cô ấy: “Không thêm.”   Uyển Uyển: “Phế vật hàng đầu Trung Quốc.”   Tống Phưởng: “…”   Uyển Uyển lôi kéo cô rời đi, vừa đi vừa quở trách.   Từ nhỏ đến lớn Tống Phưởng bị cô ấy giáo huấn quen rồi, lần nào cô ấy bắt đầu quở trách, Tống Phưởng cũng cúi đầu không phản bác, để mặc cô ấy nói.   Từ cửa quán ăn lên tầng hai.   Tống Phưởng bị cô ấy giáo huấn cả một đường.   Đến cửa phòng ăn, tiếng Uyển Uyển chợt im bặt.   Tống Phưởng cảm thấy sai sai.   Cô ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt Uyển Uyển.   Cách đó không xa có một đám thanh niên cũng đang nhìn hai bọn họ.   Đám người kia có năm, sáu người đủ cao thấp gầy béo, có người cô quen có người không. Tầm mắt cô lặng lẽ di chuyển, nhìn thấy anh đứng ngoài cùng bên trái, nửa người chìm trong bóng tối.   Tống Phưởng giả bộ lơ đãng đảo mắt qua rồi lại thu hồi ánh mắt.   Trong đám người kia, có một cậu thanh niên trẻ gầy gò đi về phía bọn họ. Cậu ta đứng trước mặt Uyển Uyển, giọng địa phương rất kỳ quái, hình như là người nước ngoài: “Uyển Uyển, hôm nay các chị* cũng ở đây hả?”   [*] Mọi người nhớ là tiếng Trung xưng hô không trang trọng chỉ có wo – ni nên mình để tạm là chị nha, sau này đổi cho đôi này :”>   Uyển Uyển híp mắt nhìn cậu ta: “Sao lại gọi tôi Uyển Uyển? Không phải người Hàn Quốc các cậu phân thứ tự tuổi lớn nhỏ nghiêm nhất sao, chỉ cần phụ nữ lớn hơn mình thì sẽ gọi unnie mà.”   Mặt cậu thanh niên hơi hồng, “Tôi chỉ thích gọi chị là Uyển Uyển thôi.”   Tống Phưởng bên cạnh nhìn hơi ngây ra.   Ai tới giải thích giùm cô vị ngọt ngào giữa hai người này là chuyện gì thế hả?!   Nhưng chỉ vài giây sau Bàn Tử cũng tới theo. Anh ta cười: "Tiểu Phưởng, lại gặp mặt rồi."   Tống Phưởng nói: "Thật là khéo."   Bàn Tử cười hai tiếng hì hì ngây ngô.   Dáng vẻ này của Trần Húc hoàn toàn rơi vào trong mắt Hầu Tử.   Khi anh ta cười, thịt trên mặt đều nhăn vào làm một, mắt Hầu Tử cay muốn chết!   Cậu ta chỉ vào Tống Phưởng, hỏi 11: “Vị kia chính là mầm bệnh khiến Bàn Tử động kinh mấy ngày nay à?”   Cậu ta vốn đang khó hiểu tại sao SP nhà mình chỉ đi chơi ma sói mà phản ứng sau khi trở về lại như đi theo tà giáo vậy.   Hóa ra là ngắm trúng em gái rồi.   11 nói: “Biết đâu được ấy, hôm đấy tôi không đi mà.”   Hầu Tử quay đầu hỏi: “Minh ca, là cô ấy hả?”   Giang Ký Minh chưa kịp trả lời, 11 bên cạnh vỗ Giang Ký Minh một cái nói: “Em gái này không phải là Soraka lần trước đấy chứ! Vú em mà tốc biến lên chặn ulti cho cậu ấy! Cậu còn nhớ không?!”   Miệng Hầu Tử há hốc thành hình chữ O.   Giang Ký Minh nhìn sang.   Cô gái cách đó không xa, tóc đen búi lên lộ ra cái cổ thon dài.   Cô mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng và quần jean ống rộng. Sự kết hợp giữa màu trắng và màu xanh rất sạch sẽ tươi mát.   Cô đang cười, đôi mắt hạnh cong như cây cầu bắc trên một hồ nước trong veo.   Anh nói: “Còn nhớ.”   Anh không chỉ nhớ chuyện này mà còn nhớ ngày cô đưa túi trà cho mình.   Rõ ràng là cô tức giận nhưng còn ép mình bày ra dáng vẻ tươi cười.   Thật sự rất ngốc.