Tay của anh ấy rất mê người

Chương 57 : Tay của anh ấy rất mê người

Edit: Tê Tê Team     Mỹ phẩm Tống Phưởng hợp tác cùng hãng V sẽ đưa ra thị trường vào giữa tháng Tư.   Cho ra mắt của một loạt đồ trang điểm bao gồm hai thỏi son lì, bảng phấn mắt sáu màu, phấn má hồng, bút kẻ mắt hai đầu và phấn highlighter.   Vì trước đó người dùng của hãng V đã đông đảo, thêm nữa bản thân Tống Phưởng có lưu lượng lớn, cho nên sản phẩm hợp tác vừa ra mắt đã có lượng tiêu thụ siêu khủng.   Trong đó hot nhất là son môi và bảng mắt, vừa ra thị trường mới mười ngày, trang web online chính thức đã cháy hàng, hầu hết các quầy bán offline cũng không còn. Nếu muốn mua phải hẹn trước với BA rồi khoảng một tháng sau mới được cầm về tay.   Sản phẩm ra bán cũng gây nên cơn sốt trong người tiêu dùng và trào lưu review trong giới làm đẹp.   Phong trào này bắt nguồn từ nhóm bạn của Tống Phưởng do Đường Kiêu dẫn đầu.   Để tuyên truyền sản phẩm cho Tống Phưởng, các bạn tốt đều tỉ mỉ review đánh giá sản phẩm, PO trên mạng.   Nói cho cùng, Đường Kiêu thật trượng nghĩa.     Anh ấy tự review đánh giá mỹ phẩm Tống Phưởng hợp tác với hãng V trong chương trình chăm sóc da online của mình.   Caption toàn là biết bao kiểu “Các bước chăm sóc da buổi tối đúng cách nhất”, “Sản phẩm thích hợp nhất cho da hỗn hợp thiên khô”, “Năm loại sữa rửa mặt axit amin yêu thích nhất”, xen lẫn với “Review ‘hãng V x Song’… Cứ tưởng là mở nhầm chương trình PO.   Dù sao đi nữa.   Đường Kiêu và các bạn bè trong Amway thật sự có hiệu quả.   Sản phẩm ngày càng vượng thì càng có tiếng, beauty blogger lớn nhỏ đều bắt chước bọn họ, cũng bắt đầu swatch và review, trên app ‘Little blue book’ và ngay cả trên youtube cũng có các loại feedback và review.   Sản phẩm ngày càng được nhiều người biết thì càng hot.   Trong lúc nhất thời vô cùng nổi tiếng, trở thành sản phẩm bán chạy nhất tháng đó.   Bởi vậy Tống Phưởng cũng kiếm được một khoản lãi, danh tiếng trong và ngoài nước cũng tăng lên vài lần, thậm chí có người trên mạng bắt đầu gọi cô là ‘Nữ beauty blogger xinh đẹp trẻ nhất Trung Quốc’.   Mà xưng hô này khiến một vị Dư tiểu thư nào đó sắp gả vào nhà giàu rất không vui.   Đêm khuya nào đó, cô ta dùng ngôn ngữ của Lâm ném đá giấu tay Tống Phưởng và sản phẩm của cô.   Ý tổng quát của bài Weibo này là sản phẩm của cô không tốt đến thế, rất bình thường. Nhiệt độ online đều là cố tình xào ra, sản phẩm offline cháy hàng là do hãng V dùng tiếp thị đói*. Mọi người đừng có mà ngốc nghếch hưởng ứng phong trào từ bọn họ.   (*) Tiếp thị đói (hunger marketing) là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.   Weibo mới đăng khoảng năm phút đã bị lượng lớn đội quân họ Tống đột kích.   Sản phẩm của Tống Phưởng thu hút được một lượt fan lớn, dưới trướng đội quân họ Tống lớn mạnh gấp bội trước kia. Phải nói trước kia fan Tống Phưởng và fan Dư Lâm vẫn trong trạng thái 5-5 thì bây giờ đã biến thành trạng thái 8-2, thậm chí còn có thể nói là 9-1.   Nói tóm lại, Dư Lâm và fan Dư Lâm bị ngược rất thảm, rất thảm rất thảm rất thảm.   Mức độ thảm nhất là đến chính Dư Lâm không chấp nhận nổi nữa, xóa bài Weibo, khóa bình luận, một tuần trời không đăng Weibo nữa.   Trái lại cô  ta đăng ảnh selfie cùng với canh gà lên INS: Mỗi khi gặp chuyện buồn, hãy cứ mỉm cười, những chuyện đen tối và những người đen tối ấy rồi sẽ có ngày qua đi.   Chuỗi khúc dạo ngắn này cũng cứ thế qua đi qua loa.   Không còn bài đăng nào nữa.   Phải nói người vui vẻ nhất sau khi sản phẩm ra mắt chính là bạn trai của beauty blogger nhà ta —— đồng chí A-chan.   Niềm hạnh phúc này thậm chí khiến anh hơi không dám tin.   Ngày đầu tiên sau khi sản phẩm lên kệ, anh ôm cô ngồi trên sofa, lại hỏi: “Từ giờ không cần đi nữa chứ? Có thể nghỉ ngơi rồi chứ?”   Không biết hôm nay anh đã hỏi câu này lần thứ bao nhiêu rồi, Tống Phưởng mất kiên nhẫn, gào vào tai anh ba lần: “Em nghỉ! Em nghỉ! Em nghỉ!”   Giang Ký Minh cười, lúc này mới an tâm.   Demacia bên cạnh thấy nữ chủ nhân dạo này đi sớm về khuya hiếm khi gặp bây giờ lại ở nhà, vừa ngạc nhiên vừa phởn, xòe bốn chân chó muốn nhào lên người Tống Phưởng.   Đáng tiếc, nó vừa mới chuẩn bị nhảy lên đã bị chân dài của nam chủ nhân duỗi ra ngăn lại.   Giang Ký Minh lạnh lùng nói với nó: “Chim cút.”   Demacia bị đạp vẻ mặt đáng thương và tội nghiệp, mắt chó ướt nhẹp nhìn anh. Quây sờ ma?   Giang Ký Minh không nhìn cẩu nữa, ôm bạn gái nhìn qua phòng ngủ rồi đi vào. Trái lại Tống Phưởng không chịu được vẻ mặt quá tổn thương của Demacia, cô lặng lẽ quay đầu, tay ra hiệu với nó —— đợi lát nữa chị chơi với em nhé, ngoan.   Vừa mới ra hiệu tay xong đã bị Giang Ký Minh phát hiện, đầu cô bị anh mạnh mẽ xoay lại.   “Này, De——”   “Nó diễn giỏi lắm, em kệ nó.”   “Nhưng anh làm thế với nó không tốt cho lắm.”   “Hờ, một con chó suốt ngày làm bóng đèn, cản trở người ta yêu đương thì em mong muốn anh làm gì với nó nữa?”   “…” Mô Phật.   Demacia ở phía sau ai oán nhìn người nào đó.   Có bạn gái là quên luôn những ngày chúng ta từng sóng vai phải không?   Có bạn gái là có thể đối xử như vậy với cựu đồng bọn tốt của anh hay sao?   A u——   Tức chết bản cẩu mất.   …   Hai người đi vào phòng ngủ.   Cửa phòng đóng lại, liên tục bảo đảm bóng đèn siêu sáng Demacia sẽ không vào được.   Tống Phưởng ôm cổ anh, lưng áp vào cửa phòng ngủ, cười khẽ: “Giang Ký Minh, bây giờ anh dính người quá rồi đó.”   Tính ra khi hai người mới yêu, mặc dù Giang Ký Minh dính người nhưng cũng không đến như thế. Tính cải biến bay vọt này hẳn là bắt đầu từ sau sinh nhật anh, trình độ dính người đột nhiên gia tăng.   Đợt trước theo đội, 11 còn vỗ vai cô nói, cảm ơn Soraka đã để khi anh còn sống thấy được dáng vẻ B này, rất đáng sợ nhưng cũng rất đáng xem.   Anh tiếp nhận ánh mắt cô, im lặng một lúc mới mở miệng: “Em đã nói mà.”   “Đã nói gì cơ?”   “Sẽ luôn luôn đối tốt với anh.”   “Em nói bao giờ?”   “Ngày suy nghĩ anh đó.”   “… Rõ ràng là em nói sẽ ở bên anh tất cả những sinh nhật sau này, anh đừng có mà cải biên lung tung!”   “Như nhau cả.”   Như nhau cả?! Đây là hai câu nói khác hẳn nhau, ý nghĩa cũng khác đó ông lớn!   Anh lặng im chốc lát, nói: “Có phải em không thích không?”   "Không thích cái gì?"   “… Dính em.”   Tống Phưởng sửng sốt một chút, ngược lại cười nói: “Thật ra cũng hơi hơi.”   Anh rũ mắt, im lặng không nói.   “Nhưng mà ——” Cô nhón chân hôn một cái lên môi anh, chóp mũi dán vào nhau, cười hì hì: “Bởi vì người dính em là anh, cho nên chỉ có rất thích chứ không có không thích.”   Giang Ký Minh ngơ ngẩn, chậm rãi nhướng mi, nhìn vào mắt cô.   —— Nụ cười khẽ lan tràn, lại sáng rực lên, giống như mặt nước dập dờn phản chiếu ánh sáng bạc trong đêm hè.   Nhìn kiểu gì cũng ưng.   Anh bỗng vươn tay giữ cằm cô, dán môi lên, tiếp tục nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi.   Lúc kết thúc, anh dán lên môi cô, khẽ nói: "Miệng rất ngọt."   Một câu hai nghĩa.   Màu đỏ hồng lan lên vành tai.